chap 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thoáng cái đã tới thứ 7, những ngày vừa qua tôi đã cố gắng gây dựng lại cái thanh danh đã "trôi theo dòng nước" kia bằng việc giúp đỡ mấy học sinh lớp khác. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, tôi mới chỉ có thể đến gần với bọn họ hơn thôi chứ chưa có trò chuyện được. Tuy nhiên rồi mọi người cũng sẽ thân thiện với tôi hơn thôi.

Và đó là việc của sau này, bây giờ tôi cần dậy chuẩn bị quần áo và vệ sinh cá nhân trước, rồi sau đó đợi Himeko đến đây đón tôi.

Hôm qua cổ có gọi cho tôi là sáng ngày hôm nay sẽ thực hiện ca cấy ghép chíp vào tim tôi. Về mặt tinh thần thì tôi đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước rồi nhưng vẫn còn thấy hơi lo lắng.

Cốc... cốc... cốc...

Vậy là cô ấy tới rồi đấy.

Tôi đi ra mở cửa.

- Chào buổi sáng, cô Himeko. [Sirius]

- Uhm, chào buổi sáng. [Himeko]

Hai chúng tôi chào hỏi nhau một lát rồi cổ mới vô vấn đề chính.

- Cậu sẵn sàng chưa? [Himeko]

Thú thật là giờ tôi cũng muốn rút lui lắm đó, nhưng nếu làm vậy thì sau này sống còn khổ hơn nữa. Vậy nên là đã đâm lao thì phải theo lao thôi.

- Luôn luôn sẵn sàng. [Sirius]

- Tốt, giờ đi theo tôi nào. [Himeko]

Tôi khoá cửa phòng mình lại rồi đi theo sau cô ấy.

Chúng tôi đi dọc theo hành lang lớp học, đi qua sân trường vì điểm đến là phòng hiệu trưởng.

Cũng giống như ngày đầu tiên tôi bước vào ngôi trường này, cứ không có tiết học là cái trường lại vắng tanh. Những ngày trong tuần thì như đi trẩy hội, đi đâu cũng gặp những học sinh khác. Nhưng vào 2 ngày cuối tuần thì cái trường không khác gì bãi tha ma, vào 2 ngày này nếu trên đường đi có gặp người thì hãy cẩn thận xem đó có đúng là người hay không. Sáng sớm thì những học sinh nội trú như bộ 3 kia và Fu Hua thường xuống thành phố chơi hoặc làm nhiệm vụ, tới tận khuya ơi là khuya mới về, hoặc cũng có thể là đến tối chủ nhật mới về.

Nếu nhiệm vụ cần nhiều thời gian để làm thì học sinh có thể thuê khách sạn bên ngoài trường để ở qua đêm mà nên họ có ở qua đêm cũng là chuyện bình thường, và chi phí thuê khách sạn thì sẽ được nhà trường chi trả, miễn là họ phải đang trong quá trình làm nhiệm vụ.

Nhắc tới bọn họ tôi mới nhớ ra là mấy người đó có rủ tôi cùng xuống thành phố chơi cho khuây khỏa đầu óc, nhưng do tôi đã có hẹn với Theresa với Himeko rồi nên đành phải từ chối. Nhìn cả 4 người bọn họ được đi chơi mà tôi nghen tị quá đi mất, người ta được đi chơi còn tôi thì sắp phải lên bàn mỗ. Không nghen tị mới lạ!

- Bọn tôi vào nhé? [Himeko]

- Oh! Tới rồi thì vào đi. [Theresa]

Được sự chấp thuận của người bên trong, Himeko mở cửa bước thẳng vào bên trong.

- Chúng ta cần phải đi tiếp đến đâu? [Sirius]

Tôi hỏi vậy là bởi tới phòng hiệu trưởng thì làm gì có dụng cụ với thiết bị nào để thực hiện ca cấy ghép đâu. Không lẽ bọn họ tính dùng dao rọc giấy rồi mổ sống tôi luôn?!

- Không cần phải nôn nóng đến vậy, cậu ký tên vô tờ giấy này trước đi. [Theresa]

Nhìn tôi có giống như là đang nôn nóng không?

Cổ đặt một tờ giấy lên bàn tiếp khách và một cây bút kế bên đó. Sau đó cổ mời tôi ngồi xuống ghế sofa kia.

