3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Thế tử, ngài xem như vậy đã ổn chưa ạ?"

Park Chanyeol nhìn vào bản vẽ của hệ thống đường ống nước bằng tre nứa. Hệ thống thủy lợi đã cũ của Cao Ly cần phải có sự cải tổ nên hoàng thượng đã đồng ý để hắn xúc tiến bản vẽ đường ống nước mới này. Tuy Baekjong đại vương là người không xem trọng đứa con trai thứ tư là hắn nhưng đối với việc làm lợi cho nhân dân, ông không hề có sự thiên vị hay đối xử bất công. Dù vậy, một lời khen tưởng chừng rất đơn giản cũng không hề được ông dành cho đứa con trai mang danh Thế tử này.

Hắn gật đầu, đưa lại bản vẽ cho vị quan trông coi đê điều.

"Tiến độ như vậy là ổn rồi. Sắp tới mùa mưa, phải đẩy nhanh hơn một chút cho kịp trữ nước."

Tiết trời tháng 6 có chút nóng nực, những đám mây trắng giăng kín bầu trời như báo hiệu cơn mưa rào sẽ trút xuống xối xả liên tục. Hắn suy tính một chút rồi mua ít lá trà ướp hoa, nơi này vốn rất nổi tiếng với loại trà tâm liên - chính là lá trà được gói trong bông hoa sen tươi ủ kín - giúp người uống cảm thấy dễ ngủ.

Biệt cung của Quý phi họ Byun có vẻ rất yên tĩnh, vốn dĩ cũng không có mấy người hầu. Hắn thực hiện đúng giao ước chăm sóc mẹ của y, người hầu trong biệt viện cũng là do hắn bày bố. Thi thoảng Park Chanyeol cũng tự mình tới thăm nàng.

"Thế tử, ngài không cần phải tự mình tới thăm ta như vậy đâu."

Nàng pha một ấm trà nhỏ, lá trà Park Chanyeol mang tới quả thực rất thơm. Chỉ cần khẽ đưa mũi lướt qua miệng chén liền cảm nhận được hương thơm nhẹ nhàng. Vốn dĩ, tính cách của nàng rất hiền lành, từ nhỏ đã nhìn thấy những vị tiểu hoàng tử cùng nhau lớn lên. Lúc bé rất thân thiết nhưng khi lớn hơn một chút thì Chanyeol cùng Baekhyun lại trở nên không hòa thuận, dù vậy bọn họ chưa từng có ý hãm hại gì nhau cả. Nàng vẫn nghĩ, giữa hoàn cảnh hoàng tộc đến ngồi với nhau để nói chuyện còn là chuyện khó khăn, huống gì Thế tử lại có thể để tâm tới một vị quý phi thân cô thế cô sống một mình tại biệt viện. Có lẽ mối quan hệ giữa hắn cùng Baekhyun không quá tệ.

"Quý phi không cần phải nghĩ nhiều, chuyện này cũng là nên làm thôi."

Bọn họ cứ như vậy ngồi nhâm nhi chén trà cũng được nửa ngày.

"Thế tử, ta không biết có phải ta quá đòi hỏi hay không, nhưng xin ngài hãy quan tâm chăm sóc Baekhyun giúp ta. Tự ta biết sức khỏe bản thân thế nào, chỉ e rằng không thể ở bên Baekhyun lâu được. Mong ngài hãy nể tình ta, chấp nhận lời thỉnh cầu này."

Sức khỏe của Quý phi có vẻ càng ngày càng yếu đi. Chính nàng cũng cũng tự mình biết được thể trạng của bản thân ra sao. Hai mẹ con họ được sự yêu thương của hoàng thượng, thế nhưng trong cuộc chiến tranh quyền đoạt vị này, không phải chỉ cần muốn tránh xa liền có thể tránh, nhất là với những người không hề có chút quyền thế.

Chăm sóc Baekhyun? Liệu Byun Baekhyun có cần sự chăm sóc của hắn hay không, Park Chanyeol cũng không biết nữa. Nhưng hắn tuyệt nhiên, không có ý định kéo y vào chuyện tranh quyền đoạt vị này.

