2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
địch. Nhưng trong tình thế của y, người không hề muốn tham gia vào cuộc chiến này, Byun Baekhyun cần nắm thóp của kẻ có tham vọng lớn nhất. Park Chanyeol tuyệt đối sẽ không để chuyện này gây nguy hiểm cho vị thế của hắn hiện tại.

"Chỉ như vậy thôi sao?!" - Hắn có chút khó hiểu cùng dè chừng. Y làm mấy chuyện này để lấy bản danh sách mà chỉ để chờ cậy hắn chăm nom mẹ mình?!

"Bản danh sách này ta còn có thể giữ lâu dài mà" - Y nheo mắt cười - "Giờ thả ta được chưa?"

Hắn dù không biết mục đích của y là gì, liệu có còn động cơ nào khác hay không, nhưng hiện tại không thể manh động, đành phải ra lệnh thả y ra.

"Thế tử, ta nói cho huynh biết, ở trong cung không thể cứ đờ đẫn như huynh mãi được." - Y cười cười vỗ nhẹ vai hắn - "Người như vậy sẽ bị diệt trừ, lại càng không thể làm vua."

Chanyeol quay đầu lại nhìn y, siết chặt nắm tay phát đau, trầm giọng nói.

"Phải, vậy ta sẽ xem ngày ngươi lên làm vua, sau đó xem ngươi diệt trừ ta thế nào?"

"Ta vốn đã không thích làm vua. Bất đắc dĩ lắm...

Nếu là tranh ngôi vị với huynh thì rất đáng chán." - Byun Baekhyun cười nhạt vừa ra ngoài vừa lắc đầu.

Byun Baekhyun lúc tới tay không, vậy mà vẫn toàn mạng, tiêu sái bước đi.

Người từ đầu tới cuối, hắn đều không thể thắng được.

...

"Thái tử.. Xin hãy hiểu cho thiếp.. Thiếp không cố ý..." - Trắc phi khóc lóc quỳ rạp.

"Muốn làm gì thì làm. Ta cũng không quan tâm." - Park Chanyeol lạnh nhạt không nhìn nàng, phất tay áo bỏ đi không một lần quay lại.

Park Chanyeol vừa về thư phòng thì người hầu vội vào báo tin, người của Hoàng hậu mà người đã báo chuyện đó với hoàng thượng rồi. Hiện giờ hoàng thượng đang tức giận cho triệu kiến cả hắn lẫn Byun Baekhyun.

Hoàng hậu có lẽ đã tính sai một bước, bà đã tính sai mục đích thật sự của Byun Baekhyun rồi.

Hắn tới tẩm điện của hoàng thượng, hoàng hậu có vẻ đang rất vui vẻ mà không rõ chuyện xảy ra. Bà đã cho người theo dõi nhất cử nhất động của trắc phi cùng Byun Baekhyun, chính là vì bà đã nhìn được mối quan hệ kì lạ của hai người bọn họ, chỉ đợi thời cơ này bắt tận tay. Tư thông cùng phi tử của huynh đệ sao?! Byun Baekhyun này chính là muốn chết rồi!

"Chuyện này là sao?! Sao Ngũ gia và trắc phi của Thế tử lại xảy ra chuyện này?!" - Hoàng thượng tức giận lớn tiếng. Ông yêu thương Baekhyun như vậy, nói phạt thì không đành, mà không phạt thì lại trở thành một vị vua không nghiêm minh. Tại sao Baekhyun lại có thể gây ra chuyện ấy kia chứ?!

Byun Baekhyun dường như dửng dưng, không chút lo sợ. Park Chanyeol mới là người phải lo lắng ở đây, hắn hít sâu một hơi rồi nói.

"Là mẫu hậu không rõ thôi thưa phụ hoàng. Trắc phi làm phi tử của nhi tử hai năm nhưng thần chưa chạm vào nàng, nàng cũng không có tình cảm cùng nhi tử. Gần đây Ngũ gia hay qua lại, nhi tử thấy trắc phi có tình ý nên mới tặng nàng cho Ngũ gia."