Tôi ngồi xuống rồi cầm tờ giấy đó lên đọc. Hàng chữ to nhất trong tờ giấy thu hút ánh mắt của tôi nên tôi sẽ bắt đầu đọc từ nó.

- Giấy cam kết? [Sirius]

Tôi chưa hiểu lắm ý nghĩa của tờ đơn này là gì, vậy nên tôi tiếp tục đọc xuống phần bên dưới nó.

Bên dưới ghi là họ và tên, tuổi, chức nghiệp... Tất cả chúng đều đã được đánh máy sẵn rồi nên tôi không cần viết thêm gì nữa.

Tới phần cam kết.

Điều thứ nhất được ghi là 'không được phép tiết lộ với bất kỳ ai khác'. Tôi thấy cái này bình thường thôi.

Đến điều thứ 2, 'tôi tự nguyện chịu trách nhiệm cho toàn bộ vấn đề có thể xảy ra trong quá trình cấy ghép'?! Tôi rõ ràng bị ép mà!!! Ký vô tờ đơn này xong thì có khác gì tôi tự nguyện đâu?!!

Nhưng từ đã, vẫn còn điều khoản số 3.

- Vẫn giống điều 2 nhưng nằm ở mục số 3??? [Sirius]

Không biết tôi có nên xé luôn cái tờ giấy chết tiệt này luôn không. Mà đứa nào làm ra cái tờ cam kết này vậy?!

- Ký nhanh đi, công sức ta bỏ ra không đấy! [Theresa]

Vậy cái đứa làm ra nó chính là Theresa rồi. Nếu bây giờ tôi đánh bả thì mọi người sẽ không nói tôi là bạo hành trẻ em đâu, mà mọi người sẽ nói tôi là...

...BẠO HÀNH NGƯỜI CAO TUỔI.

Nghĩ trong đầu là thế nhưng tôi làm gì dám manh động. Đành vuốt nước mắt rồi ký vô tờ giấy đó thôi.

- Mặc dù tờ giấy này chủ yếu để cậu bớt căng thẳng thôi chứ lát tôi cũng vứt nó đi à. [Theresa]

Riêng tôi thì không thấy vui tí nào đâu. Nhưng ít nhất nó cũng khiến tôi quên đi phần nào đó sự lo lắng. Tuy nhiên, lần sau đừng làm vậy nữa nhé, tốn thời gian lắm!

- Thôi, không vòng vo nữa. Chúng ta bắt đầu đi đến đó thôi. [Theresa]

Người vòng vo ở đây là cô đấy Theresa ạ!

Mà bỏ qua mấy chuyện kia đi, tôi tự hỏi là mình sẽ thực hiện ca cấy ghép ở đâu đây. Có khả năng là ở phòng y tế trường, nhưng ở đó tôi không nghĩ là có đủ thiết bị để làm đâu.

Chúng tôi đi đến phòng thiết bị của trường. Nói là phòng thiết bị chứ thật ra nó là nhà kho đấy! Ở đây có các loại vũ khí dùng cho luyện tập này, các dụng cụ thể thao này và vài dụng cụ khác. Tuy nơi đây là nhà kho những nó cũng hiện đại lắm đấy, đèn điện đủ cả, mấy bức tường cũng được phết sơn chống mài mòn, nói chung là ở đây sáng sủa lắm.

- Chúng ta tới đây làm gì? [Sirius]

Ở chỗ này không có bất kỳ thiết bị y tế nào cả nên tôi đang băn khoăn là tại sao họ lại dẫn tôi đến đây. 2 nữ 1 nam? Chẳng lẽ bọn họ định gang— à mà thôi, dẹp cái suy nghĩ đó đi.

- Cứ bình tĩnh đã, chúng ta chưa đến nơi đâu. [Theresa]

Cô ấy đi ra đóng cánh cửa nhà kho lại rồi bật tắt công tắc điện liên tục. Nếu là người khác thì họ sẽ thấy Theresa giống như bị thần kinh vậy, cứ bật tắt công tắc đèn liên tục. Nhưng nếu suy nghĩ theo hướng khác thì cô ấy giống như đang cố gắng khởi động một cơ quan nào đó.

Và đúng với suy đoán của tôi. Phía trước tôi khoảng tầm vài bước chân có một cơ quan đang được khởi động.

Một phần của sàn nhà dần mở ra làm 2 phần. Phía sau nó chính là một lối đi cầu thang dẫn xuống bên dưới.