"Chuyện đó, Quý phi hãy cứ yên lòng."

Park Chanyeol vỗ nhẹ tay nàng rồi đứng dậy rời đi.

Hắn có phải là một kẻ nhu nhược hay không? Park Chanyeol vốn dĩ không được đề cao giữa các vị hoàng tử, chính là bởi bản tính có phần nhún nhường của chính mình. Tỏ vẻ của một kẻ mang trong mình tham vọng đế vương thế nhưng ai trông vào cũng có cảm giác hắn thật ngu ngốc.

Quả thực có chút trái ngược với mẫu thân của hắn - vị hoàng hậu xuất thân từ dân tộc Khiết Đan(1) của Liêu Quốc. Vốn dĩ là do mối giao hảo giữa Cao Ly và Liêu quốc nên nàng mới tới nơi xa xôi này mà sống cũng đã hai mươi năm có lẻ. Nếu người ta tiếc thương Quý phi một thân một mình vậy tại sao lại căm ghét vị hoàng hậu phải rời bỏ quê hương từ năm mười bảy tuổi, sống một mình không người thân thích? Không phải đều là phận nữ nhi thân cô thế cô hay sao?

Nàng đã tự mình sống ở nơi đất khách ngần ấy năm, trải qua đủ thứ, cũng tự biết tình cảnh của mẹ con họ chính là một là chết, hai là phải trở thành đế vương. So với vị Quý phi yếu nhược được hoàng thượng yêu thương, nàng ấy chẳng phải vẫn may mắn hơn hoàng hậu sao?

"Chanyeol, con lại tới chỗ Quý phi sao?"

Hoàng hậu đối với đứa con không chút tàn nhẫn này thì có chút phiền muộn. Không tàn nhẫn với kẻ khác thì chính mình cũng sẽ không thể sống. Park Chanyeol trước nay suy tính cái gì, nàng cũng không rõ. Chính bản thân nàng là một nữ nhân mạnh mẽ tới vậy, không cách nào ngồi yên để con trai mình phải đứng nhìn kẻ khác cướp mất vương vị.

"Mẫu hậu hãy coi như không quan tâm tới nàng ấy đi. Chuyện của Quý phi, con sẽ lo liệu."

Hắn vốn dĩ là một nam nhân điềm đạm, giải quyết chuyện gì cũng vô cùng cẩn trọng, thậm chí có phần quá chậm rãi. Thế nhưng trước mặt kẻ khác vẫn hoàn nguyên một Thế tử ngu ngốc.

"Rốt cuộc là vì sao?"

Thanh âm của hoàng hậu làm Park Chanyeol dừng lại chốc lát.

"Nếu cứ tiếp tục lần lữa như vậy, ngôi vị Thái tử sẽ không là của con mà sẽ là của Nhị gia đấy! Con nghĩ chúng ta sẽ trụ được bao lâu ở nơi này hả?!"

Nàng nắm lấy vạt áo hắn mà kéo lại, thanh âm của nàng tan vỡ, thảm thương như vậy, sao mà nghe tuyệt vọng đến thế.

Park Chanyeol lần lữa chuyện gì đây? Làm gì có cuộc chiến nào không có màu đỏ của máu. Hắn chính là đang tìm lấy một cách thật sự vẹn toàn. Dù rằng chính hắn còn chưa thể nào suy tính được.

"Dù thế nào... mẫu hậu cũng hãy để con xử lý mọi sự."

Mọi sự, bao gồm cả số mệnh của toàn bộ bọn họ.

Mùa hạ cũng là mùa của hội hè. Tiết trời của những ngày cuối mùa mưa rất thích hợp để tổ chức một lễ hội mừng vụ mùa bội thu. Byun Baekhyun vốn là người khẳng khái lại ưa thích tự do vui vẻ, người dân không coi y như vị hoàng tử cao cao tại thượng mà chỉ giống một vị tiểu thiếu gia.

