hello mình đã quay trở lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

tiếp.

5 ngày đã trôi qua tuyệt nhiên không ai nói với ai một lời, mà chuyện hai người cãi nhau ngày đó lại được bịt kín, trong phủ không có ai phát hiện chuyện hai người, chỉ cảm thấy phủ gần đây rất yên tĩnh. Mà người duy nhất nhận ra chuyện kì lạ này lại là Mộ Dung Mẫn, buổi tối nàng cùng Lạp Hoàn ngồi tâm sự.

-Lạp Hoàn, chàng có cảm thấy gần đây Sa nhi với quận chúa có gì đó kì lạ không?

-Có gì lạ sao? -Lạp Hoàn công việc cũng bề bộn, ít nhiều cũng không nhận ra.

-Ân, hình như cả hai lại cãi nhau.

-Ha ha ta còn tưởng chuyện kì lạ, Sa nhi với quận chúa không phải suốt ngày động khẩu với nhau sao?

-Không phải cãi nhau như thế mà là cãi nhau thật sự ấy. -Mộ Dung Mẫn giải thích.

-Ý của nàng là sao? - Lạp Hoàn sắp bị làm cho hồ đồ rồi.

-Chàng nhớ lần đầu tiên sau thành thân cả hai cãi nhau hay không?

-Ta có nhớ. Nhưng có vấn đề gì?

- sa nhi cãi nhau với quận chúa ngày đó liền sang hôm sau cả hai đều tránh mặt nhau, mấy ngày vừa rồi ta nhận thấy cả hai không thèm nhìn mặt của đối phương, cũng không còn thấy cãi nhau mấy chuyện không đâu nữa.

-Tức nàng bảo Sa nhi với quận chúa đang giận nhau. - Lạp Hoàn cũng dần lờ mờ ra chuyện mấy ngày qua, quả thực mấy ngày nay quá yên tĩnh liền không phát hiện.

-Ân, dù sao sau này chí long trở về lỡ như quận chúa vẫn đối sa nhi có hiềm khích sợ không ổn. -Mộ Dung Mẫn phân tích.

-Nàng nói cũng đúng, nhưng sao ngày đó thị hầu cũng đi theo lại không có nói gì?

-Chắc sa nhi ép chuyện này xuống sợ chúng ta lo lắng đây mà. -Tính Lệ Sa làm mẫu thân nàng sao không biết, có chuyện gì đều tự mình giải quyết lấy.

-Hay để ta gọi tiểu Mai theo hầu ngày đó qua tra rõ xem sao.

Mộ Dung Mẫn gật đầu đồng ý, sau đó cùng Lạp Hoàn chỉnh trang y phục kêu người đến. Tiểu Mai nghe lão gia cùng phu nhân triệu nàng tới, liền chạy vội qua.

-Lão gia, phu nhân hai người tìm tiểu Mai có gì phân phó sao?

-Tiểu Mai thành thật trả lời ta cùng lão gia biết sa nhi với quận chúa gần đây có chuyện gì? -Mộ Dung Mẫn đại diện hỏi.

-Ch...chuyện này...-Tiểu Mai là thị hầu thân cận Lệ Sa từ nhỏ sao không hiểu tính nàng chứ nhưng lão gia, phu nhân cũng là chủ tử của nàng, giờ bị hỏi vậy liền quẫn bách.

-Tiểu Mai! Trả lời cho ta với phu nhân, nếu Sa nhi có trách phạt thì có ta với phu nhân nói giúp ngươi. - Lạp Hoàn giờ mới lên tiếng.

-Dạ, tiểu Mai đã biết, chuyện này là...

Sau đó chưa đến nửa nén hương tiểu Mai đã kể hết tất cả những gì mà nàng trông thấy ngày hôm đó, kể cả chuyện Thái Anh tát Lệ Sa cũng không sót một chữ.

-Được rồi, tiểu Mai ngươi lui ra trước đi. -Mộ Dung Mẫn cho Tiểu Mai lui xuống.

-Vâng! Lão gia phu nhân nghỉ sớm!

Nhìn thấy tiểu Mai đi ra khỏi phòng lúc này Mộ Dung Mẫn mới quay lại đối Lạp Hoàn.

- Lạp Hoàn, chàng nghĩ xem, nên làm gì?

-Nàng hỏi ta, ta cũng không biết, chuyện của bọn trẻ thì cứ để bọn trẻ tự giải quyết thôi sao! - Lạp Hoàn cũng bó tay, hắn làm thừa tướng mấy chục năm nay chưa có chuyện gì làm khó được hắn, nhưng riêng chuyện này hắn chính là không thể nghĩ ra phương án gì tốt.

