Chương 62. Biến cố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc nhẫn chưa kịp yên vị trên ngón tay của Thái Anh thì đã bị nới lỏng ra một nấc là do tâm trạng của Lệ Sa lúc này rất hụt hẫng và tồi tệ. Chỉ mong sao những lời mình vừa nghe chỉ là lời nói đùa chứ không phải sự thật.

"Dì... dì nói sao? Cha tôi bị cái chi?"

  "Cô chủ về lẹ lẹ đặng còn gặp ông lần cuối, nói ở đây cũng không có xong chuyện đâu. Về lẹ đi cô ơi" bà Hoa không trả lời như việc này rất gấp, nếu giải thích sẽ chẳng kịp nữa.

  "Vậy... vậy..." Lệ Sa nhìn lại mọi thứ ngay đây mà lòng rối như tơ vò. Khách khứa đã vào bàn, chú thím cũng đứng ra đại diện, con trai và đứa nhỏ trong bụng cũng cần phải có danh phận, đặc biệt hơn hết là cô còn chưa kịp rước Thái Anh về nhà thì làm sao mà đành lòng bỏ đi cho được. Đứng đó lưỡng lự một hồi thì chú tư cũng bắt đầu lên tiếng giải vây lúc khó xử này.

  "Bây về coi cha bây mần sao, đám cưới thì dời ngày khác làm lại cũng được. Còn cái chuyện đó thì... Thôi, đi về nhà đi con"

  "Ừa, thôi đi về đi. Để ở đây chú thím lo cho. Chừng nào cha khoẻ lại rồi xuống đây thím gả Thái Anh lại cho, đừng có sợ mất"

Lúc này thì cô cũng đã quyết định. Khách khứa có thề mời lại, chú thím nhất định cũng sẽ đứng ra đại diện thêm một lần nữa, Thiên Khôi và Bánh Cam nhỏ chỉ là có danh phận muộn hơn một chút, còn Thái Anh chắc chắn sẽ chờ mình nên cô càng vững vàng hơn. Lúc này mới vội sang nắm tay người phụ nữ kia mà thủ thỉ.

"Em chờ chị về rồi chúng ta lại cưới nhau có được không?"

"Dạ, chị chờ ông chủ khoẻ rồi hãy về. Em với con ở đây chờ chị chớ hổng có đi đâu hết. Chị đừng có lo quá mà nhịn đói đó nghen"

"Chị biết rồi, em với con ở nhà cũng ăn uống no đủ. Còn chiếc nhẫn này... thì chị sẽ cất lại cho mình, đợi lần sau chị nhất định sẽ đeo nó cho em"

Chiếc nhẫn cưới lúc nãy vẫn chưa kịp đeo vào tay, Lệ Sa bèn gói lại rồi bỏ vào trong túi áo coi như báu vật. Dù sao thì đây cũng sẽ là vật đính ước trăm năm của họ, không thể qua loa được.

Cô hôn nhẹ lên trán nàng một cái rồi chậm rãi bước đi. Tìm kiếm xung quanh một hồi thì cũng thấy thằng nhóc Thiên Khôi đang ngồi trên đùi của thím tư, cô liền bế thốc nó lên mà hôn vào đỉnh đầu của nó.

"Ở nhà ngoan, má Sa đi thăm ông nội rồi sẽ về sớm với con"

Nó chỉ kịp "ạ" một cái thì Lệ Sa đã theo chân bà Hoa lên xe nhanh chóng. Cô đi rồi để lại sự nhốn nháo của khách mời và sự lo lắng tận đáy lòng của Thái Anh. Dù sao thì người đang trong cơn nguy hiểm đó cũng chính là ông chủ đã cho cả nhà nàng chỗ ăn chỗ ở suốt bao năm nay, hơn hết thì ông ấy chính là cha của người mà nàng yêu nhất. Chỉ mong sao ông bá hộ vạn sự bình an thì nàng mới yên tâm được.

--------------------

Đoạn đường từ nhà tranh đến nhà cha mẹ không quá xa, nhưng hôm nay đối với cô đặc biệt dài như vạn trượng. Biết đâu lỡ một nhịp thì cha con họ có thể sẽ tách biệt cả đời, lòng cô vừa lo lại vừa sợ không thể nào tả xiết.

Cuối cùng thì chiếc xe cũng ngừng lăn bánh, Lệ Sa mau chóng bước xuống. Dù nhanh, nhưng cô có thể quan sát được màu sắc căn nhà hôm nay có gì đó rất lạ. Treo đèn lồng đỏ và pháo hoa trước cổng, bàn thờ gia tiên đầy ắp hoa quả, người ăn kẻ ở đều đứng sẵn trước sân như đang đợi cô chủ về. Có điều nét mặt của họ trái ngược hoàn toàn với khung cảnh tươi tắn này, một nét mặt không vui cũng không buồn.

