Chương 2: Nhân thiết của ngươi đâu?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không gian đen kịt, thời gian ở đây gần như là vô nghĩa.

-Dù không cam tâm, nhưng ta lại có thể làm gì chứ?

Trình Lăng Sương tự diễu. Trong không gian này, nàng đã đi rất lâu, nhưng mãi vẫn chỉ là một màu đen.

-Đây, là thế giới sau khi chết sao? Không biết có thể gặp lại thất kiếm được không?

Trình Lăng Sương cảm giác, bản thân đang dần tiêu tán, từng chút từng chút một.

Cho nên, sau khi chết còn phải chịu sự tra tấn đáng sợ như vậy sao?

Trình Lăng Sương đi, đi mãi, đi không ngừng nghỉ, chính là vẫn không thấy thứ gì.

Bản thân nàng hiện tại hẳn là đang ở trạng thái linh hồn, cả người một màu xanh nhạt, lại có chút trong suốt.

Trình Lăng Sương vừa đi vừa suy nghĩ.

Rốt cuộc, đó là ai?

Ngươi cam lòng sao?

Đó thật sự là lời mà nàng nói ra sao?

Sau ngày đó, nàng ẩn cư, không màng chuyện giang hồ.

Sống trong núi, ẩn cư như tiên nhân không màng chuyện hồng trần.

Tiên nhân...

Cũng chỉ giúp Thất sư muội dạy dỗ Lý Tố Thường một chút.

Trong suốt thời gian ẩn cư, Trình Lăng Sương luôn hỏi, tại sao lại như vậy?

20 năm trước, Thái Hư Sơn bị thiêu rụi, kì thực là âm mưu của thất kiếm.

Thất kiếm, đã thí sư.

Phải, chính là giết chết sư phụ của bọn họ.

Nếu phải hỏi lý do, thì hình như là có nhiều lắm.

Nhưng Trình Lăng Sương luôn ẩn ẩn cảm giác được có chỗ nào không đúng.

Cho dù là Thất sư muội ngoan ngoãn, từng muốn làm hỏng kế hoạch như Tần Tố Y, vậy mà sau khi thí sư, lại không hề có một chút hối hận.

Trong thất kiếm, không hề có ai hối hận về hành động hôm đó.

Sự kiện năm đó, cho dù là người trong cuộc như Trình Lăng Sương cũng cảm nhận thấy có chút kì quặc.

Thế nhưng là, nhìn khoảng không gian đen tối trước mặt, Trình Lăng Sương không khỏi thở dài, tự diễu.

Cho dù không cam lòng thì sao chứ?

Không thể biết đáp án thì sao chứ?

Sự việc năm đó kì lạ thì sao chứ?

Cảm nhận thấy sự tiêu tán đã gần đến hồi kết, Trình Lăng Sương không khỏi lại chạy nhanh hơn.

Nàng chạy, như chưa từng được chạy.

Nhưng sau tất cả, mọi thứ chỉ là màu đen.

Kết thúc rồi sao? Trình Lăng Sương ám đạo.

Bỗng nhiên, một tia sáng lẻ loi xuất hiện.

Đồng tử vốn mất dần tiêu cự, nay lại sáng lên lần cuối.

Trình Lăng Sương đưa tay ra, muốn nắm lấy nó.

Khoảng cách với tia sáng càng lúc càng gần.

-Cố gắng lên, Trình Lăng Sương!

Nàng ngạc nhiên, giọng nói khi đó lại vang lên lần nữa.

Khi Trình Lăng Sương chạm tới tia sáng đó, cả không gian vốn đen tối lại bừng sáng lên, trở nên trắng xoá.

Trình Lăng Sương mất đi tri giác.

Hình bóng của nàng biến mất trong không gian.

-Cố lên, một ta khác!

Giọng nói lại vang lên lần nữa, nó lần này có vẻ mệt mỏi.

Giọng nói biến mất, không gian trắng xoá cũng dần dần trở về với màu sắc nguyên bản của nó.