-Nhưng chàng không thấy cả hai đừng nói chuyện với nhau, đến nhìn mặt nhau còn không thèm kia kìa, hay ngày mai chúng ta đi khuyên chúng, chàng đi nói chuyện với sa nhi, ta đi khuyên quận chúa.

Lạp Hoàn suy ngẫm vài giây sau thấy cũng là ý hay liền gật đầu.

-Ha ha phu nhân quả nhiên nhiều cao kiến, phu quân ta cam bái hạ phong.

-Xì, ta còn nhớ ngày xưa trêи giang hồ không ai không biết danh tiếng lẫy lừng của Mộ Dung Mẫn nha! -Mộ Dung Mẫn được khen không khỏi cao hứng giỡn theo.

-Đúng sao? - Lạp Hoàn trêu.

-Chàng là không tin tưởng ta. -Mộ Dung Mẫn híp mắt uy hϊế͙p͙.

-Ai nha ai nha, ta sao không tin tưởng Mẫn nhi của ta chứ ha ha lại đây lại để phu quân vì phu nhân mà đấp bóp nào. - Lạp Hoàn run rẩy sau liền nịnh nọt Mộ Dung Mẫn tiến đến bên giường.

-Xì! Chỉ được cái miệng ngọt không thôi. -Mộ Dung Mẫn buồn cười nhìn Lạp Hoàn.

-Không phải ta dùng miệng này mới cưới được phu nhân đấy thôi còn gì hắc hắc...

Kế đó căn phòng hai vị trưởng lão ngày đó tràn ngập xuân sắc...
Như đã dự định hôm qua, Lạp Hoàn sáng sớm đến chỗ của Lệ Sa, còn Mộ Dung Mẫn thì đến tìm Thái Anh.

- Sa nhi! Ngươi đang làm gì vậy? -Bước vào thư phòng phát hiện Lệ Sa ngồi ngây ngốc.

-A phụ thân, người tới tìm ta! - Lệ Sa giật mình, nhưng sau đó phục hồi, nàng đi đến bên cạnh Lạp Hoàn cùng uống trà.

-sa nhi! Ta có chuyện muốn nói với ngươi. - Lạp Hoàn nhấp chén trà sau hướng Lệ Sa nói.

-Ân, phụ thân có chuyện gì sao? Có phải là điều tra được gì không?

Lạp Hoàn lắc đầu.

-Không phải chuyện đó.

-Vậy phụ thân muốn nói với ta chuyện gì? - Lệ Sa ngơ ngác.

-Nghe nói ngươi cùng quận chúa cãi nhau.

-Tiểu Mai! - Lệ Sa nghe đến đó cũng liền hiểu, nàng quay sang nhìn tiểu Mai gằn giọng.

-Tiểu Mai đáng chết! Thỉnh công tử trách phạt! -Tiểu Mai nghe kêu liền quỳ xuống.

-Được rồi, Sa nhi ngươi đừng trách nha đầu đó làm gì, là ta với mẫu thân ngươi ép nàng nói. - Lạp Hoàn lên tiếng giải thích.

-Hừ! được rồi, tiểu Mai ngươi lui ra đi!

-Vâng, tiểu mai xin lui! -Tiểu Mai đi thẳng ra cửa, trước khi đi không quên đóng cửa lại để hai phụ tử các nàng dễ nói chuyện.

-Phụ thân, người yên tâm, chúng ta vẫn ổn. -Nhìn tiểu Mai đi ra lúc này Lệ Sa mới quay lại nói với Lạp Hoàn.

-sa nhi ta biết, có điều có vài chuyện ngươi cũng nên hiểu, hiện tại ngươi đang là Liên Thành thân phận, nếu như mai này quan hệ của cả hai không hòa hợp thì tới lúc đó ca ca ngươi trở về thì sẽ thật rắc rối. - Lạp Hoàn cố thuyết phục.

Lệ Sa lại trầm mặc, nàng suýt chút nữa đã quên thân phận thật sự của mình, nhưng có gì đó khiến nàng khó chịu nàng từng suy nghĩ vấn đề là ở đâu, giường như vẫn là vô nghĩa.

-Phụ thân, chuyện này ta cũng hiểu, người cũng không cần quá lo lắng, ta sẽ giải quyết.

-Hảo, Sa nhi ngươi hiểu là được rồi. - Lạp Hoàn biết nữ nhi của hắn rất thông minh, chỉ cần nói thẳng ra là đủ.

-Phụ thân, mấy ngày nữa ta muốn đi Giang Nam thăm ca ca. - Lệ Sa chuyển chủ đề.