Đâu đó nơi kinh thành còn nghe được tin, rằng Ngũ gia nơi thành đông tổ chức lễ hội mừng vụ mùa Bông bội thu, thi đấu đá cầu được nhồi đầy bông mềm, trở thành một trò chơi được nhiều người ưa thích. Lại nghe nói, các cô nương khéo tay may áo cầu đều là vì muốn ngỏ lời với Ngũ gia.

Cả hắn và Byun Baekhyun đều đã hơn hai mươi, vốn dĩ chuyện thành thân từ sớm không có gì là lạ. Bản thân hắn cũng đã nạp tới hai vị phi tử từ năm mười sáu tuổi, một người đã chết yểu còn một người lại ốm yếu không có chút quyền thế địa vị. Thế nhưng Byun Baekhyun cho tới giờ vẫn mang một tâm hồn yêu thích tự do, không hề suy tính chuyện tới chuyện thành thân. Vậy mà vừa tới thành đông đã khiến nhiều cô nương đem lòng thương nhớ như vậy, tiếng "lành" cũng bay tới tận kinh thành xa xôi này, không hiểu sao trong lòng hắn cảm thấy không thuận.

Mà người bận lòng vì chuyện đó không chỉ có mình hắn. Park Yoora vốn đem lòng thương mến y từ khi còn nhỏ, nàng vừa hay tin đã đứng ngồi không yên. Nhác thấy bóng hắn về thư phòng, nàng vội vàng nắm lấy tay áo hắn mà hỏi.

"Huynh! Tin tức từ thành đông là thật sao?!"

Park Chanyeol chỉ nghe vậy liền hiểu ý tiểu muội của mình là gì, thế nhưng hắn vẫn cố ý không nhắc tới.

"Chuyện thành đông làm sao? Muội đã nghe tin tức gì mà phải hốt hoảng tới vậy?"

"Mọi người ai cũng nói Baekhyun huynh ở thành đông có cả hàng dài khuê nữ thương nhớ, muốn gả cho huynh ấy." - Nàng không giấu nổi thanh âm nghẹn ngào. Thiếu nữ nào biết yêu đương là gì, chẳng qua là một đoạn tình cảm không thể gọi tên giữ trong lòng từ thuở nhỏ, đến giờ vẫn không thể buông.

Khóe mắt nàng như ướt sương muộn, long lanh, khiến người khác chẳng muốn làm phương hại.

"Huynh ấy nói rất thương muội mà..."

Thương. Một chữ này với người vô tình thì hiểu là vô tình, với người hữu ý liền cho là hữu ý. Byun Baekhyun thương nàng, nhưng cái "thương" này đâu thể nào biến thành yêu đương nam nữ.

Hắn chỉ khẽ buông một tiếng thở dài, bàn tay đặt nhẹ lên tóc nàng mà an ủi.

"Yoora à, muội và y cùng chung huyết thống, dù có thương tới mức nào cũng không thể sống bên nhau được. Huống gì chuyện sau này, chúng ta cùng Byun Baekhyun chắc chắn không thể cùng một chiến tuyến."

Tiếng khóc của nữ nhân nghe sao mà não lòng. Hắn chưa nắm trong tay bất cứ cái gì, thứ duy nhất hắn đang có, chính là vị mẫu thân đứng đầu trong thiên hạ cùng người em gái nhỏ này. Đến người thân của mình mà hắn cũng không thể bảo toàn, vậy thì Park Chanyeol hắn còn có thể làm được gì khác? Park Yoora tốt hơn hết vẫn là đừng bao giờ tơ tưởng về người đó nữa.

Lời này, nghe sao mà giống như lời nhắc nhở chính bản thân mình vậy.

"Vậy huynh... sau này sẽ giết Baekhyun huynh sao?"

Giết chết ư? Một câu này phải nói sao cho phải đây? Bọn họ, nếu không là ta giết ngươi vậy thì ngươi cũng giết ta. Nếu có một sự lựa chọn khác... thì tốt biết mấy.

...

