Chương 45. Cưng chiều đến nghiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã một tháng trôi qua Lý Ngọc Hoan không làm loạn không tìm nàng nhưng sáng nay Lý Ngọc Hoan đã đến Điện Càng Khôn, vừa nhìn thấy Mẫu Đơn, cô ta liền chạy tới thân thiết gọi một tiếng " muội muội", vẻ mặt cô ta tươi cười, Mẫu Đơn thấy dáng vẻ này của cô ta bỗng có chút hoảng hốt bình thường cô ta luôn nhìn mình với dáng vẻ thù địch, nhưng không ngờ hôm nay lại là dáng vẻ này. Bỗng trong lòng Mẫu Đơn có chút cảm giác bài xích vì những chuyện đã xảy ra.

Lý Ngọc Hoan như bỏ qua hết tất cả ánh nhìn, chạy tới nắm lấy cánh tay Mẫu Đơn thân thiết nói " trưa nay ta có mời các vị phu nhân thưởng trà ngắm hoa, muội muội cũng đến góp vui nhé", Mẫu Đơn dĩ nhiên là từ chối vốn dĩ nàng không thích những nơi như vậy.

Nhìn thấy vẻ muốn từ chối của Mẫu Đơn, Lý Ngọc Hoan liền nói thêm " muội muội xem như nể mặt ta một chút có được không, xem như lần này ta thành tâm cảm tạ, cũng như xin lỗi vì những hiểu lầm giữa chúng ta có được không".

Mẫu Đơn nhìn dáng vẻ đó của Lý Ngọc Hoan có chút không nỡ có lẽ nàng ta đã thay đổi rồi chăng? nên cũng miễn cưỡng gật đầu " được rồi, ta sẽ đến", vừa thấy Mẫu Đơn đáp ứng Lý Ngọc Hoan mừng rỡ như bắt được vàng.

Hi Tuyết bên cạnh thấy cô ta như vậy liền có dự cảm không lành, nhìn Mẫu Đơn như đang muốn nói gì đó nhưng sau đó lại thôi, suy cho cùng nàng là người lương thiện hay thương người nên sẽ thường xuyên bị tính kế, nhưng trước giờ vẫn không nói lời nào.

Nhớ lúc nàng bị quận chúa đẩy ngã xuống hồ, rồi đẩy xuống vựt thẳm nhưng khi tỉnh lại nàng cũng không nhắc đến một lần. Nếu như là những nữ nhân khác nhất định phải làm cho ra lẽ, khóc lóc om xòm đòi vương gia đòi lại công đạo rồi. Hi Tuyết lắc đầu nghĩ bụng phải nói cho hoàng thượng biết. Lý Ngọc Hoan ở lại thêm một lúc rồi cũng hí hửng trở về.

Bên trong thư phòng Hi Tuyết đang kể lại chuyện sáng nay cho Tống Tư Thành nghe. Đôi chân mày rậm của hắn khẽ chau lại, hắn cũng hiểu tính tình của Lý Ngọc Hoan không thể nhờ vào một lời nói giúp kia mà trở nên thay đổi được, nhất định bên trong có chuyện gì đó.

Hắn nhìn Lưu công công bên cạnh nói " ông bảo Yết Vũ sắp xếp một chút, bí mật đi theo sau bảo vệ Mẫu Đơn, không được sơ xuất gì có biết chưa". Lưu công công nhận mệnh lập tức rời đi phân phó nhiệm vụ.

Buổi trưa hôm đó như lời hẹn Mẫu Đơn cùng Hi Tuyết, Bạch Lan đi đến Phượng Minh Điện, bên trong ngự hoa viên lúc này đã có mấy vị phu nhân ngồi chờ sẵn, bọn họ đang tươi cười nói chuyện với nhau.

Một vị phu nhân nhìn thấy Mẫu Đơn đến lập tức đứng dậy đi đến thỉnh an "tiện thiếp Tần thị tham kiến cô nương", các vị phu nhân khác cũng nhao nhau hành lễ thỉnh an nàng. Mẫu Đơn có chút mất tự nhiên gật đầu cười với bọn họ một cái.

