Chương 36. Ghen tuông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm nay là ngày nghỉ, Lệ Sa định nướng thêm một lúc nhưng Thiên Khôi cứ khóc la om sòm nên đành xuống tìm mắng Thái Anh không biết trông con.

"Con kia..." mở cửa ra định hé mồm chửi chỉ thấy mỗi con trai đang nằm trên xịa mà trồi sục. Mặt nó mếu máo đỏ ửng như trái gấc. Thái Anh lại bỏ con đi mất rồi sao?

"Làm sao? Sao lại khóc hả? Đói à? Hay nhớ mẹ?" vốn là rất tức giận nhưng vừa gặp Thiên Khôi thì cô lại mềm nhũn ra. Vừa cưng vừa tội, hét khàn cả cổ trông xót gì đâu.

"Đừng khóc nữa, má Sa đưa Khôi đi chơi nhé? Mua kẹo ngậm nha? Đợi má Sa một lát" cô liền chạy lên phòng mà thay đồ, trên tay còn xách cái cặp đi học cỡ lớn.

"Đây, vào đây ngồi. Ngoan lắm, má Sa dẫn con đi mua kẹo bánh" cô nhét con trai vào cặp. Bởi vì cái cặp khá lớn nên dư sức cho đứa trẻ ngồi, chừa lại cái đầu và hai tay thằng bé để dễ thở hơn. Nói rồi cô đeo cặp lên trước ngực, có vẻ nó thích chí lắm. Vừa được Lệ Sa cho vào cặp thì liền nín khóc mà nở nụ cười toe toét.

"Xuất phát" trước ngực là đứa bé nặng tám cân rưỡi, ấy vậy mà cô chẳng thấy nặng nề. Vừa đi vừa líu lo hát, vui miệng còn hỏi Thiên Khôi đủ điều nhưng nó vẫn không biết nói chuyện mà đáp trả lại. Đúng là thằng bé ngô nghê đáng yêu, cũng bảy tháng tuổi rồi chứ ít.

--------

Lúc nãy là Thái Anh đi mua ít gòn mới để nhét vào gối cho Thiên Khôi. Thằng này đi ngủ cứ chảy nước dãi khắp người, dính lên gối và quần áo nữa mới ghê. Ấy thế mà tự làm nhưng tự chịu không được, mùi hôi từ gối phát ra cứ làm cho nó khóc la mãi. Làm nàng cứ cách một tháng lại đi mua gòn, tiền công được ông bà chủ thương tình cho mỗi tháng chỉ có vài đồng lẻ, chứ mấy người hầu khác ở bên nhà cũng chẳng có ân huệ này vì đa số họ đã ký giấy bán thân, hoặc là nợ lúa chưa trả nên cũng phải làm hầu không công. Đứa nhỏ này ấy vậy mà mới tí tuổi thì mỗi tháng đều tiêu hết tiền của mẹ nó.

Về đến trước nhà thì do nền trơn trượt làm Thái Anh vấp ngã, kêu la oai oái kinh động mọi người xung quanh. Anh giao rau đứng bên nhà người dân khác thấy vậy liền chạy đến đỡ nàng đứng dậy.

"Có sao không em? Mấy hôm nay trời mưa nên đường xá trơn lắm. Đi đứng phải cẩn thận mới được"

"Dạ...em không sao. Cảm ơn anh" đứng dậy một cách khó khăn, anh ấy phải vòng tay ra sau ôm cả người nàng mới có thể đỡ được nàng đứng lên hẳn.

"PHÁC THÁI ANH" Lệ Sa vừa về tới thấy cảnh này mà máu sôi sùng sục, liền chạy đến nắm tay nàng một cách mạnh bạo mà lôi vào nhà.

"Cô làm gì vậy? Đau em ấy đó" anh giao rau thấy bất mãn thì lên tiếng.

"Biến, đây là việc nhà của tao" cô chỉ nói bấy nhiêu đó rồi lôi nàng vào nhà đóng sầm cửa lại. Anh giao rau cũng lực bất tòng tâm mà bỏ đi, dù sao cũng là người ngoài nên không thể xen vào nhiều được.

--------

*Bốp* cái tát mạnh như trời giáng vào mặt Thái Anh, nàng sau khi bị đánh thì mặt đỏ hết cả lên.

"Con lạy cô chủ...con không có cãi lại lời cô chủ đâu. Là do lúc nãy sàn trơn nên con mới trượt chân ngã...anh ấy mới đến đỡ con đứng dậy. Chứ con không có dám tiếp xúc với người ta..." nàng chấp hai tay lại cầu xin, nước mắt cứ giàn giụa.

"Có trùng hợp quá vậy không hả? Thứ trắc nết, con của mày đã lớn cỡ này mà mày còn dám đi kiếm trai. Hôm nay tao đánh cho mày chết" Lệ Sa cầm cây roi trong phòng đi ra, Thái Anh sợ hãi quỳ lạy liên hồi.

"Cô chủ đừng có đánh con...đau lắm. Cô tha cho con đi...cái này là con chỉ vô tình được ảnh giúp thôi. Chứ lời cô chủ con luôn nghe theo...cô chủ đừng đánh con mà..." Thiên Khôi thấy mẹ khóc lóc van xin nên sinh ra bất an, khóc lớn theo mẹ. Lệ Sa thấy đứa nhỏ trước ngực như vậy cũng đành buông roi xuống. Im lặng một lúc lâu mới lên tiếng quát.