Hoàng hậu trợn mắt nhìn Chanyeol. Bà đã tính toán hết đường, chỉ chờ có ngày này. Sao đột nhiên lại biến thành như vậy?! Đây là cơ hội để khiến lòng tin yêu của hoàng thượng cho Baekhyun giảm đi, tại sao Chanyeol lại không tận dụng mà lại giúp đỡ nó chứ!

"Là vậy sao? Vậy Baekhyun cũng sắp đi rồi, mau để trắc phi theo Ngũ gia đi." - Hoàng thượng như cởi được mối lo ngại. Ra chuyện là vậy, vậy thì ông cũng chả có lý do gì phải trách phạt đứa con yêu quý của mình hết.

Park Chanyeol siết chặt tay, cúi đầu nói - "Vâng, nhi thần đã biết."

Hoàng hậu tức giận cùng Chanyeol hồi cung. Hắn chỉ nhẹ giọng nói chuyện mới xảy ra lúc bà tới chỗ phụ hoàng. Hoàng hậu nhất thời cứng họng không nói được.

"Thằng nhóc đó... Nó đặt bẫy chúng ta sao?! Vậy giờ tấm da thuộc đó đâu?!" - Bà đanh giọng nói, vẻ mặt thập phần tức giận.

"Ngũ gia cầm nó rồi." - Hắn thở nhẹ một tiếng - "Được rồi, chuyện này con sẽ giải quyết. Mẫu hậu không cần lo lắng đâu."

Park Chanyeol trấn an bà rồi cho người dưới đưa mẫu hậu về cung. Hắn cũng không muốn nhìn mặt trắc phi chút nào, chỉ cho người hầu tới nói cho trắc phi biết chuyện, bảo nàng thu xếp rồi đi.

Giờ tới phi tử cũng phải dâng tới cho Byun Baekhyun, rốt cuộc còn muốn lấy bao nhiêu thứ nữa mới vừa lòng?

...

"Ngũ đệ."

Byun Baekhyun đứng lại, xoa xoa cổ tay còn in lằn vết trói của dây thừng. Y cười nhạt, quay lại nhìn người kia - "Nhị huynh, có chuyện gì mà lại phải tới tận biệt viện này như vậy?"

Hắn ta cười khùng khục. Tiếng cười giữa đêm tối tịch mịch càng khiến toan tính của Nhị vương gia hiện ra thật rõ - "Ngũ đệ, đệ đừng giả vờ không biết. Tấm da thuộc ấy đâu?"

Y dường như không có chút sợ hãi nào, chỉ nhẹ giọng nói như thể chuyện không liên quan tới mình - "Không phải huynh cũng biết sao? Ta bị người của hoàng hậu bắt lại vì tội tư thông cùng ái phi của Thế tử. Ta đâu lấy được thứ gì từ đó."

Nhị gia nhìn y không rời mắt, cuối cùng lại chỉ bật cười - "Vậy thật tiếc quá. Nếu lần sau ta có nhờ đệ chuyện gì, mong là đệ sẽ làm tốt."

Byun Baekhyun - Kẻ không muốn tham gia vào cuộc chiến này, chỉ đang cố tìm cách mà sống sót yên ổn.

...

Người hầu im lặng thu dọn đồ đạc trong phòng, cúi đầu chào nàng trước khi rời khỏi - "Chủ nhân, sáng sớm mai sẽ có người đến đón. Nô tỳ xin lui."

Nàng cả người thẫn thờ, khuôn mặt nhợt nhạt. Đối với hắn, nàng chưa từng là một phi tử đúng nghĩa. Hơn cả chuyện nàng có làm sai hay không sai, thì chuyện này giống như hủy hoại toàn bộ danh dự của bản thân vậy. Dòng họ nhà nàng sẽ nhục nhã đến cỡ nào?

