Chương 31. Ra sức lấy lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Tư Thành nghe Lưu công công nói lại hoạt động những ngày qua của nàng, nàng đau buồn hắn cũng biết được nhưng ở trong cung suốt bảy ngày nàng vẫn chỉ ăn ngủ trong phòng, hiếm hoi là một hai lần đi ra ngoài dạo.

Hắn nhíu mày suy nghĩ rồi cho gọi Hi Tuyết đến hỏi thăm những cái nàng yêu thích, hắn chỉ có thể biết nàng yêu thích đặt biệt là hoa mẫu đơn, còn lại những thứ y phục, châu báu nàng không màng đến. Hắn nhíu nhíu mày suy nghĩ rồi cho người tu sửa lại vườn hoa, phòng ốc theo ý thích của nàng.

Những ngày sau đó hắn không tìm nàng, trong lòng nàng cảm thấy có chút thoải mái vì chuyện hôm đó, mỗi lần nàng nhìn mình trong gương nhìn những vết hôn hắn lưu lại trên người nàng làm nàng cảm thấy thật có lỗi với Thái Thần.

Nàng đang đứng trong ngự hoa viên bỗng cảm thấy có chút lạ nàng xoay người hỏi Hi Tuyết " em xem, hình như nơi đây có chút thay đổi thì phải?", Hi Tuyết thở dài " không phải có chút mà thay đổi rất nhiều, do cô nương không chú ý đến, nơi đây vừa được mở rộng và còn được đặt thêm rất nhiều hoa mẫu đơn vào, còn có bên kia vừa mới được xây một cái hồ cá, có rất nhiều loại cá rất đẹp" vừa nói Hi Tuyết vừa chỉ tay về phía hồ cá gần đó.

Mẫu Đơn nhìn theo liền thấy, suy nghĩ một chút quả thật thay đổi rất nhiều, nhưng do tâm trạng không tốt nên cũng không để ý lắm.

Hi Tuyết nói " mấy hôm trước thái tử có tìm em hỏi thăm sở thích của nương" cô vừa nói vừa đưa mắt nhìn Mẫu Đơn, Mẫu Đơn có chút ngạc nhiên nhưng sau đó lại coi như chưa nghe thấy gì.

Thật lòng Hi Tuyết cũng mong Mẫu Đơn có thể tìm được một người yêu thương nàng như vương gia, thấy nàng đau khổ trong lòng cô cũng rất buồn, nên khi nghe thái tử hỏi cô liền biết thái tử chính là đã thích cô nương đang muốn ra sức lấy lòng, nên cô cũng ra sức một tay để thuận gió đẩy thuyền, nếu như là thái tử thì không còn gì bằng.

Mấy ngày sau đó Tống Tư Thành cũng không xuất hiện chỉ là hắn sai người mang đến cho nàng rất nhiều quần áo, son phấn, trang sức, tất cả đều là trân phẩm, chỉ cần một thứ cũng đủ để người ta sống dư giả cả đời.

Mẫu Đơn nhìn đống châu báu trên bàn, sau đó đưa tay lấy cây trâm hình hoa Mẫu Đơn mà Thái Thần tặng nàng lúc trước, bỗng dưng trong tim cảm thấy đau xót vô cùng, như vết thương đang rỉ máu đau thật sự rất đau.

Thoáng chốc nàng đã vào cung hơn nửa tháng kể từ lần đó Tống Tư Thành không có đến tìm nàng lần nào nữa, vì hắn không đến nên thái tử phi của hắn cũng không đến gây sự với nàng.

Nhưng hôm nay khi nàng đang đánh đàn ở trong Đông Đình hồ thì cô ta lại xuất hiện nguyên nhân là do cô ta biết thái tử ban thưởng cho nàng rất nhiểu đồ trân quý làm cho cô ta cảm thấy vô cùng ghanh tị. Vừa nhìn thấy Mẫu Đơn đang ngồi trong đình đánh đàn cô ta liền xông lên đi thật nhanh về phía nàng " Thật trùng hợp, lại gặp nhau rồi", nàng đứng dậy cúi người hành lễ rồi nhàn nhạt nói " thật trùng hợp".