"Đi, mẹ con mày cút ra khỏi nhà tao. Đi hết cho tao" Lệ Sa hét thật lớn, cởi bỏ cái cặp ra rồi quăng con cho Thái Anh. Lúc này nàng vừa hoảng vừa khóc to hơn rồi níu chân cô.

"Cô chủ đừng mà...con và cậu chủ nhỏ không ở đây thì sao được hở? Ai chăm lo...cho cô chủ? Mỗi đêm cô chủ đói ai...nấu cơm cho cô chủ? Còn Thiên Khôi nữa...Thiên Khôi rất sợ lạnh, đi khỏi nhà này thì ai cho cậu ấy lò sưởi ạ? Cô chủ đừng đuổi mẹ con con đi mà...con lạy cô chủ, con van cô chủ..."

"Một là một, hai là hai. Tao vào phòng học bài...tới khi trở ra mà vẫn còn thấy hai đứa bây ở trong cái nhà này thì biết tay tao. Cả mẹ lẫn con cũng đánh ráo trọi" cô dứt ra khỏi Thái Anh, đóng cửa phòng lại một cách vô tình.

"Cô chủ ơi...đừng bỏ con mà..." ngồi đó khóc một hồi lâu thì nàng mới bình tĩnh trở lại.

"Khôi à, cô chủ không cho mẹ con mình ở lại nữa rồi..." Thái Anh lau vội nước mắt mà ôm con trai đứng lên. Lạp Lệ Sa, ai chứ người này thì nàng hiểu rõ lắm. Không tuân lệnh thì chắc chắn cô sẽ không nương tay, nàng chịu đau còn được chứ cậu chủ nhỏ làm sao chịu nổi.

--------

Soạn quần áo và vật dụng cần thiết bỏ gọn vào một miếng vải lớn rồi quấn lại. Tay ôm con, tay cầm một túi lớn làm cho Thái Anh mệt mỏi vì nặng nề, nhưng vì Thiên Khôi nàng có thể làm tất cả. Đến trước cửa phòng của Lệ Sa thì nàng dừng lại.

"Cô chủ ơi...chúng con đi đây ạ. Cô chủ ở lại nhớ giữ gìn sức khoẻ..." nước mắt lại tuôn rơi, nàng thương Lệ Sa lắm. Nhưng bây giờ bị oan mà chẳng có cách nào giải thích, phải mang tiếng bất trung với chủ mà ngậm ngùi bỏ đi.

"Cô chủ nhớ ăn uống đầy đủ, nhớ thức sớm để còn đi học. Mặc dù con không biết viết chữ nhưng con cũng có vẽ ra cách làm mấy món mà cô thích, khi nào thèm thì cô nhớ lấy ra xem tự nấu mà ăn..."

"Không cần mày nhiều chuyện, tao sẽ thuê đứa khác làm con hầu. Thông minh hơn mày, xinh đẹp hơn mày, biết nghe lời chủ hơn mày. Giờ thì cút đi" Lệ Sa trong phòng nói vọng ra. Thái Anh nghe xong lời này mà con tim tan nát. Cùng nhau lớn lên, cùng nhau sống dưới một mái nhà, cùng nhau sinh em bé mà Lệ Sa lại có thể dễ dàng phủi bỏ như vậy sao?

"Vậy...con tạm biệt cô chủ..." vừa xuống lầu vừa lau nước mắt, Thiên Khôi của nàng không còn má Sa nữa rồi.

Thái Anh đi được lâu thì Lệ Sa mới tung cửa chạy ra, nhanh vậy sao? Nhìn trên sàn là những hộp bánh cô mua cho con trai lúc nãy, nàng cũng chẳng thèm mang đi. Xuống tới nhà bếp thì nàng đã nấu thức ăn để sẵn lại. Căn phòng trơ trọi chẳng còn một thứ gì cả, thứ nàng để lại chỉ là một ít mùi sữa thoang thoảng của Thiên Khôi. Là do cô nhớ con và Thái Anh quá rồi hay sao?

---------

Hé lu mọi người, hôm nay ngoi lên pr fic mới mang tên "HƯ ẢO"

"Kẻ phản diện mất đi mới kết thúc được cuốn phim.
Nhưng liệu lúc đó... chúng ta có thể trở về cùng nhau?"

Vì sự tò mò mà vô tình bị cuốn vào một thế giới hư ảo trong phim về miền Viễn Tây nước Mỹ và kẹt trong đó. Lisa và Jisoo phải hợp lực với mọi người để có thể thoát ra. Trong quá trình đó có những mảnh tình cảm được hình thành. Số phận và tình yêu của họ sẽ như thế nào?

-Bối cảnh thị trấn trong fic nè

-Trang phục nhân vật trong fic đại loại là vậy nè

--------

Truyện dựa trên nội dung tập phim hoạt hình "Shin - Cơn bão hung hăng gọi mời! Đội phòng vệ Kasukabe của lòng dũng cảm"

Đây là truyện do mình và anh CusiePosie đồng sáng tác. Mọi người đọc thấy hay thì hãy ghé qua trang anh ấy theo dõi các tác phẩm vì văn phong trong truyện có hơn 60% là của anh ta.

*Kiến thức và bối cảnh trong fic được lấy từ phim đến 90%, nghiên cứu chưa sâu lắm vì chỉ dựa vào những gì mình thấy từ tập hoạt hình. Mong mọi người đón nhận "HƯ ẢO"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net