Trong cuộc chiến đẫm máu của hoàng tộc, người như nàng chỉ là một vật hi sinh không hơn không kém. Trắc phi chậm rãi đứng dậy, lấy trong tủ ra một dải lụa trắng thật dài. Bước một chân lên ghế ghỗ, bàn tay run rẩy nắm lấy.

Park Chanyeol một đêm không thể ngủ, đến tận khi mặt trời ló rạng vẫn ngồi bên chén trà đã nguội lạnh từ lâu.

Cánh cửa gỗ bật mở, người hầu hốt hoảng quỳ xuống bẩm báo - "Thế tử điện hạ! Trắc phi đã mất rồi!!"

Chanyeol nhíu mày, vội chạy tới phòng của nàng. Hắn lặng người, ngẩng đầu lên.

Trắc phi, đừng nhìn ta như vậy. Chúng ta không duyên không phận. Nàng chung quy của chỉ là một con cờ xấu số mà thôi.

....

Người cần đưa tới thì đã mất, hắn chỉ còn cách một mình mà tới chỗ Byun Baekhyun chuẩn bị lên đường, cúi đầu tạ tội. Giờ thì ai nhìn vào cũng nghĩ hắn là ép buộc phi tử của mình theo người khác, làm nàng uất ức đến tự tử. Quả nhiên đến ông trời cũng chống lại Park Chanyeol.

"Ngươi! Ngươi tặng người cho Baekhyun mà để mang lại điềm không may như vậy sao?! Thật là!!" - Hoàng thượng tức giận đến nghẹn họng, nhưng cũng không thể trừng phạt gì, chỉ tức tối quát mắng. Park Chanyeol cũng chỉ biết nắm chặt tay thành đấm, nghiến răng mà nghe.

Byun Baekhyun đứng cạnh hoàng thượng, chỉ khẽ buông tiếng thở dài mà lắc đầu.

"Người chết thì cũng đã chết rồi. Vậy mà ta cứ tưởng sẽ có quà từ hoàng huynh kia đấy..."

Park Chanyeol như cũ đối mặt với y mà chỉ im lặng không nói. Byun Baekhyun bật cười thật hiền lành, phất nhẹ vạt áo, đi lướt qua người hắn.

Hắn hít sâu một hơi, y không nói gì về chuyện tấm da thuộc ấy, vậy xem như thực sự mục đích của y chỉ đơn thuần là nhờ hắn chăm sóc cho vương phi. Park Chanyeol ở lại một lúc nghe phụ hoàng căn dặn gần như có chút chê trách rồi mới quay về cung.

"Khoan đi đã hoàng huynh."

Hắn khựng lại, quay người nhìn Byun Baekhyun đứng ngoài điện rồng, dường như đang chờ hắn từ lúc nào.

"Ngươi vẫn còn chưa đi hay sao?!"

"Đệ chỉ muốn chào riêng huynh một tiếng. Thái độ hoàng huynh như vậy... thật tổn thương..." - Y vuốt vuốt lồng ngực, có vẻ buồn bã nhìn hắn.

"Ngươi muốn đi cứ đi. Còn cần phải chào ta sao?" - Park Chanyeol chỉ cười lạnh, nhưng không biết vì lý do gì lại tránh đi không nhìn vào mắt y.

Byun Baekhyun đột nhiên lại tiến lại gần, đưa tay phủi phủi bụi trên vai áo hắn. Hắn có chút giật mình, quay lại nhìn người kia.

"Nếu ta nói quyến luyến hoàng huynh không nỡ đi, huynh có tin không?"

Park Chanyeol đột nhiên như nghĩ ra điều gì, hơi lùi một bước - "Còn không bằng nói ngươi muốn ở lại xem ta khổ sở. Muốn đi thì đi đi." - Hắn nhíu mày, dứt khoát nói.