- Đi nào. [Theresa]

Cầu thang khá dài, nhưng nó không phải là dạng cũ kĩ và ẩm ướt giống như trong các bộ phim khảo cổ trước kia tôi xem. Các bức tường và bậc thang đều được làm từ kim loại, tôi có cảm giác như dù bên trên có bị dội bom hạt nhân đi nữa thì những ai ở dưới này vẫn được an toàn. Có vài kẽ hở giữa các bức tường và bậc thang nhưng chúng đều được lắp những bóng đèn neon trong đó. Đi ở đây tôi có cảm giác như mình ở trong một bộ phim khoa học viễn tưởng vậy.

Đèn ở đây không phải quá mờ cũng như không phải quá sáng, đủ để ta thấy được đường ở phía trước. Cầu thang cũng khá rộng, 4 người giàn hàng ngang vẫn đi thoải mái.

Càng xuống sâu thì nó càng sáng, và đỉnh điểm là khi 3 người bọn tôi đặt chân xuống điểm kết thúc của cái cầu thang dài lằng ngoằng kia.

- Chào mừng đến với 'Chi bộ cực Đông của Destiny' . [Theresa]

Bây giờ tôi mới nhớ ra rằng dù cho nơi này có là trường học dành cho các Valkyrie đi nữa thì nó vẫn là một chi nhánh của tổ chức Destiny. Và trụ sở chính của Destiny thì bay lơ lửng giữa trời.

Bên dưới này là một không gian rất rộng. Ở đây có rất nhiều bộ giáp chiến đấu của các Valkyrie mà tôi đã thấy hồi ở Siberia. Ở đây cũng có cả vũ khí đang được bảo quản và sửa chữa, dĩ nhiên đây không phải là mấy cây vũ khí dùng cho việc luyện tập rồi.

Đi thêm một đoạn thì tôi thấy có một lò năng lượng đang hoạt động đặt ngay giữa căn phòng, có thể đây là chỗ cung cấp điện cho toàn bộ ngôi trường này. Tôi cũng thấy rất nhiều cánh cửa tự động ở đây, tính vô trong coi thử thì bị Theresa nhắc nhở.

- Chúng ta sẽ đi vào đây. Đừng có đi lung tung với sờ linh tinh ở đây. [Theresa]

Tuy hơi tiếc nhưng tôi phải nghe theo lời của cô ấy thôi chứ biết sao bây giờ.

Căn phòng mà cổ dẫn tôi vào được cắt thành 2 gian, một bên thì có các bàn điều khiển còn bên kia thì có một chiếc giường mổ được đặt ngay giữa phòng, bên cạnh nó cũng có rất nhiều thiết bị máy móc y tế. Tôi đoán là sắp tới bản thân mình sẽ nằm lên đó. Hai bên được ngăn cắt bởi một tấm kính trong suốt.

- Cậu sẵn sàng chưa? [Theresa]

Nếu tôi nói chưa thì cô có cho tôi về không?

- Nhìn cậu là tôi biết cậu đã sẵn sàng rồi. [Theresa]

Nhìn chỗ nào ra được hay vậy?

- Sẵn sàng rồi thì cởi đồ ra đi. [Theresa]

Cởi? Ngay tại đây?!!! Trước mặt hai người?!

- Cậu chỉ cần cởi áo thôi, không cần cởi quần. Tôi mà thấy "những thứ" không nên thấy thì coi chừng tôi cắt luôn đấy. [Theresa]

Ít ra phải thế chứ! Kêu tôi lột sạch quần áo trước mặt 2 người thì bố ai dám làm. Mà... cổ vừa bảo sẽ cắt cái gì cơ? Cái "đó" cả nhà cả cửa có mỗi một con thôi đấy! Cắt đi là tôi sẽ thử nhảy từ nơi cao nhất của cái trường này xem có chết không đấy! Đàn ông con trai mà thiếu đi cái "đó" thì sống làm gì nữa cho trật đất.

Thôi nghĩ nhiều trong đầu. Tôi bắt đầu cởi áo ra ngay tại chỗ.

- Body đẹp đấy! Cô sờ tí được không? [Himeko]

Tôi biết là cơ bụng 8 múi có sức sát thương rất lớn cho phái nữ, nhưng làm ơn chùi nước dãi đi cô ơi.