Cô ta nhìn thấy cây trâm hình hoa mẫu đơn cài trên tóc nàng liền tức giận không thôi, nhớ khi đó lúc cô ta bắt gặp cây trâm này trong tiệm Ngọc Lục Bảo liền rất thích nhưng giá của nó cô ta thật sự không mua nổi nên chỉ có thể thèm thuồng nhìn ngắm, thật không ngờ ả ta vậy mà có được cây trâm này.

Cô ta lấy lại bình tĩnh " cây trâm đó từ đâu mà cô có được?", Mẫu Đơn như không để ý nhàn nhạt nói " là một cố nhân tặng cho ta". Cô ta mở to mắt kinh ngạc cười lớn " cố nhân đó của cô rốt cuộc là ai? cô có biết cây trâm đó đáng giá 10,000 vạn lượng vàng không? người đó là ai mà có thể mua được cây trâm đó", nghe cô ta nói Mẫu Đơn có chút ngạc nhiên nàng biết cây trâm này quý giá nhưng thật không ngờ lại quý giá đến như vậy, nàng chỉ mỉm cười " cố nhân của ta thái tử phi chắc không biết được đâu" trong lòng cô ta bỗng chua sót không lẽ là thái tử cho cô ta sao?

Trong lòng thù hận bao trùm, cô ta đi đến gần Mẫu Đơn hơn định đưa tay giật lấy cây trâm, nếu ta không có cô cũng đừng hòng có được. Lúc này Lưu công công báo " Thái tử đến", hôm nay hắn vốn dĩ đến tìm nàng nhưng không ngờ lại thấy được màn này, thái tử phi này của hắn cũng quá đáng lắm rồi, xem ra lời hôm đó của hắn cô ta cũng không để vào tai rồi, hôm nay không dạy dỗ cô ta một chút là không được.

Hắn đi nhanh về phía hai người đang đứng, lướt qua cô ta sau đó trực tiếp đi đến cạnh Mẫu Đơn đưa tay kéo nàng ngồi vào trong lòng hắn.

Nàng thấy có chút bất tiện nhưng không tiện từ chối, đành ngồi yên trên đùi hắn. Hắn đưa mắt nhìn người trước mắt đang hành lễ " Thần thiếp tham kiến thái tử" hắn nhàn nhạt liếc cô ta một cái sau đó lại thu hồi ánh mắt về trên người ngồi trong lòng mình.

Hắn đưa tay nắm lấy một lọn tóc của nàng ra sức chơi đùa, sau đó nhẹ nhàng nói " Lý Ngọc Hoan xem ra nàng đã quên những gì ta đã nói rồi?", lời này của hắn làm cô ta sợ hãi nhưng cô mang thân phận là thái tử phi là thê tử của hắn nhưng là người bị hắn ghẻ lạnh.

Năm năm rồi hắn chưa từng liếc nhìn cô một cái, nhưng người nữ nhân kia lại được hắn ôm ấp trong lòng, được hắn yêu thương chăm sóc, cô ta căm phẫn nhìn Mẫu Đơn.

Bắt gặp ánh mắt căm phẫn sắt như dao găm đó, trong lòng Mẫu Đơn bỗng có một cảm giác cảm thông, người phụ nữ bị chồng mình lạnh nhạt quả thật rất khó chịu. Mẫu Đơn đang định đứng dậy thì liền bị hắn một tay giữ lấy eo cô ép xuống không cho nàng đứng dậy.

Mẫu Đơn khó xử " ta ra kia một chút" hắn vẫn không buông nàng ra, thật ra hắn cũng không có gì để nói với cô ta, nhưng hắn quả thật nhớ nàng lắm, khó khăn lắm mới có cơ hội này sao mà hắn dễ dàng buông ra cho được, nàng càng động hắn càng ôm chặt.