"Đại ca, định sắp xếp đi đâu vậy?"

Baekhyun vội vàng ra hiệu im lặng, quàng cổ kéo Kim Jongin vào trong phòng. Y vuốt ngực thở phào một tiếng rồi nheo mắt cười đáp.

"Ta làm quan lâu rồi, muốn đi chơi một chút."

Kim Jongin nghe tới đây thì chỉ muốn mở miệng khinh thường. Nói là làm quan, nhưng y đâu có khi nào là không vui đùa. Byun Baekhyun không phải vị hoàng tử có tác phong cứng nhắc mà chỉ đơn thuần là Ngũ vương gia bản tính phóng khoáng lại ham vui mà thôi.

Y thu xếp ít đồ đạc cùng chút tiền phòng thân để đi đường, vỗ vai Kim Jongin hào sảng nói.

"Đi, chúng ta về kinh thành một chuyến."

Nhắc nhở vị tri huyện vài lời xong, Byun Baekhyun vui vẻ lên ngựa, đầy khí khái mà hét một tiếng, giật dây cương phi nước đại, hướng thẳng tới kinh thành Cao Ly.

"Đại ca... sao lại giả dạng như này chứ?" - Kim Jongin nhìn khuôn mặt đẹp trai của mình bị dán lên một chòm râu. Người ta chính là thiếu niên anh tuấn được cả vạn cô nương mê đắm. Vì lẽ gì lại phải hóa trang trông chẳng khác gì một vị thương nhân trung tuổi thế này chứ?!

Trong khi đó, tại sao Byun Baekhyun lại có thể giả trang bộ dạng xinh đẹp như vậy?!

Y quay lại, bật cười nhìn Kim Jongin. Byun Baekhyun mượn được bà chủ quán trọ một bộ tóc giả, chỉ cần vén tóc lên buộc hờ đã trông chẳng kém gì một nữ nhân. Không cần son phấn mà làm gì, y chỉ cầm tạm một chiếc khăn lụa mỏng che mặt. Như vậy thì ít nhất có lỡ gặp người quen thì họ cũng sẽ không thể nào nhận ra được.

Trong lòng thực rộn ràng, vui vẻ mà kéo Kim Jongin đi khắp chốn. Quả là sắp tới trung thu có khác, thoắt cái đã gần một năm y rời khỏi kinh thành rồi. Ngoài thư tay vẫn gửi về cho mẫu thân hỏi thăm sức khỏe cùng kể chuyện cuộc sống hàng ngày, Byun Baekhyun chưa từng quay lại kinh thành lần nào. Nơi đây có vẻ như náo nhiệt hơn khi đó chút ít thì phải, hay do y sống nơi thanh bình quá lâu mà quên mất sự phồn hoa của kinh thành này rồi.

"Oa, nghe nói lễ trung thu này cũng là do Thế tử chuẩn bị. Xem chừng hoàng thượng có vẻ không ném hắn qua một bên nữa rồi nhỉ?" - Kim Jongin ham vui, nhấc cái nọ cầm cái kia, từ lúc nào đã thành người lôi kéo Baekhyun đi tới đi lui rồi.

"Đại ca, xem này..."

Quay đi quay lại, Kim Jongin đã không thấy y đâu rồi. Cái người này lại thấy vui ở đâu rồi không biết?!

Dạo quanh một vòng các khu phố nằm ở vị trí trung tâm của kinh thành, kiểm tra mọi thứ được trang hoàng lộng lẫy để cho người dân có thể được tận hưởng một dịp lễ trung thu đầm ấm sung túc, Park Chanyeol hài lòng cho người lui rồi mới an tâm mà tản bộ về phủ.

Hắn còn nhớ chỉ một năm trước, Byun Baekhyun vẫn ở nơi này dự lễ Trung thu của hoàng tộc. À không, phải nói là nhiều năm trước kia, bọn họ đã từng cùng nhau vui vẻ mà lớn lên như thế. Hiện tại, đã không còn rồi.

"Cái này..."