Tất cả bọn họ kinh diễm một phen, bọn họ đã sớm nghe được tin tức nàng xinh đẹp nhưng thật không ngờ lại đẹp đến kinh tâm động phách như vậy, nàng được hoàng thượng sủng ái vô cùng lại còn ban phong vị cô nương, nhưng trên thực tế nàng chính là áp đảo tất thảy, đến hoàng hậu còn phải khom lưng dưới vị cô nương này.

Mấy vị phu nhân nhìn Mẫu Đơn đánh giá một phen rồi lại nhìn qua đám cung nữ đi theo nàng có tận 10 người, trong khi hoàng hậu có 8 người, trời ạ vậy cô ta được đặc ân còn cao hơn cả hoàng hậu rồi sao?. Bọn họ càng trở nên sợ hãi nhìn nàng nếu như lỡ làm gì đó phật ý nàng vậy chẳng phải cái mạng nhỏ này không giữ được sao?.

Thấy Mẫu Đơn không ngồi mà đi đến cạnh một chậu hoa mẫu đơn trước mặt ngắm nghía, Hải phu nhân liền tươi cười đi tới "tiện thiếp vốn nghe đồn cô nương xinh đẹp tựa thiên tiên hôm nay được diện kiến quả thật làm tiện thiếp được mãn nhãn một phen", những vị phu nhân khác cũng đồng thanh đúng vậy "cô nương thật là xinh đẹp, thật là xinh đẹp", Mẫu Đơn đối với những lời khen này cũng không quá hứng thú nên chỉ cười cười, rồi sau đó đi đến chọn một cái ghế ngồi xuống.

Mấy vị phu nhân lúc này không một ai dám ngồi xuống chỉ đứng nhìn nàng cung kính. Mẫu Đơn uống xong ly trà ngẩn đầu lên vẫn thấy bọn họ đứng đó "sao vậy? các vị phu nhân sao không ngồi?" bọn họ thấy vậy lập tức ngồi xuống " tạ cô nương ban ngồi", nàng ngẩn ngơ một chút bản thân mình đáng sợ đến vậy sao?

Hi Tuyết, Bạch Lan bên cạnh thì cái đuôi đã vểnh lên tới trời, chủ nhân bọn họ chính là người được hoàng thượng sủng ái nhất, muốn cái gì có cái đó, nói cái gì thì chính là cái đó, ngay cả hoàng thượng cũng không dám làm trái, thì bọn họ làm sao dám làm phật lòng nàng.

Mẫu Đơn cũng cảm thấy bầu không khí có chút căng thẳng liền đưa tay rót một ly trà đưa cho vị phu nhân gần đó nói " phu nhân mau dùng trà đi, trà này cũng khá ngon", vị phu nhân tay run run cầm lấy chén trà " tạ cô nương thưởng trà", Mẫu Đơn nhìn thái độ sợ sệt đó của bà không nhịn được mà bật cười một tiếng "thật là, ta đáng sợ đến vậy sao?", mấy vị phu nhân đưa tay vuốt mồ hôi trên trán nhìn Mẫu Đơn.

Nàng thấy họ hoảng sợ như vậy có chút không thoải mái nói " được rồi, nếu như sự xuất hiện của ta làm các vị phu nhân không thoải mái như vậy, thì ta về trước vậy".

Thấy nàng đang chuẩn bị rời đi, Hải phu nhân liền lên tiếng " cô nương đừng nói vậy, thật ra chúng thiếp chỉ là sợ mình làm điều gì đắt tội với cô nương nên mới như vậy, mong cô nương lượng thứ", Mẫu Đơn phất phất tay nói " được rồi, mọi người cứ tự nhiên đi, đừng để ý đến ta".

Lúc này Lý Ngọc Hoan cũng đi đến, liền đi tới chỗ Mẫu Đơn chào hỏi " muội muội đến lâu chưa?", " cũng vừa mới đến thôi".

