Chương 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoa Thần Vũ bận trước bận sau chăm sóc đứa nhỏ cả đêm, đến tận sáng sớm, nhiệt độ của Mạnh Tử Khôn mới thoáng hạ xuống.

Hoa Thần Vũ nguyên đêm không ngủ, anh nằm nhoài nơi đầu giường, giúp cậu vén vén góc chăn. Đứa nhỏ tối qua mơ mơ màng màng mà vẫn cố níu anh lại, Hoa Thần Vũ bỗng thấy lòng tự trách.

Tại sao anh lại tự ý quyết định giúp Mạnh Tử Khôn sẽ đi đâu chứ... Xem ra đứa nhỏ này chẳng tình nguyện ra ngoài, nhưng hẳn là không muốn phản đối lời anh...

Vừa nãy ở hành lang, Mạnh Tử Khôn đã nói đừng đuổi cậu ấy đi nữa...

Tình cảm của Mạnh Tử Khôn quả thật "lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn". Đối với cậu mà nói, bồi bạn có lẽ là phương thức tốt nhất để biểu đạt tình yêu.

Đứa nhỏ này... ở vài phương diện thì rất chín chắn, nhưng một số việc lại giải quyết như bé con.

Nếu có thể, Hoa Thần Vũ cũng chẳng muốn tách khỏi cậu...

***

Sáu giờ chiều, Hoa Thần Vũ đứng trong bếp làm cơm, chuẩn bị lát nữa dỗ đứa nhỏ ăn.

Anh đang chăm chú thử xem mùi vị của vắt mì có phải quá nặng rồi không, bỗng ai đó từ phía sau ôm eo anh.

Hơi thở của Mạnh Tử Khôn nháy mắt bao trùm Hoa Thần Vũ. Đứa nhỏ từ bên vai trái thò đầu ra, còn thân mật dùng gò má cọ cọ.

"Thầy, anh đang ở đây làm gì vậy? Thơm quá.".

"Mì sợi. Em thấy thế nào rồi, hết sốt chưa?". Hoa Thần Vũ xoay người, vươn tay sờ đầu đứa nhỏ: "Không nóng nữa, tốt rồi tốt rồi, vậy em ăn mì đi.".

Mạnh Tử Khôn tiếp tục treo trên người Hoa Thần Vũ làm nũng: "Em không đói bụng.".

"Không đói cũng phải ăn, em là bệnh nhân, nghe lời.". Thầy Hoa dùng đũa gõ một cái vào đầu đứa nhỏ, bưng mì đặt lên bàn: "Lớn vậy mà bộ dạng lúc ngã bệnh vẫn thật dọa người.".

Đứa nhỏ ngoan ngoãn ngồi vào ghế, dùng đũa gắp một sợi mì, vừa ăn vừa ngây ngô cười với Hoa Thần Vũ, đôi mắt híp lại, cảm giác có thể thấy rõ chiếc đuôi vẫy vẫy ở đằng sau.

Hoa Thần Vũ lấy tay chống cằm: "Khôn Khôn, chuyện lần trước anh hỏi em, em đã suy nghĩ kỹ chưa?".

Mạnh Tử Khôn mắt mở to, đảo qua đảo lại.

"Debut à...".

"Đúng. Bạn anh mở công ty quản lý, anh đã bàn ổn thỏa rồi, em có thể đến đó học tập. Em có thiên phú như vậy, anh nghĩ debut cũng chẳng khó lắm.".

Đứa nhỏ dùng đũa cuốn sợi mì, thoáng suy tư.

"Nếu anh đã giúp em hỏi thăm, vậy em sẽ thử đi xem sao.". Mạnh Tử Khôn nở nụ cười đáng yêu, tuy mái tóc vẫn rối tung, âm thanh lại khàn khàn, nhưng xem ra tinh thần đã phấn chấn hơn.

"Tốt lắm tốt lắm.". Hoa Thần Vũ nghe Mạnh Tử Khôn trả lời chắc chắn như vậy liền vô cùng vui vẻ, hai mắt cong cong thành vầng trăng lưỡi liềm.

