Chương 42. Ngó lơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lệ Sa ôm Thiên Khôi mà lòng như vỡ vụn, ngơ đi một lúc làm vòng tay bị nới lỏng, xém chút nữa là thằng bé đã rớt xuống đất, nó giật mình khóc toáng lên.

  "Trời ơi, mày ẵm cháu tao kiểu đó hả? Đưa đây coi, bà ngoại xin lỗi con nhé. Đừng có sợ" Dì bảy hết hồn, vội chạy đến bên cô mà giật lại Thiên Khôi. Thái Anh cũng hoảng không ít, lúc nãy thấy con trai sắp rớt xuống mà tim gan muốn xáo trộn lên hết, cũng may là không sao.

  "Thái Anh, mày nói lại xem. Đây là ai?" Lệ Sa không cam tâm, phải hỏi lại cho chắc. Con hầu khờ của cô không có thương ai ngoài cô đâu, tin chắc là như vậy.

  "Đây là người thương của con, cô chủ hỏi mãi thế? Con nghe mà nhức đầu, lùng bùng lỗ tai. Với lại mai mốt ẵm Thiên Khôi cho chắc vào, con sợ lắm đó" Lệ Sa ngơ thêm một lúc, Thái Anh nói gì vậy nhỉ? Cô chủ thân thương của nó đây mà, dám trả lời trống không vậy sao? Còn nhận cái thằng ất ơ nào đó là người thương, muốn chết lắm rồi đây mà.

  "Dọn đồ vào nhà xong rồi thì ở lại ăn cơm nha con, thím có nấu nhiều lắm" Bà bảy cười hiền từ với người kia, khác rõ thái độ nói chuyện với Lệ Sa.

  "Dạ thôi, con phải về chăm sóc cho mẹ ở nhà nữa. Sáng giờ đi cũng lâu rồi ạ" Anh ta cười hề hề gãi đầu khó xử.

  "Anh Di ở lại ăn cơm đi, em có làm thịt kho tàu, anh chê em nấu dở mới đi về phải không?" Thái Anh ngây thơ hỏi tỉnh queo.

"Đâu có, anh ăn mà. Không có chê, em đừng có nghĩ bậy" Anh ta vội giải thích, chỉ sợ nàng lại buồn.

  "Vậy thì em đi hâm nóng lại đồ ăn, về là em giận đó"

  "Biết rồi, anh nghe em hết" Anh vội xoa đầu của nàng một cách cưng chiều.

  "Cái gì vậy trời? Con Thái Anh với thằng quỷ sứ này mới làm gì trước mặt mình đấy? Vợ chồng mới cưới nhau hay sao mà làm kiểu đó chớ?" Lệ Sa thầm nghĩ, nhìn mà muốn nổ đom đóm mắt. Thấy ghét quá đi, Thái Anh bữa nay bị khùng rồi. Cô chưa cho phép mà dám có người thương, phải méc ông bà bá hộ mới được.

  "Xong chưa con? Vào ăn lẹ, Thái Anh nó chờ cơm ở trong kìa"

  "Dạ xong rồi thím bảy, bữa nay hết bánh sớm quá hén"

  "Ừ, tao bán không kịp. Công nhận có đồng ra đồng vào cũng tốt lắm con, thím làm đủ nuôi Thiên Khôi là vui rồi. Phải không con?" Bà quay sang thằng bé trên tay mà cưng chiều hỏi, nó thương bà lắm. Nhiều khi nó mến bà hơn là mẹ ruột luôn cũng không chừng, cười híp cả mắt thấy mà ghét.

  "Dạ, vậy thôi đi ăn cơm. Con nghe mùi thịt kho tàu mà bụng đói cồn cào"

  "Ừ, ăn thì ăn"

  "Thím đưa con bế Thiên Khôi cho, nó dễ thương quá"

  "Đây nè, bữa nay nặng lắm rồi đó con. Qua chú Di nhé, bà ngoại bận dọn dẹp một chút nữa mới vào với con được" Vừa nói chuyện với anh rồi quay sang nói chuyện với thằng bé. Nó dù không biết nói nhưng nghe hiểu cả, gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

  "Ể, con của tôi. Đưa đây coi, qua má Sa nè Khôi" Lệ Sa nãy giờ đứng im. Con hầu sắp bị người ta hốt thì thôi đi, ngay cả thằng con trai cũng mất làm sao chịu nổi.