Park Chanyeol dừng trước một tiệm trang sức ven đường. Không nghĩ tới tiệm nhỏ thế này lại có một chiếc kẹp tóc tinh xảo đến vậy. Trong lòng cũng không biết là muốn tặng nó cho ai, chỉ nghĩ tới bông hoa nhỏ xinh màu trắng ngần này thực đẹp, phỏng chừng có thể tặng cho mẫu hậu hay Yoora cũng thích hợp.

"À, ngài thật tinh mắt. Những chiếc kẹp tóc này chỉ có duy nhất một chiếc, thợ của chúng tôi dùng ngọc quý được mua từ nước Tống."

Hắn nhẹ gật đầu, toan cầm lên chiếc cài tóc hình hoa mai trắng. Nhưng không nghĩ tới lại có một vị cô nương nhanh tay cầm lấy nó trước hắn.

"Bà chủ, ta muốn mua thứ này. Tính tiền giúp ta."

Chuyện này làm sao đây? Hắn đường đường là một Thế tử, lại còn là nam nhân, sao lại có thể so đo với một cô nương được. Nhưng chiếc kẹp tóc này quả thực rất đẹp, hắn vẫn có chút luyến tiếc.

"Cô nương này... Chiếc kẹp tóc này ta đã ưng ý từ trước. Nếu cô nương bằng lòng, ta sẽ mua tặng cô một chiếc khác được không?"

Thanh âm của hắn trầm thấp, y nghe bao lần đến giờ chẳng thể nào lầm lẫn được. Khăn lụa mỏng theo cái xoay mình khẽ động, lộ ra khóe môi mỏng hơi nhếch vô cùng xinh đẹp. Hắn thoáng khựng lại, trong lòng như có chút gì đó khó diễn tả thành lời. Vị cô nương này... thực quen mắt.

"Nhưng ta lại muốn chiếc kẹp tóc này. Công tử không nên so đo với một cô nương như vậy chứ?"

Ra là hắn chẳng thể nhận ra y. Byun Baekhyun không rõ vì sao mà lòng mình chùng xuống. Nhưng vẫn quyết định đùa hắn một chút.

"Cô nương... nhất quyết phải mua sao?"

"Vậy..." - Byun Baekhyun đặt chiếc kẹp tóc hoa mai trắng xuống, có ý nhường lại cho hắn rồi mới nói - "Ta để lại chiếc cài tóc này. Nhưng công tử hãy giữ lời hứa, mua tặng ta một chiếc khác."

Khóe mắt y hơi rủ xuống, phảng phất nét buồn lại tựa như quyến rũ. Ánh nhìn của Park Chanyeol rơi trên hàng mi dài đang run khẽ, vì vậy lát sau không tránh được cảm giác phi lễ khi quan sát y quá lâu. Hắn chợt giật mình choàng tỉnh, hắng giọng chọn lấy một chiếc khác. Lựa đi lựa lại, cuối cùng tìm được một chiếc cài tóc hoa mai màu đỏ rực như huyết.

"Ngài thực tinh mắt. Chiếc này cũng được làm từ hồng ngọc mua của nước Tống. Ngọc vừa trong vừa sáng, màu đỏ lấp lánh."

Park Chanyeol theo đúng lời hứa mà trả tiền cho nàng. Có điều Byun Baekhyun vẫn chưa hài lòng.

"Công tử, thế nhưng ta có một yêu cầu."

Y mỉm cười, vươn ngón tay thanh thoát thuôn dài lên tháo bỏ dây lụa buộc tóc. Suối tóc đen dài mềm mại rủ xuống bên khóe mắt. Bộ tóc giả này quả thật khiến người khác không thể nào phát hiện được.

"Có thể cài tóc cho ta được không?"

Một vị cô nương không quen không biết lại đề nghị hắn cài tóc giúp mình, Park Chanyeol không muốn thất lễ nên ngập ngừng một chút, cuối cùng vẫn cầm chiếc kẹp lên. Bông hoa mai mang sắc đỏ lấp lánh, vô cùng phù hợp với con đường rực rỡ được chăng đèn kết hoa. Viên trân châu ánh lên chút nắng buổi chiều tà, chậm rãi mà rơi trên tóc mỹ nhân.