***

Dựa theo địa chỉ Hoa Thần Vũ đưa, Mạnh Tử Khôn tìm tới văn phòng của công ty. Cậu xem kỹ bản tra cứu nơi tầng trệt bên cạnh cửa thang máy.

Từ lầu 3 đến lầu 8 đều là khu vực làm việc của công ty Mộng Chức Âm, Mạnh Tử Khôn còn đang nhìn chằm chằm tờ hướng dẫn, cửa thang máy đã mở.

Vu Điềm cùng một cô gái từ bên trong bước ra, Mạnh Tử Khôn vẫn đứng đấy, mắt đối mắt với họ.

Cả hai đều cảm thấy đối phương rất quen. Vu Điềm hơi ngẩng lên, nhìn chằm chằm Mạnh Tử Khôn.

"Cậu là học sinh của Hoa Hoa phải không?". Vẫn là trí nhớ của Vu Điềm tốt, lập tức liền nhận ra.

Cô gái bên cạnh Vu Điềm đẩy cặp kính, giấy bút trong tay đã chuẩn bị xong.

"...Là tôi. Anh là?". Mạnh Tử Khôn hơi khom người. Đối phương ăn mặc nghiêm trang như thế, đoán chừng là ông chủ rồi.

"Hoa Hoa bảo tôi hôm nay cậu sẽ tới, còn chưa lên à?". Vu Điềm nở nụ cười, lòng thầm nghĩ... đứa nhỏ này sao mà đen y chang mình vậy...

"Tôi vừa mới đến. Chào anh, tôi tên Mạnh Tử Khôn.". Đứa nhỏ nhanh chóng lễ phép chào hỏi, trong đầu từ từ hiện ra một hình ảnh.

Hôm về nước, chính người này đã đến bắt chuyện với Hoa Thần Vũ.

"A! Anh là người hôm đó trên máy bay!". Mạnh Tử Khôn chợt nhớ ra, đôi mắt trợn tròn.

"Đúng, tôi là bạn của Hoa Hoa, tôi tên Vu Điềm.". Nam nhân bắt tay với Mạnh Tử Khôn: "Vị này chính là tổng giám nghệ sĩ của công ty chúng tôi, Trần Gia.".

"Chào cậu.". Cô gái đeo kính gật đầu.

Mạnh Tử Khôn nhìn hai người, tâm trạng bỗng khẩn trương, yết hầu bất giác chuyển động.

"Trần Gia, Mạnh Tử Khôn này là bạn tôi đề cử đến, chăm sóc cậu ấy một chút.". Vu Điềm liếc mắt ra hiệu với cô gái: "Hai người lên trước đi, tôi còn có việc, đi trước đây, bye bye.".

Mạnh Tử Khôn ngơ ngác gật gật đầu, nhìn theo bóng dáng Vu Điềm bước khỏi cửa lớn, Trần Gia ở bên này liền gọi cậu vào thang máy.

Đầu óc vẫn còn đang suy nghĩ chuyện của Vu Điềm, Mạnh Tử Khôn thấp thoáng nghe Trần Gia huyên thuyên cả tràng dài. Thang máy dừng ở tầng 4, cậu theo cô ra ngoài, một văn phòng sáng sủa rộng rãi liền xuất hiện.

Bởi vì trước đó đã gửi mail tập hồ sơ lý lịch qua, Mạnh Tử Khôn cứ theo yêu cầu của Trần Gia ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha. Cô gái kia lục lọi bàn làm việc một hồi liền lấy ra vài tờ tài liệu.

"Là như vầy, hiện tại công ty muốn nâng đỡ một nhóm 4 nam thần tượng, đây là thông tin của 3 thành viên kia, tuổi tác so với cậu không chênh lệch mấy, hiện tại còn đang làm thực tập sinh. Cậu đã là bạn của ông chủ Vu, tôi thấy ngoại hình, giọng hát và các phương diện khác của cậu đều không tệ, có thể lập tức sắp xếp cậu vào nhóm này, cùng ba người họ làm thực tập sinh.".