Lý Ngọc Hoan tươi cười " nào nào các vị phu nhân mau tới đây ngồi, hôm nay ta mới được tặng mấy chậu hoa lan này rất đẹp nên mời muội muội và các vị phu nhân đến ngắm cùng".

Như Yên liền mang đên mấy chậu hoa nhiều màu sắc khác nhau đến giữa sân, các vị phu nhân liền nhao nhao khen ngợi " hoa này thật đẹp", "đúng vậy thật đẹp". Mẫu Đơn cũng nhìn sơ qua một chút rồi cũng không mấy hứng thú nàng đã nhìn qua rất nhiều loại hoa còn đẹp hơn như này rất nhiều lần.

Lúc này bên ngoài truyền đến giọng của Lưu công công " hoàng thượng giá đáo", Mấy vị phu nhân lập tức kinh hãi đi thưởng trà ngắm hoa mà cũng được diện kiến thánh thượng, cũng phải nói là may mắn quá rồi.

Lý Ngọc Hoan tức giận trong lòng đây là lần đầu hắn đến Phượng Minh Điện nhưng lại là tìm nàng ta, nỗi uất hận này thật sự không thể nuốt trôi được. Tất cả mọi người đứng lên hành lễ. Mẫu Đơn cũng đứng lên đang định cúi người hành lễ, Tống Tư Thành đã tiến đến bên cạnh nàng đỡ lấy nàng ngồi xuống ôn nhu nói " đã nói với nàng không cần đa lễ mà", hắn đỡ nàng ngồi xuống rồi ngồi xuống cái ghế cạnh nàng.

Sau đó không lạnh không nhạt nói " miễn lễ, ban ngồi"," tạ hoàng thượng" các vị phu nhân cúi đầu suy tư, hoàng thượng đối với vị cô nương này quả đúng là cưng chiều quá đi, trước mặt nhiều người như vậy lại thể hiện nàng được cưng chiều đến dường nào. Bọn họ lặng lẽ quan sát thái độ của hoàng thượng, rồi Mẫu Đơn, rồi là hoàng hậu. Cuối cùng cũng hiểu rốt cuộc ai mới là chủ hậu cung này.

Bọn họ nhìn Lý Ngọc Hoan trong lòng cảm thấy thương cảm. Tống Tư Thành cứ coi bọn người kia như không khí cứ quấn lấy Mẫu Đơn, hắn đưa tay lột một quả quýt sau đó lấy một múi đút tới miệng nàng.

Mẫu Đơn bị hắn đút có chút do dự người ta còn đang nhìn, thấy nàng không chịu mở miệng hắn nói " ngoan nào, mở miệng", nàng miễn cưỡng nhận lấy múi quýt sau đó đưa tay cầm lấy quả quýt đang trên tay hắn nói " để tự ta", hắn liền vươn tay lên không cho nàng lấy dịu dàng nói " để ta, sẽ bẩn tay nàng đấy" nói rồi hắn lại đưa một múi khác đến bên miệng nàng.

Lời này của hắn thốt ra khiến đám người ngồi đối diện không thể tin được. Hoàng thượng đích thân đút cho nàng ăn vì sợ bẩn tay nàng, trời ạ, có thể thấy hoàng thượng chính là cưng chiều vị này đến cỡ nào.

Hi Tuyết, Bạch Lan, Lưu công công bên cạnh thì cũng không phản ứng gì, vì hằng ngày bọn họ còn chứng kiến nhiều cảnh còn ác liệt hơn, chuyện như này có là gì. Lưu công công nhớ lại hôm trước vì nàng bất cẩn trẹo chân, hoàng thượng đã cõng nàng đi từ ngự hoa viên về, rồi còn tự tay xoa bóp chân cho nàng.

Sau đó nàng chê thuốc đắng không chịu uống hoàng thượng liền uống một ngụm sau đó bón bằng miệng cho nàng. Rồi lần trước nàng nói thèm kẹo hồ lô, hoàng thượng liền đến ngự thiện phòng học làm kẹo hồ hô cho nàng... hoàng thượng chính là nuông chiều nàng đến nghiện rồi.