Trước hết là phải gặp được cha, Lệ Sa thôi không quan tâm chuyện ngoài lề nữa. Chẳng mấy chốc đã đến phòng của cha mẹ, cô chầm chậm vén bức màn lên rồi tiến vào. Một cảnh tượng quá đỗi bất ngờ liền ập đến trước mắt.

"Cha mẹ, Linh Chi..."

--------------------

Sau khi cô đi thì bà con cũng vui vẻ ở lại dùng bữa. Ăn uống xong họ còn ở lại phụ dọn dẹp đến tận chiều tối mới về. Thái Anh cũng vừa thay bộ áo dài ra giặt, mong sao sau này có thể mặc lại thật đẹp để chị sẽ đeo nhẫn cưới cho mình đặng trọn chữ viên mãn.

Trời nhá nhem tối, tin chắc ông chủ đã không sao nên cô mới không vội về báo tin mà ở lại chăm sóc cho cha. Nàng yên tâm đôi chút thì liền đóng cửa rồi lên giường vỗ cho Thiên Khôi ngủ. Nó nằm ngoan lắm, sợ đụng vào em trong bụng mẹ nên khép nép đến tội.

"Cậu cứ việc nằm thẳng chân đi, Bánh Cam nhỏ rất mạnh khoẻ nên hổng có sao đâu, cậu đừng có sợ em bị cái chi nghen"

Nói thì nói vậy nhưng cứ mỗi khi chỉ có hai mẹ con thì nàng lại quay về cách xưng hô cũ. Chắc là do quen miệng với cả sự nhận thức về mối quan hệ chủ tớ đã hằn sâu vào tâm trí.

Thiên Khôi nghe mà nhẹ cả lòng, liền thẳng cẳng ra mà nằm. Đứa trẻ nào mà không quậy, không nghịch phá, đương nhiên là nó cũng không ngoại lệ. Nhưng nó hiểu chuyện nên từ lúc mẹ mang em nhỏ trong bụng thì không hề quấy phá.

"Má... Sa của con đâu... dồi hở mẹ?"

Đang nằm ôm cái gối ôm đầy nước dãi của mình, Thiên Khôi liền cảm thấy nhớ má Sa đến vô cùng. Vì mỗi đêm khi ngủ thì nó đều nằm ở giữa nhưng sáng ra thì lại đẩy vào trong vách chẳng biết trời trăng chi, lòng tự nhủ là má Sa chê bé chảy dãi nên chê bé hôi, chỉ có cái gối ôm là chịu cho bé lại gần thôi.

"Cô chủ đi thăm ông nội của Khôi rồi, chắc chắn ngày mai sẽ về thôi"

Nàng liền nhẹ nhàng sờ đỉnh đầu của đứa trẻ, lời nói đầy dịu dàng làm ấm lòng người vô cùng. Thái Anh cũng mau cất tiếng ru ngọt lịm của mình mà ru Thiên Khôi, đang giữa lúc hai mẹ con đang thiêm thiếp ngủ thì lại có tiếng đập cửa ồn ào làm giật cả mình.

"Ai... ai đó?" Nàng run rẩy lên tiếng, chỉ sợ là có trộm thì chết mất.

"Thái Anh, là tao. Mau mở cửa" thì ra là Lệ Sa. Cô đã về, nhưng cách xưng hô có vẻ hơi lạ. Nhưng thôi cô về là được rồi, dù sao cũng yên tâm hơn.

Vừa bước vào nhà cô chẳng nói chẳng rằng liền bước tới tủ quần áo mà soạn đồ bỏ vào bị. Thái Anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, liền chạy đến kế bên cô.

"Chị mần cái gì vậy? Quần áo sao lại bỏ vào đó?"

"Tao về nhà với cha mẹ"

"Bộ... bộ ông bà chủ cho chị về rồi hả?"

"Ừ, nhưng chỉ một mình tao thôi" lời cô nói nhẹ tênh nhưng Thái Anh nghe mà lùng bùng cả tai.

"Bộ ông bà còn giận em lắm hở? Nếu vậy thì đợi ông bà nguôi giận rồi cả nhà mình hãy về chung. Em... em không muốn ở đây mà thiếu chị đâu"

Dù có khờ khạo đến đâu thì ai cũng có lòng ích kỷ của riêng mình, nàng cũng không ngoại lệ. Nàng xem cô như nguồn sống, nếu như không có cô thì nguồn sống của nàng cũng chẳng còn.

Lệ Sa nghe xong cũng chẳng thèm đáp, cô lạnh lùng đứng dậy rồi mới nói tiếp.

"Cái tủ này cứ gập ghềnh, tao mới kê một ít giấy vào đó. Khi nào hết tiền xài thì cứ việc bán đi mà đổi gạo. Tao bỏ mày rồi Thái Anh à..."

--------------------

Chi tiết cái tủ ở cuối chap có gì đó thì phải😉
Cùng đoán xem nàooo


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net