"Vậy ta đi đây. Huynh nhớ những gì đã hứa" - Y thở dài rồi ngẩng đầu cười, vẻ mặt lại vui vẻ như thường ngày vẫn vậy. Nói đoạn dứt khoát lên ngựa phóng đi mất.

Bóng dáng người kia thanh nhã nhưng không kém phần khí khái ngồi trên lưng ngựa mà rời đi. Người cũng đi rồi, không phải y đi càng xa càng tốt hay sao?! Hắn đã muốn y tránh xa như vậy, đây hẳn phải là một kết cục tốt đúng không?

Ngũ gia tài giỏi đã rời khỏi kinh thành, chuyện đê điều thủy lợi của vùng ngoại ô kinh thành được giao cho Thế tử điện hạ. Tuy chỉ là việc nhỏ, nhưng ít ra phụ hoàng đã chịu cho hắn làm vài việc.

Park Chanyeol dù không mấy hài lòng với việc bản thân bị đối xử thiếu tôn trọng, thế nhưng cũng rất cố gắng làm công việc của mình, không nửa lời oán trách.

Baekhyun ở nơi kia rất thoải mái, lại yên tĩnh. Nói nơi này trọng yếu không bằng nói thành Đông thực sự rất yên bình. Có lẽ so với chuyện tranh quyền đoạt vị, người dân nơi đây chỉ mong sống yên ổn.

Một chú chim bồ câu màu trắng muốt sà xuống bên cửa sổ, đậu lên cánh tay y. Baekhyun gỡ bức thư dưới chân nó ra, y bật cười. Park Yoora này thật ngây thơ, nàng vẫn còn nghĩ rằng y sẽ thích nàng hay sao? Bức thư toàn lời lẽ yêu đương ướt át, chắc hẳn nàng đã hi vọng lắm. Y cũng không ngại, viết vài lời bâng quơ, buộc lại bức thư vào chân con chim bồ câu, thả nó bay đi.

Bay đi, bay thật nhanh vào. Mang chút ảo vọng này bay đi.

Hắn thi thoảng không để ý Park Yoora, hôm nay ghé qua chỗ nàng xem sao. Một con chim bồ câu mới đậu lên cửa sổ. Park Yoora vui vẻ gỡ lá thư buộc ở chân nó ra đọc.

"Thư của ai vậy?" - Hắn nhẹ nhàng lại gần, một tiếng động cũng không phát ra.

Park Yoora giật mình đánh rơi bức thư. Park Chanyeol cầm nó lên mà đọc. Trong thư chỉ toàn là lời lẽ yêu đương thắm thiết.

"Muội vẫn tơ tưởng tới Byun Baekhyun sao?! Muội không để lời ta nói vào tai phải không?"

Park Chanyeol tức giận đi vào phòng nàng, lục tung lên tìm xem có còn bức thư nào khác không. Hắn lấy ra một hộp gỗ nhỏ, dốc nó xuống. Một đống thư tay liền rơi cả ra, Park Chanyeol lấy tất cả đem đi.

"Huynh làm cái gì vậy?! Trả lại cho muội!!" - Park Yoora gào khóc, giữ lấy tay hắn kéo lại.

"Từ giờ muội không được gửi thư nữa! Cho đến khi muội hiểu ra, ta sẽ để muội ở trong phòng."

Bản thân hắn tức giận đến vậy, có thể lớn tiếng đối với vị tiểu muội mà mình vô cùng cưng chiều. Lại chỉ vì kẻ kia là Byun Baekhyun thôi sao? Bàn tay hắn nắm chặt lấy then cài bằng gỗ, ngăn lại sự tức giận tới run rẩy trào dâng trong lồng ngực.

Byun Baekhyun, có thể nào buông tha cho tâm trí hắn được không?

--

Ngũ gia sống ở thành Đông như là cá được thả xuống nước. Tính cách y phóng khoáng lại bình lặng như vậy, sống cuộc sống ở nơi đây rất nhàn nhã cùng thoải mái.