  "Ồ, thì ra cô là cái người đuổi mẹ con Thái Anh ra khỏi nhà sao? Đúng là không thể tin được, nhìn cô cũng có học thức mà lại làm ra cái trò đồi bại như vậy" Anh ta cười mỉa mai.

  "Mày nói gì vậy hả? Tin tao đánh mày không? Nãy giờ nhịn mày nhiều rồi, mày biết cái thằng mày đang ẵm là ai không? Biết tao là ai không?"

  "Không"

  "Tao là Lạp Lệ Sa, đứa con độc nhất của ông Lạp Kiến Thanh và bà Lê Thuý Loan giàu nhất cái xứ Bến Tre. Còn cái thằng mày ẵm là cậu cả của nhà bá hộ Lạp đấy. Biết sợ chưa?" Cô dõng dạc tuyên bố, gương mặt đầy tự tin. Nghĩ chắc khi nói ra gia thế thì thằng này phải quéo càng mà tránh xa Thái Anh ngay ấy mà. Trong câu nói ngầm thừa nhận Thiên Khôi là máu mủ của nhà mình, mang dòng máu danh gia vọng tộc.

  "Thì kệ cô chứ, tôi chẳng quan tâm cái gọi là bá hộ này hay bá hộ kia. Bên này là Đức, không phải là cái miệt Bến Tre của cô đâu mà lớn tiếng. Còn Thiên Khôi chỉ là Thiên Khôi thôi, cô có cưới mẹ của nó bao giờ chưa mà mạnh miệng nhận nó là cậu cả? Khi nào cưới xin đàng hoàng đi rồi hãy nói chuyện với tôi"

  "Đúng rồi đó, chưa cưới thì ai cũng như ai. Mày với Thái Anh chỉ là chủ tớ không hơn không kém. Thái Anh nó thương ai thì kệ nó, đừng có mà cà giật cà tàng kiểu đó, tao đánh cho què giò" Dì bảy đứng ở ngoài cuộc, nghe xong rồi vội lên tiếng.

  "Vào ăn cơm thôi ạ, chín hết rồi" Thái Anh từ trong nhà chạy ra, làm đứt ngang cảnh bọn họ đấu võ mồm.

  "Ừ. Vào ăn cơm" Nói rồi anh Di cùng dì bảy đi vào. Để lại Lệ Sa và Thái Anh.

  "Cô chủ ở lại ăn cơm nghen. Con có làm riêng một phần canh khổ qua nhồi thịt" Thái Anh quay sang Lệ Sa, thái độ vẫn rất bình thường.

  "Ăn, ăn chứ. Vào nhà ăn cơm" Cô chộp lấy cơ hội nắm tay Thái Anh, thương nàng quá đi mất. Vẫn còn biết nấu món khoái khẩu cho cô ăn nữa đấy, mừng muốn khóc.

  "Buông con ra, đừng để anh Minh Di thấy" Nàng vội rút tay lại, người gì mà thấy ghét. Đuổi người ta đi cho đã rồi bây giờ làm đủ điều, nhiều lúc chán không muốn nói.

  "Tối ngày thằng đó hoài vậy? Nó có gì tốt đâu, người thì đô con cồng kềnh, mắt trũng sâu như thung lũng, mũi tẹt như củ tỏi thấy ghê. Tao nè, tao đẹp gấp bội. Mũi cao, mắt hai mí, da lại trắng trắng khoẻ mạnh, ai lại đen thui thùi lùi như thằng đó. Chọn tao nghen, tao đẹp hơn nhiều" Lệ Sa ra sức thuyết phục con hầu của mình. Đưa ra những lý lẽ có vẻ là thuyết phục đấy.

  "Con đã nói rồi mà, cô chủ đừng có như vậy nữa. Thấy mà ghét" Thái Anh lườm một cái sắc lẹm rồi bỏ vào nhà.

   "Nó mới liếc mình sao?" Lệ Sa khó hiểu, cô nói đúng mà, nàng bị sao ấy nhỉ.

  Nói thì nói vậy chứ cô vẫn mặt dày lắm, vội chạy vào ăn ké sẵn tiện giật lại con hầu của mình luôn.