Mạnh Tử Khôn quét mắt qua 3 tờ thông tin trên bàn, cảm giác có chút mờ mịt.

"Chuyện đó... Nhưng mà tỷ tỷ, em không biết nhảy.".

"Chẳng sao, công ty chúng tôi có giáo viên vũ đạo chuyên nghiệp. Mỗi ngày đều sắp xếp chương trình học cố định, cậu theo tập là được.". Trần Gia trả lời: "Thực tập sinh khổ thì có khổ một chút, nhưng chịu đựng đến lúc debut sẽ chẳng thành vấn đề. Đúng rồi, gần đây công ty còn kí hợp đồng với một kênh show trực tuyến, đến thời điểm đấy các cậu đều có thể nhờ vào chương trình đó mà lăng xê tên tuổi...".

Trần Gia còn đang thao thao bất tuyệt về kế hoạch của công ty, Mạnh Tử Khôn đã cắt ngang lời cô: "Tỷ tỷ, em muốn làm không phải cái này.".

"A? Vậy cậu muốn làm gì?". Cô gái nhíu mày.

Mạnh Tử Khôn hít sâu một hơi.

Cái gì mà làm thực tập sinh rồi debut, căn bản cậu chẳng nghĩ tới. Cậu chỉ thích hát mà thôi, muốn thông qua năng lực của bản thân, được càng nhiều người công nhận, nhưng không phải dùng phương thức ấy.

"Em muốn làm ca sĩ đơn thuần.".

Trần Gia liếc nhìn đứa nhỏ này, đáy mắt có chút khó hiểu.

"Bây giờ coi trọng chính là phát triển đa tài, cậu xem có nghệ sĩ debut nào không toàn năng không? Mặt nào cũng phải biết một chút. Cậu muốn chỉ dựa vào ca hát mà debut, quả thật rất khó.".

Mạnh Tử Khôn cũng chẳng bối rối lắm, cậu hơi cong môi, đôi mắt tròn tròn rũ xuống.

"Có quan hệ gì? Chỉ cần là chuyện bản thân nguyện ý làm, chẳng phải đã đủ rồi sao?".

Trần Gia nhất thời nghẹn lời. Sao đứa nhỏ này có thể ỷ vào bối cảnh của mình mà cứ vô pháp vô thiên như vậy?

"Nhưng mà... tỷ tỷ, vẫn phải cảm ơn chị. Em sẽ cẩn thận cân nhắc lời chị nói.". Mạnh Tử Khôn lập tức nở nụ cười ngoan ngoãn, cậu biết phụ nữ dễ dính chiêu này nhất.

***

Bước ra khỏi Mộng Chức Âm, trong lòng Mạnh Tử Khôn cảm thấy chuyện này không đáng tin lắm, đang chuẩn bị về liền thấy một chiếc xe hơi màu đen đậu ngay trước mặt. Đứa nhỏ nhìn chằm chằm cửa sổ xe hồi lâu, rốt cuộc tấm kính cũng hạ xuống, Mạnh Tử Thạc thì thò đầu ra.

"Em trai, có muốn cùng ăn bữa cơm không?".

Mạnh Tử Khôn tặc lưỡi.

"Không muốn.".

"Ài... cho anh hai chút mặt mũi đi.". Giọng điệu Mạnh Tử Thạc dịu hơn nhiều: "Anh có vài chuyện muốn hàn huyên với em.".

Mạnh Tử Khôn lườm một phát, tuy trong lòng không tình nguyện lắm, nhưng phải thừa nhận cậu quả thật chẳng còn ác cảm với người anh này như trước đây.

Ngoan ngoãn mở cửa sau ngồi vào, cậu rõ ràng thấy nét mặt Mạnh Tử Thạc vô cùng vui vẻ.

"Đi thôi, chúng ta đi ăn lẩu.".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net