Bàn tay hắn lúng túng làm Byun Baekhyun phải khó khăn nhịn cười.

Y đưa tay lên chạm nhẹ vào chiếc cài tóc, dưới lớp lụa mỏng, khoé môi nhênh nhếch. Tròng mắt trong suốt ánh lên như gửi lại hắn một lời chào.

"Cảm ơn công tử, coi như Trung thu này đã có người tặng quà cho ta rồi."

Vị cô nương đó tựa như một cơn gió, nhẹ xoay người đã biến mất vào dòng người trên phố đông đang tấp nập chuẩn bị cho lễ Trung thu sắp đến.

Kim Jongin nháo nhác tìm quanh cả một buổi chiều, vậy mà vừa thấy bóng dáng Baekhyun đã thấy y vui vẻ lúc lắc cái đầu, thật là phụ công chính mình lo lắng mà.

"Đại ca! À không, đại tỷ! Ngươi đi đâu cả buổi chiều vậy?! Hại đệ đi tìm khắp nơi không thấy."

Byun Baekhyun cầm xiên kẹo táo ấn vào miệng Jongin, tiện tay đưa luôn cả chiếc đèn lồng hình con cá.

"Cầm lấy mà chơi trung thu. Ta vừa mới gặp người quen thôi."

Kim Jongin lầm bầm, nhai trong miệng miếng kẹo táo thơm ngọt. Nếu không phải y là đại ca thì Kim Jongin này đã nổi xung thiên rồi. Bỗng có chút ngạc nhiên mà nhìn mái tóc của y. Không phải ban nãy Byun Baekhyun vấn tóc sao? Giờ lại đang cài một chiếc kẹp hình hoa mai đỏ rực vô cùng tinh xảo.

Sở thích của vị đại ca này thật kì lạ. Kim Jongin tự mình lắc đầu chặc lưỡi cảm thán.

...

Lén lén lút lút mà vào trong biệt viện của Quý phi, Byun Baekhyun vội vàng thay bỏ y phục nữ nhân, mặc vào bộ áo lụa màu thiên thanh mà y rất thích. Bộ dạng Byun Baekhyun tuy rằng trông qua thanh thoát chẳng kém gì nữ nhi, thế nhưng nếu để ý sẽ thấy được vẻ khí khái đĩnh đạc. Nói đơn giản thì y tựa như một vị công tử đạo mạo có vẻ ngoài thư sinh vậy.

"Nương."

Quý phi có chút giật mình mà nhìn y, đứa nhỏ mà nàng vô cùng yêu thương này, vậy mà đã một năm trời không được gặp. Nàng cứ ngỡ rằng bản thân chẳng thể nào mà gặp lại y nữa. Ngăn lại tiếng ho đè nén trong lồng ngực, nàng vươn bàn tay gầy guộc tới ôm lấy mặt của y miết thật nhẹ.

"Con gầy quá... để ta đi nấu canh tẩm bổ cho con."

Baekhyun lắc lắc đầu, ôm lấy nàng trong lòng mà dụi dụi, chẳng khác gì một đứa trẻ còn chưa trưởng thành.

"Nương, không phải nương mới gầy sao? Thuốc người uống có đủ không? Thế tử có chăm sóc người chứ?"

Nàng mỉm cười, nét mặt có chút nhợt nhạt như ánh trăng tròn ngoài cửa in xuống đáy nước mờ ảo. Bàn tay gầy của nàng chỉ muốn nắm lấy tay của con trai mình không rời, chỉ sợ, buông ra liền không thể nào gặp lại.

"Con đừng lo. Thuốc ta vẫn uống, Thế tử cũng rất thường xuyên tới đây quan tâm ta."

Tựa như chuyện cả đời muốn nói chỉ trong một đêm, nàng cứ siết chặt lấy con trai mình mà thì thầm thật nhẹ, thanh âm thế nhưng yếu ớt giống như ngọn nến trước gió.