--------

  "Cháo nấu xong chưa con? Thiên Khôi nó đói nè"

  "Dạ xong rồi dì bảy, còn nóng lắm"

  "Ờ, vậy để nguội chút nữa hãy đút. Cho nó ngồi chơi đồ chơi đằng kia đi, mình ăn xong đã"

  "Dạ" nãy giờ Minh Di ẳm thằng bé trên tay, lúc này nghe dì bảy nói vội đặt nó xuống một góc có rào chắn, bên trong còn có một số món đồ chơi nho nhỏ. Nhưng mà thằng này mạnh tay, chiếc xe thì sứt bốn cái bánh ra ngoài, búp bê cô tự may đứt một bên chân, cái ghế nhỏ thì bị tét ra làm hai, bức tường kế bên có mấy vết va đập, chắc chắn là nó lấy cái ghế nhỏ đó quăng vào mới thành ra như vậy. Lệ Sa khẽ rùng mình với thằng sát thủ nhí này.

  "Lại ăn cơm đi con, thịt kho tàu Thái Anh nó làm ngon dữ lắm"

  "Dạ, con qua liền"

  Trong lúc mọi người tất bật đem chén đũa dọn ra thì cô không cần mời cũng tự ngồi xuống, như là đang đợi Thái Anh mang ra dâng tới miệng giống như ở nhà quen rồi nên thành ra dì bảy và anh Di nhìn mà chướng mắt. Cái thói cậu ấm cô chiêu khó ưa.

  Sau khi dọn đầy đủ thì ba người kia mới ngồi xuống, anh Di nhanh tay bới cơm cho mọi người. Lần lượt là dì bảy rồi tới Thái Anh, cuối cùng là tự bới cho bản thân. Lệ Sa chìa cái chén ra tưởng đâu là tới lượt mình, ai dè Minh Di đóng nắp nồi lại trong khi trong chén của cô chưa có một hạt cơm.

  "Cô chủ đưa con bới cho" Thái Anh thấy tình huống này khó quá nên nhanh tay nhanh miệng, Lệ Sa ê mặt rồi kìa.

  "Em ăn cái này nhiều nhiều mới tốt, rau tốt cho sức khoẻ, ăn thêm ít thịt để có sức chăm Thiên Khôi" Anh ta gắp vào chén nàng một ít đồ ăn, mồm còn cười cười thấy ghét.

"Dạ, anh cũng ăn nhiều vào. Thịt này em lựa, tươi lắm" Thái Anh cũng nhanh tay gắp vào chén anh ta.

  Từ lúc nàng đi tới giờ thì bữa không ăn bánh mì khô khốc thì cũng là ăn bánh trừ cơm. Bữa nay được ăn ngon mà nhìn cảnh này tức muốn ứa máu. Thiếu điều muốn nhai luôn cái chén sứ nhà người ta.

  "Tôi ăn xong rồi" Cô đứng dậy, gương mặt lộ vẻ cộc cằn thấy rõ.

  "Rảnh thì qua chơi với con của mày đi, riết rồi chơi có một mình nhiều khi tao tưởng nó bị khùng. Chưa biết nói chuyện mà mồm cứ ú ớ với con búp bê, chơi đồ hàng nữa chớ" Nó thấy mẹ với bà bảy bán bánh nên bắt chước theo. Dễ thương hết sức, nhìn đứa nhỏ này mà ưng cái bụng gì đâu.

  "Sao hả con? Bán cho má Sa năm cái bánh" Thấy Lệ Sa đến nó lắc đầu nguầy nguậy, còn liếc nữa chứ. Ra là còn giận chuyện xém làm rớt nó lúc nãy, má Sa kì cục quá.

  "Sao vậy? Ai làm gì mà nhìn kiểu đó?" Cô tức lắm, hết mẹ rồi tới con thi nhau ăn hiếp cô.

  "Đưa đây, để chú chơi với Khôi nha" Anh ta ăn cơm xong vội bế Thiên Khôi lên gọn hơ, nó cười khanh khách. Thái Anh rửa chén xong cũng bèn ngồi lại đút cháo cho con. Lệ Sa nhìn mà đau ruột, nhìn họ khác gì gia đình chứ.

-------

Thiệt ra chap này phải tên là "Ra chuồng gà" chứ k phải "Ngó lơ" :)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net