-Hầy, nhắc đến liên thành người làm phụ thân ta quả thất bại. -Đã hơn một tháng trôi qua vậy mà vẫn chưa có tin Liên Thành đã tỉnh, Tô Hoàn mỗi lần nhìn đến Lệ Sa lại một trận đau lòng, đã làm lỡ một đời nữ nhi giờ lại khiến nhi tử còn lại lâm vào thập tử nhất sinh.

-Phụ thân chớ đau thương quá! Ta đã gửi thư cho sư phụ bảo người đến xem thế nào rồi, có sư phụ chắc chắn không vấn đề gì, chưa kể còn có ta nữa. - Lệ Sa biết rõ phụ thân nàng nếu chưa thấy ca ca hắn tỉnh lại thì ngày đó vẫn luôn tự trách bản thân.

-Được rồi sa nhi, ngươi cũng sớm cùng quận chúa làm lành là được!

-Ân, phụ thân, ta biết!

...

Trong lúc đó tại đình viện.

- Thái Anh, sáng sớm . -Mộ Dung Mẫn tiếp cận.

-Mẫu thân, người cũng sáng sớm! Không biết vì sao hôm nay lại đến đây? - Thái Anh giật mình đứng dậy.

- Thái Anh cùng ngồi xuống với ta trò chuyện.

- được.

Hai người ngồi trong đình, tán gẫu vài câu chuyện ngoài lề, sau đó Mộ Dung Mẫn dần dần đi vào chuyện chính.

- Thái Anh, ta thấy gần đây ngươi cùng thành nhi ít khi cãi nhau thì phải.

-Mẫu thân, người nói gì ta không hiểu lắm? - Thái Anh có chút kì lạ, bình thường nàng cùng người kia cãi nhau nhiều lắm sao, tại sao nàng không nhận ra.

-Ha ha quả thực bình thường cả hai người các ngươi như hai hài tử vậy, cả ngày chỉ biết chí chóe trọc ghẹo lẫn nhau, thừa tướng phủ một phen ồn ào theo. -Mộ Dung Mẫn cười cười.

-Ta không có, bất quá quận mã hắn cả ngày chỉ biết khi dễ ta. -Nhớ lại những chuyện sau khi nàng quen kẻ kia so với trước kia nàng nhận ra bản thân những ngày đó thật không giống với nàng.

-Là vậy sao, nếu vậy để ta qua dạy dỗ đứa hỗn tử dùm cho ngươi! -Mộ Dung Mẫn giả bộ đứng lên để đi tìm Lệ Sa, Thái Nguyên lại tưởng thật nhưng liền không hiểu sao lại cản Mộ Dung Mẫn.

-Mẫu thân quan tâm ta, nhưng không cần, quận mã hắn cũng chỉ động khẩu với ta, thật ra ta mới là người thường xuyên động thủ với hắn. -Tuy từ lâu Thái Anh biết Lệ Sa có võ công cao cường, nhưng lại chưa từng dùng nó để phản lại nàng mặc dù nhiều lần nàng đối người kia không ít lần đụng tay chân.

-Ân thành nhi có nét giống phụ thân hắn! -Mộ Dung Mẫn thành thật nói.

- Quận mã với phụ thân gióng nhau sao? - Thái Anh thắc mắc, thừa tướng gia uy nghiêm, chính trực có gì giống với tên đáng ghét kia chứ.

-Ha ha, thành nhi hắn với phụ thân đều thuộc loại khẩu thị tâm phi, phụ thân hắn ngày xưa theo đuổi ta cũng đều cố ý gây sự để ta chú ý tới hắn, mà thành nhi ta nghĩ cũng là vậy, hắn chắc muốn ngươi để ý nên mới thường xuyên trêu đùa.

Thái Anh nghe vậy có điểm ngạc nhiên, thần nghĩ "Hắn là muốn ta chú ý sao!", Mộ Dung Mẫn biết Thái Anh đang dần hiểu ra liền nói tiếp.

- Thái Anh cùng thành nhi cũng đã là phu thê của nhau, mà phu thê dăm ba bảy bữa cãi nhau cũng là chuyện bình thường, quan trọng là không nên vì xích mích nhỏ ảnh hưởng hòa khí đôi bên.

-Ân, mẫu thân, ta đã hiểu! - thái Anh biết Mộ Dung Mẫn đang ám chỉ đến điều gì, nàng cũng gật đầu đồng ý, thực ra mấy ngày trước nàng cũng không còn giận Lệ Sa nữa, có điều để nàng xuống nước đi xin lỗi thì xét đến thân phận quận chúa cao quý mà nói thì điều này không thể, người hoàng thất vốn tự tôn quá cao. Nàng chỉ muốn chờ người nọ tới xin lỗi mình.

Như vậy cuối cùng cuộc đối thoại của bốn người đều kết thúc trong yên bình...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net