- Xin cô giữ tự trọng. [Sirius]

Tuy tôi cũng muốn đồng ý lắm nhưng phải giữ thể diện cho bản thân mình nữa chứ! Body tôi đâu phải ai thích sờ là sờ đâu! Phải cho cái giá chứ!

- Tsk! Thôi được rồi, cô đùa tí thôi, đừng nghiêm túc như vậy. [Himeko]

Tôi không nghĩ là cô vừa đùa đâu.

- Nhanh lên, xong rồi thì đi vào kia đi. Làm sớm xong sớm, đỡ mất thời gian. [Theresa]

Tôi thấy cô muốn về nhà sớm với đống truyện tranh của mình thì đúng hơn. Nhưng cũng đúng ý tôi, xong sớm có gì xuống phố chơi với mấy người kia.

Nghe theo Theresa, tôi bước vào cánh cửa nối liền với căn phòng bên trong. Nhưng cánh cửa tôi vừa vào không nối trực tiếp với căn phòng kia mà nó lại đi qua một căn phòng nhỏ khác.

Vừa bước qua, cánh cửa đằng sau tôi đóng lại, vòi phun sương phía trên phun ra thứ chất lỏng gì đó. Tôi đoán rằng đấy là thuốc khử trùng vì tôi sắp phải mổ mà.

Phun xong, cánh cửa nối tiếp với phòng bên trong mới mở ra.

- Cậu nằm lên giường rồi đeo cái kia vào đi. [Theresa]

Theresa nói chuyện thông qua một cái loa trong phòng. Và kì lạ hơn là tôi không thể nhìn thấy 2 người ngoài kia dẫu cho vừa nãy tôi nhìn thấy một tấm kính ngăn giữa 2 phòng. Nếu tôi đoán không sai thì tấm kính ấy có chức năng cho phép người bên ngoài nhìn thấy bên trong nhưng người bên trong sẽ không thấy được bên ngoài.

Chỉ một chữ thôi: 'Xịn'.

Làm theo những gì cổ nói, tôi leo lên giường và lấy chiếc mặt nạ nối liền với thiết bị kế bên giường đeo vào. Có thể đây là máy thở chăng?

- Cuộc cáy ghép sẽ diễn ra trong vòng 12 tiếng. Cả quá trình này cậu sẽ được đánh thuốc gây mê nên sẽ không có cảm giác gì đâu. Nếu cậu nghe rõ những gì tôi vừa nói hãy gật đầu. [Theresa]

Tôi gật đầu. Cuộc cấy ghép diễn ra lâu hơn tôi nghĩ. Bây giờ đang là 10 giờ sáng theo chiếc đồng hồ điện tử kia trên tường.

Đến tầm 10 giờ tối sẽ xong, chắc phải hẹn bọn họ ngày mai cùng đi chơi rồi. Tối nay ăn gì đây? Mai sẽ đi đâu chơi đây? Mai mặc đồ gì nhỉ?

Mà tại sao tôi lại cứ nghĩ ra mấy câu hỏi nghe lạc quan vậy nhỉ? Cứ làm như mình sẽ chết vậy! Qua vụ này là mọi thứ trở lại bình thường thôi mà.

- Gật đầu khi cậu đã sẵn sàng. [Theresa]

Tới lúc này rồi mà còn hỏi câu đó làm gì nữa, thôi thì trả lời cô ấy lần cuối vậy.

Tôi gật đầu.

- Tốt, thuốc gây mê sẽ được đưa vào người cậu sau 3... [Theresa]

2...

1...

- Chúc may mắn. [Theresa]

Tôi dần mất đi sự tỉnh táo của mình. Phải công nhận rằng...

...thuốc mê này.

...cũng phê đấy.

— Trong thế giới tiềm thức —

- Tại sao ngươi lại để bọn chúng nắm giữ sinh mạng mình trong tay?! [Sirius alter]

Ngay sau khi tôi mất ý thức, cái tên này ngay lập tức lôi tôi vào đây.

- Để đảm bảo an toàn, cho cả họ lẫn chúng ta. [Sirius]

Mỗi lần giải thích cho cái tên này là y như rằng ngày đó tôi hết hứng để làm việc gì khác luôn.

- Đưa một vật nguy hiểm vào bên trong thì đảm bảo an toàn kiểu gì?! An toàn của bọn chúng tại sao chúng ta phải lo? [Sirius alter]

Não thằng này được làm từ đất sét à? À không, hắn ta với tôi xài cùng cơ thể mà nên chửi nó khác gì tự chửi mình đâu!