Ngẩng đầu lên liền phát hiện lại thêm một cái trăng tròn nữa rồi. Ngồi một mình thưởng rượu, đột nhiên lại thấy buồn phiền. Y tự dưng lại nghĩ đến Park Chanyeol rồi bật cười. Trước đây đều là lấy việc chọc tức hắn ra làm trò vui, hiện tại không có ai để trêu chọc đúng là tịch mịch.

Giờ sống ở đây chỉ có một mình, ngoài chuyện chăm lo dân chúng ra thì y cũng chẳng có việc gì làm cả. Qua một thời gian sống ở đây, Baekhyun điều tra kỹ lưỡng cùng xem xét tình hình, y quyết định tập trung phát triển nông nghiệp cho dân chúng hai tỉnh thành, nhiều khi còn tự xắn quần xắn áo xuống gặt lúa cho kịp mùa cùng với người dân. Mặc dù phơi nắng nhiều thế nhưng da dẻ vẫn trắng bóc. Mấy thím lớn tuổi còn hay trêu đùa.

"Ngũ gia à, ngài cứ trắng trẻo xinh xắn như vậy thì cô nương nào hợp làm vương phi của ngài đây?"

Y nghe vậy thì chỉ cười, đôi khi đùa lại vài câu. Người dân ở đây ban đầu còn hơi e sợ, nhưng dần dần họ cũng quen với y, đến cả nói chuyện cũng thoải mái.

Baekhyun còn thích xem hí kịch, lại đột ngột thích được đứng trên sân khấu, thường tự mình trang điểm, tới tửu lâu xin được cùng diễn vài vở. Với ngoại hình thanh thoát, động tác tao nhã của mình, y đương nhiên được thuê. Cuộc sống tự do của Baekhyun chỗ này lại lành mạnh hơn cả cuộc sống nơi kinh thành ồn ào náo nhiệt.

Baekhyun vừa thay đồ ra đã bị một người ôm vào lòng. Y bật cười.

"Kim Jongin, lâu lắm không gặp."

Kim Jongin vốn chỉ là một thanh niên y tình cờ quen đường trên giang hồ, lại không biết người này quả thật trẻ tuổi mà đã rất có tiếng tăm, một mình làm chủ cả một đạo quân những thanh niên không cha không mẹ. Có điều, ở cùng một chỗ với Byun Baekhyun liền chẳng khác gì đứa trẻ, suốt ngày bám lấy.

"Sao huynh đi tới tận thành đông này mà không nói cho đệ?"

"Gì chứ? Người ta quen rất nhiều, sao có thể chia tay hết được." - Y bật cười hào sảng., tung cho Jongin một vò rượu tự nấu.

Baekhyun đem Kim Jongin về phủ, hai người ngồi uống rượu trò chuyện cả đêm. Thế nhưng cuối cùng, chính y lại không thể ngăn được quan tâm mà hỏi.

"Park Chanyeol thế nào rồi?" - Y chỉ hỏi bâng quơ, cố tỏ ra bản thân thực ra cũng không quan tâm lắm.

"Huynh lúc nào cũng quan tâm hắn như vậy." - Kim Jongin xì một tiếng.

"Thì sao chứ? Không phải hắn là hoàng huynh của ta sao?" - Baekhyun nhún vai.

Kim Jongin miễn cưỡng kể hành tung của Park Chanyeol cho Baekhyun nghe, y vừa nghe vừa gật gù.

"Đúng là vẫn chậm rì rì như vậy."

Kim Jongin kín đáo làm điệu bộ khinh bỉ. Đúng là người kỳ lạ, đã vậy còn để tâm tới hắn làm gì chứ?

Phải, đã căm ghét nhau tới vậy, sao còn phải để tâm nhau làm gì? Ta với người như trăng và bóng dưới nước, chạm chẳng được mà không thể ở cùng một phương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bhtyjk