Chương 5: Nhập môn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi tán lá trên cây vừa rơi xuống đất, cả hai cùng ăn ý mà ra tay.

Lâm Triều Vũ lấy tốc độ cực nhanh tiếp cận Diêm Thế La.

-Tới hay lắm!

Diêm Thế La trong tay ngưng tụ thánh hoả, cứ như thế mà chờ đối phương công tới.

Vì cái gì lại không tránh, hoặc ra thế thủ? Lâm Triều Vũ nghi hoặc, nhưng mũi tên đã bắn ra nào có đạo lý thu lại, nên nàng vẫn tiến lên.

-Cái gì? Sao có thể? Khi Lâm Triều Vũ đã đến trước mặt Diêm Thế La, chém ra một kiếm, hắn sắc mặt kịch biến, vội vàng thối lui, trong mắt tràn đầy chấn kinh.

Lâm Triều Vũ cũng thấy được thần sắc mất tự nhiên của Diêm Thế La. Hắn bây giờ là tình huống như thế nào?

Hình như là có thủ đoạn, tự tin có thể chống lại Lâm Triều Vũ, nhưng hình như lại không có hiệu quả?

Xích Diên tiên nhân tuy chỉ đứng xem, nhưng lại hiểu rõ môn đạo bên trong.

Một kiếm của Lâm Triều Vũ không kém, xem ra là đã vững chắc Minh Kính chi cảnh.

Nhưng một kiếm này cũng chỉ là trung quy trung củ. Nguyên nhân là ở Diêm Thế La.

Hắn, có được khả năng khống chế chân khí cao hơn người khác. Diêm Thế La muốn khoá chặt chân khí trong đan điền của đối thủ trong khoảnh khắc, từ đó tạo nên lợi thế, thậm chí là nhất kích tất sát.

Nhưng Lâm Triều Vũ không phải kẻ bình thường. Nàng tu luyện Thái Hư Kiếm Khí. Lực tương tác với chân khí mạnh hơn võ công bình thường rất nhiều. Thứ hai, Thái Hư Kiếm Khí không dung nạp chân khí vào cơ thể, mà sử dụng chân khí trong thiên địa để chiến đấu.

Thực lực của cả 2 vốn không kém là bao, tiếc là Lâm Triều Vũ vừa vặn khắc chế năng lực của Diêm Thế La thôi.

Xích Diên tiên nhân nhắm mắt.

Nên kết thúc.

Không ngoài dự đoán, Diêm Thế La liên tục bại lui, thậm chí còn bị Lâm Triều Vũ đoạt đi thánh hoả.

-Sao có thể, sao nàng có thể điều khiển được thánh hoả? Không lẽ nàng cũng là lựa chọn của thần sao?

Diêm Thế La quỳ trên đất, lẩm bẩm, trên mặt tràn đầy khó tin.

Hắn ở trên thần đàn quá lâu, thế nhưng lại bị một vị hậu bối đánh bại, đánh bại một cách nghiền ép, đánh bại ngay trên chính sở trường của mình.

Kiếm đã kề bên cổ của Diêm Thế La. Lâm Triều Vũ lạnh lùng nói:

-Ngươi thua.

Diêm Thế La tuy khó tin, nhưng hiện thực đã cho hắn một cái bạt tai. Việc hắn thua là thật.

-Kĩ không bằng người, tại hạ thua tâm phục khẩu phục.

Xích Diên tiên nhân đứng trước mặt Diêm Thế La. Nhìn hắn một lúc, nàng cảm giác có chút quen thuộc.

-Giết hắn. Xích Diên tiên nhân lạnh lùng nói.

-Đệ tử đã rõ. Lâm Triều Vũ đáp lại, ra tay không một chút do dự.

Thiên hạ đệ nhị, Diêm Thế La, chết!

-Hửm? Xích Diên tiên nhân nhìn sang một bên.

Phía sau cột đèn là 3 cái đầu đang ló ra.

Không khí trầm mặc một cách đáng sợ.

Nhận thấy bản thân đã lộ diện, cộng thêm việc Diêm Thế La đã chết, bọn họ đành đi ra.

-Các ngươi là...?

Lâm Triều Vũ lại gần nói:

-Sư phụ, hai đứa bé này chính là Thánh nữ của chúng.

-Diêm Thế La dường như định dùng thủ đoạn nào đó để cưỡng ép đưa chân khí hoả diễm vào người của hai đứa.

-Còn người này... Lâm Triều Vũ cũng không rõ ràng lắm về Trình Lăng Sương.

-Nàng ta là Trình Lăng Sương, thánh nữ dự khuyết. Tính cách có chút thay đổi thất thường. Giang Uyển Hề không chút do dự nói.

-Cái gì mà tính khí thất thường, còn ngươi chính là cái đồ ngốc!

Lại nữa.

Tuy đã nói muốn sửa lại cái tính nhạt nhẽo, nhưng tính tình con người, trải qua 50 năm, làm gì có chuyện muốn đổi là đổi như vậy. Thế mà, những lời vừa rồi được nói ra mà không chút ngượng ngùng.

Có lẽ nào, liên quan tới giọng nói trước khi chết đó?

-Thôi các ngươi đừng cãi nhau nữa. Muội muội Giang Uyển Như đứng ra giảng hoà.

Ba người lộn xộn thành một cục, còn Lâm Triều Vũ lại đang nói chuyện với Xích Diên tiên nhân:

-Thánh chủ vừa chết, ma giáo tan tác như chim muông... Làm gì với các nàng bây giờ?

Xích Diên tiên nhân nhìn 3 đứa vẫn đang lộn xộn, một lúc sau nói:

-Mang theo các nàng, chúng ta về Thái Hư Sơn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net