Tống Tư Thần ngồi một lúc thì liền bị Mẫu Đơn đưa tay nhéo eo hắn một cái, hai mắt hắn rưng rưng ủy khuất nhìn nàng "ta rất ngoan mà, sao nàng nhéo ta, đau quá" hắn nói rất nhỏ nhưng lời đều bị Hải phu nhân bên cạnh nghe hết trong lòng bà đổ ầm một tiếng trời ạ lại còn có chuyện như vậy sao?.

Mẫu Đơn bỏ qua ánh mắt đó của hắn nói " chàng mau trở về xử lý chính sự đi, chàng ở đây đang làm cho mọi người thấy không thoải mái đấy", Hải phu nhân lại than thở một tiếng trong lòng trời ạ, đây là hoàng đế nơi nào cũng là nhà của vua, vậy mà dám đuổi hoàng thượng đi, hắn vòng tay qua eo nàng nũng nịu nói " vậy nàng cùng ta trở về nha", " không thích, chàng về trước đi" nàng vừa nhìn ánh mắt như lang như sói của hắn thì liền biết hắn muốn làm gì, có ngu mới cùng hắn trở về.

Hắn có chút thấy vọng, nàng cầm tay hắn nói " được rồi, mau về đi, lát nữa về ta sẽ tìm chàng", " hứa nha", nàng gật đầu " ừ". Hải phu nhân bên cạnh nghe hết đoạn hội thoại này thật không thể tin vào tai mình, người trước mắt nhất định không phải hoàng thượng lạnh lùng đâu, hắn biết làm nũng, biết nhượng bộ vẻ mặt ấy của hắn thật không giống chút nào.

Tống Tư Thành đứng dậy liền trưng ra bộ dáng lạnh lùng thường ngày nhàn nhạt nói " ta có việc đi trước, các vị phu nhân cứ tự nhiên, ... không cần đa lễ", hắn xoay người xoa đầu nàng cưng chiều nói " nhanh chút trở về tìm ta", nàng đương nhiên hiểu được ẩn ý trong câu nói đó liền đỏ mặt nói " ta biết rồi".

Sau đó hắn xoay người lại trưng ra vẻ mặt lạnh lùng lần nữa. Hải phu nhân ở bên kinh ngạc há hốc mồm trời ạ vẻ mặt đó của hoàng thượng đúng là lật mặt nhanh hơn lật sách mà. Hắn đối với tất cả chính là vẻ lạnh lùng bất cần, nhưng đối với nàng chính là sự ôn nhu yêu thương chưa từng có.

Hải phu nhân lại lần nữa cảm thán nhìn về phía Mẫu Đơn trong lòng bỗng có chút khó hiểu, nếu được hoàng thượng yêu thương như vậy tại sao lại không ban cho nàng tước vị hoàng hậu chứ?.

Lý Ngọc Hoan nãy giờ cũng thấy hết cảnh hai người trước mắt tình chàng ý thiếp, cô ta chỉ hận không thể chạy đến tách hai người kia ra, cô ta bây giờ chỉ cần nhìn Mẫu Đơn một cái liền cảm thấy khó chịu, cô ta mắt thấy Tống Tư Thành vừa đi liền ra hiệu cho Như Yên.

Ngay lập tức Như Yên mang đến một ấm trà mới cho Mẫu Đơn. Lý Ngọc Hoan nói " đây là trà cha ta mới cho người mang vào, muội muội dùng thử xem có ngon không?". Mẫu Đơn gật đầu một cái " cảm tạ hoàng hậu" rồi đưa tay rót chén trà, uống vào một ngụm rồi khen ngợi " ừm, mùi vị không tệ".

Lý Ngọc Hoan tươi cười đắc ý " muội thích là được, dùng nhiều một chút". Trong lòng cô ta như đang nhảy múa để cô xem cô sẽ được sủng ái bao lâu khi hoàng thượng biết được cô là ả lẳng lơ thế nào.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net