"Baekhyun... ta đã nói với Thế tử. Nhỡ sau này ta không còn cách nào chăm sóc con được thì mong Thế tử có thể quan tâm tới con."

"Nương..."

Bọn họ, không phải chẳng khác nào là nhật nguyệt hay sao? Ngươi một phương còn ta một hướng, không có cách nào tồn tại ở cùng một nơi. Nếu có thể gửi gắm nơi hắn, mọi chuyện đã không tới bước đường này.

"Nương... Người an tâm. Con biết tự chăm sóc mình mà."

Ánh trăng men theo khung cửa mà đậu lên mái tóc đã thoáng điểm bạc của vị Quý phi mệnh khổ này. Nàng còn chưa sống được bao nhiêu năm vậy mà tóc đã bạc, chưa nhìn được con trai mình yên bề gia thất đã chẳng còn sức mà chống đỡ nữa rồi. Thế nhưng không muốn Byun Baekhyun phải bận lòng, nàng đè lại tiếng thở mệt mỏi mà chìm vào giấc ngủ.

Càng gần tới Trung thu, trăng trên trời lại càng sáng. Ánh trăng hắt xuống đường mòn trong khu vườn nhỏ nối giữa phủ viện của Thế tử và biệt viện của Quý phi họ Byun. Hắn chợt nhận ra, Baekhyun đã sống ở gần hắn nhiều năm như thế, giờ nhớ lại cũng có chút tưởng niệm.

Một bóng người đột nhiên vụt tới trước mặt làm Park Chanyeol theo phản xạ thủ thế tấn công. Nhưng kẻ kia lại hoàn toàn không có ý trốn tránh, xoay người vừa vặn ở trong cánh tay của hắn.

Đưa bình rượu lên khóe miệng, ngửa cổ nốc một ngụm, đáy mắt loan loan liếc nhìn hắn.

"Hoàng huynh, muộn như vậy còn tản bộ trong vườn làm chuyện gì vậy?" - Y bật cười, ngửa cổ uống thêm một hớp. Rượu thơm tràn cả ra khóe miệng, thấm ướt vạt áo lụa màu thiên thanh.

Hai người ở trong hoàn cảnh vô cùng thân mật, vậy mà Park Chanyeol cứ như thể đang lạc vào chốn bồng lai nào, mơ hồ ôm lấy y trong lòng không buông. Byun Baekhyun chỉ bật cười, được thể mở lời trêu chọc làm hắn choàng tỉnh, buông tay.

"Hay là... huynh muốn qua phủ của ta?"

"Ngươi đừng xàm ngôn. Chúng ta ai đi đường nấy, hà cớ gì phải tới gây hấn với ta như thế này? Ngươi khi không lại từ thành đông trở về là có chuyện gì?!"

Y nâng vò rượu lên uống một ngụm. Hương rượu hoa mai thơm nhẹ thoảng qua cũng làm người ta muốn say theo. Park Chanyeol đằng hắng một tiếng, toan bước đi thật nhanh giống như muốn che giấu thứ gì đó đang hiển hiện trên mặt mình.

Nhác thấy hắn tính bỏ chạy, Byun Baekhyun dĩ nhiên không thể nào buông tha được, nhẹ nhàng bước vài bước đã tới được chỗ hắn. Quả nhiên là Ngũ Vương gia, đừng vì thấy y nhỏ người bộ dạng lại thanh thoát không kém nữ tử mà cho rằng y yếu nhược. Byun Baekhyun luận về võ nghệ hay tri thức đều là được xem trọng trong số các vị Vương gia.

"Này, huynh làm gì mà chạy nhanh như vậy?"

REPORT THIS AD

Byun Baekhyun nhất quyết bám theo hắn tới tận thư phòng. Vốn thuở nhỏ bọn họ cũng tính là có thân thiết, thế nhưng từ khi bắt đầu đi học tại Taehak(2) thì bọn họ cũng dần dần không còn như

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bhtyjk