Một màu đen vĩnh viễn.

...

-Trần nhà này, có chút gì đó quen thuộc.

Trình Lăng Sương mở mắt, mờ mịt nhìn xung quanh.

Nàng, vậy mà còn sống!

Trình Lăng Sương lập tức lấy lại tinh thần, bắt đầu chăm chú thăm dò.

-Đây là đâu?

Trình Lăng Sương tìm kiếm trong toàn bộ kí ức của mình.

Nàng nhớ ra rồi.

Đây không phải là Thánh giáo hay sao!

Trình Lăng Sương bỗng phản ứng lại.

-Giọng của ta, rốt cuộc là như thế nào?

Giọng nói này, như những đứa trẻ con vậy, thanh thúy mà êm tai.

Trình Lăng Sương giơ tay lên trước mặt, sau đó lại nhìn chân, cuối cùng là sờ ngực mình, trầm tư.

Ta đây, là biến thành bé gái rồi sao?

Lại nhìn xung quanh, đây không phải là căn phòng mà ta ở khi còn tại Thánh giáo sao?

Trình Lăng Sương vọt khỏi giường, theo kí ức tìm đến chiếc gương đồng duy nhất trong căn phòng.

Trong gương là một bé gái có mái tóc dài, đôi mắt không có chút cảm tình, gương mặt bụ bẫm, đáng yêu.

Trình Lăng Sương biểu thị đây không phải là vấn đề.

Vấn đề chính là, nàng thế mà trở lại năm 4 tuổi!

Vì cái gì cơ chứ? Sư phụ đã nói: "Không gian có thể khống chế, nhưng thời gian thì không" cơ mà?

Tại sao có thể như vậy?

-Lăng Sương, Lăng Sương, ngươi không phải là bị bệnh rồi chứ?

Trong lúc Trình Lăng Sương đang rối răm, thì một tiếng nói vang lên, cắt đứt suy nghĩ của nàng.

-A, cái gì? Ra là ngươi... Uyển Hề.

Bên cạnh Trình Lăng Sương là 2 người Giang Uyển Hề và Giang Uyển Như, lần lượt là tam sư tỷ và tứ sư tỷ của Thái Hư Sơn.

Hai người lúc này đã 6 tuổi, đều là Thánh nữ của Thánh giáo. Giang Uyển Hề tính tình hoạt bát, Giang Uyển Như lại có chút trầm tính.

Người vừa gọi Trình Lăng Sương chính là Giang Uyển Hề.

-Cái gì, ngươi vậy mà gọi ta bằng tên! Lăng Sương, ngươi có phải bị ấm đầu hay không?!

Giang Uyển Hề làm ầm lên, khiến cho Trình Lăng Sương cũng khẩn trương.

Về cách gọi quả thật là nàng thất trách, cách gọi quen thuộc trên Thái Hư Sơn khó mà sửa được trong một sớm một chiều.

Cho nên, các nàng hẳn là sẽ không phát hiện gì chứ.

-Lăng Sương, vì cái gì ngươi lại nhìn gương một cách chăm chú như vậy, ta gọi cũng không nghe?

Giang Uyển Hề lập tức chuyển sự chú ý, không hề quan tâm gì đến lời trước.

Giống như là não cá vàng vậy, cứ 7 giây là quên kí ức một lần vậy.

Cho nên, ta phải trả lời như thế nào?

-Ta đại khái là cảm giác bản thân quá xinh đẹp rồi, ngắm cả ngày cũng không chán.

-Cái gì! Lăng Sương ngươi là bị đoạt xá rồi sao?

Không chỉ Giang Uyển Hề, Giang Uyển Như cảm thấy kinh ngạc, mà đến cả Trình Lăng Sương cũng cảm thấy khó mà tin nổi.

Nàng, vì cái gì lại nói ra những lời này?

Nhân thiết tẻ nhạt của nàng ở đâu rồi?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net