Hắn nhàn nhạt nói " nàng là Mẫu Đơn, là người được ta sủng ái nhất Đông cung, lời của nàng cũng chính là lời của ta" tất cả cung nữ, thị vệ nghe đều hít một hơi lạnh, lời của nàng là lời của hắn vậy không phải nàng còn lớn hơn cả Thái tử phi sao? mọi ánh mắt đổ dồn về phí Lý Ngọc Hoan cô ta hai mắt đỏ hoe đang rưng rưng chực khóc, hắn vậy mà tuyên bố với tất cả ả ta được sủng nhất được cưng chiều nhất.

Mẫu Đơn thở dài trong lòng một hơi bất lực. Hi Tuyết bên cạnh dương dương đắt ý, để xem sau này các người còn dám ức hiếp cô nương nữa không.

Đám người cuối cùng cũng rời đi hết, Hi Tuyết thấy vậy cũng lui ra, lúc này chỉ còn lại hai người, nàng đưa tay cố gắng gỡ tay hắn khỏi người mình bỗng nghe hắn nói giọng địu vô cùng mệt mỏi " đừng động, cho ta ôm một chút", nói rồi hắn liền áp mặt đến trước ngực nàng, chỉ là tựa vào nhưng lại làm nàng có một cảm giác vô cùng hồi hợp bất giác tim nàng đập nhanh hơn.

Hắn đang áp tai lên ngực nàng dĩ nhiên nghe được nhịp tim nàng có chút nhanh hơn bình thường, bất giác hắn cong môi nở một nụ cười " mấy ngày không gặp nàng có nhớ ta không?", không nghe nàng trả lời nhưng hắn cảm giác tim nàng đập nhanh hơn một nhịp trong lòng hắn mừng thầm xem ra nàng có chút không thành thật với hắn.

Hắn ôm nàng chặt hơn một chút lại nói " những ngày qua ta thật sự rất nhớ nàng", nàng cũng không có trả lời,nhưng tay nàng đang đưa đến chỗ vòng eo của hắn ra sức bóp bóp vài cái, cảm giác không đúng hắn liền ngẩn đầu, nàng cười ngượng ngùng " có thể buông ta ra chút không? thật sự... thật sự rất là mỏi lưng", hắn bị nàng làm cho bật cười nàng lúc này lại đáng yêu như vậy, hắn đưa tay kéo nàng dậy sau đó trực tiếp bế ngang nàng đi về phòng.

Bị bế ngang nàng giật mình " làm gì vậy?, mau thả ta xuống", hắn nhìn nàng đang cựa quậy lập tức hôn xuống môi nàng một cái rồi thị uy " ngoan một chút cho ta", như có dự cảm không lành, nàng lập tức ngừng cọ nguậy. Hắn nhìn nàng " thật ngoan" nhiều lúc hắn thật sự mong nàng đừng ngoan ngoãn như vậy.

Về tới phòng hắn nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường sau đó hắn mập mờ nói " tối nay ta muốn cùng nàng ăn cơm", sau đó đi ra gọi Hi Tuyết vào xoa bóp lưng cho nàng. Nàng cảm thấy trong lời hắn có chút gì đó kỳ quái nhưng cũng không biết có vấn đề ở đâu, sau đó liền vứt nó ra sau đầu.

Tối đó hắn quay lại cùng nàng ăn cơm, hai người cũng không nói gì nhiều, dùng cơm xong hắn nói " cùng ta đi dạo một chút", nàng gật đầu đi theo sau hắn, thấy nàng vẫn im lặng " nàng ở đây có quen không? Có thấy chỗ nào không thoải mái không?" nàng lắc đầu " không có".

Hắn chỉ cái ghế đá cách đó không xa nói " tới đó nghỉ chút đi, chuyện của Thái gia ta đã điều tra gần xong rồi", nàng ngẩn đầu nhìn hắn " thật sao?". 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net