- Nếu tôi không đồng ý, giáo già Otto có thể sẽ nhúng tay vào việc này. [Sirius]

Giờ tôi phải giải thích từng vấn đề để thông não tên kia.

- Tuy tôi cảm nhận được sức mạnh gì đó quen thuộc bên trong hắn ta nhưng thực tế tên đó yếu như sên vậy, một tay thôi cũng đủ để bóp chết hắn. [Sirius alter]

Đúng là máu liều nhiều hơn máu não có khác. May mà người nắm quyền điều khiển cơ thể này là tôi chứ không phải là hắn ta, nếu người nắm quyền là hắn ta thì chắc chắn một điều rằng lúc này tôi và hắn ta đang kì lưng cho diêm vương dưới âm phủ rồi.

- Ngươi nói không sai— [Sirius]

- Sao mà sai được! [Sirius alter]

Có thể nghe tôi nói hết câu được không?

- Hắn ta đúng là rất yếu nếu so với chúng ta, nhưng dù có giết bao nhiêu lần thì hắn cũng không chết đâu. [Sirius]

Cái này tôi có nói rồi nên sẽ không giải thích lại đâu.

- Vậy thì cứ giết đến khi nào hắn gặp chúng ta thì tự giác bỏ chạy là được! [Sirius alter]

Ngay thơ thế em, làm được như vậy thì hắn ta đâu có ngồi trên cương vị giáo chủ của Destiny suốt 500 năm đâu.

- Ngươi không nghĩ đến lực lượng Valkyrie dưới trướng hắn à? [Sirius]

Truy nã khắp thế giới, nghe ngầu đó nhưng tôi không dại mà làm đâu.

- Ồ, chẳng lẽ... ngươi sợ bọn chúng? [Sirius alter]

Sao lại không sợ! Một Valkyrie cấp S đánh chưa chắc có thắng được hay không mà ở đây có tận 3 người thì thử hỏi công bằng ở đâu?

- Ít nhất là bây giờ. [Sirius]

Tôi mạnh lên theo thời gian và chưa rõ có bị giới hạn gì hay không nên chắc sau này cân được mấy Valkyrie cấp S đó thôi, đặc biệt là Bianka.

- Ok... cơ thể của cậu, tôi tin là cậu sẽ đưa ra quyết định đúng đắn cho bản thân mình. [Sirius alter]

Ơ? Sao hôm nay tên này hiền vậy? Mà thôi cũng tốt, đỡ phải cãi nhau. Sống chung trong cùng một cơ thể mà tối ngày cứ như chó với mèo thì cũng không hay cho lắm. GIẢNG HÒA ĐƯỢC THÌ NÊN GIẢNG HÒA.

- Nghe lời ngay từ đầu thì có phải đỡ mất công hơn không. [Sirius]

Thông não tên kia xong rồi đấy, giờ thì làm gì để giết thời gian bây giờ? Ngồi yên trong cái không gian trên là bầu trời và dưới cũng là bầu trời như thế này chắc chán chết.

- Này! [Sirius]

- Gì? [Sirius alter]

Tôi vừa nãy ra 1 ý tưởng.

- Đánh bài không? [Sirius]

Trên tay tôi xuất hiện một bộ bài. Chỉ là do tôi đoán rằng cái thế giới này không khác biệt gì mấy so với thế giới trong mơ vậy nên tôi thích làm gì trong đây thì làm, dù gì cũng là thế giới của tôi mà. Triệu hồi vài món đồ cũng đơn giản như việc nhấc ngón tay lên thôi.

- Nghe hay đấy! Chỉ đi xem nào. [Sirius alter]

Tôi và hắn ta ngồi xuống rồi tôi bắt đầu chỉ cách hắn ta đánh bài, bọn tôi chơi blackjack để giết thời gian.

Mà tên kia học cũng nhanh đó chứ! Mới đó mà đã thuần thục cách chơi với luật lệ rồi. Đúng là "tôi kia" có khác! Thông minh như nhau.

****************

Cảm ơn mấy bạn đã đọc. Nhớ vote/like

Với tui, lúc nào mở đầu cũng dở ẹc, vì chưa vô mạch truyện thôi. Chap sau là bắt đầu vô kịch bản rồi nên ko tệ như chap này đâu.

10 vote đê.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net