chap 112: hạ cánh Giang bắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'... Chơi game trên máy bay, cũng là một trải nghiệm không tồi.

Còn phải hơn một tiếng nữa máy bay mới đáp xuống sân bay Giang bắc Trung Quốc. Không có gì nhiều để làm nên Kan tìm đến game để giết thời gian tạm, mỗi hàng ghế ở đây đều được trang bị một màn hình nhỏ ở phía sau ghế để hành khách ngồi phía sau có chút gì đó để giải trí.

Màn hình này lớn khoảng hơn một gang tay, là loại màn hình có thể cảm ứng hoặc kết nối với tay cầm để tiện điều khiển. Chúng cũng có kha khá thứ để làm như xem vài bộ phim, gõ văn bản các thứ và tất nhiên là có cả game nữa.

Tuy không nhiều nhưng mấy tựa game này khá phù hợp để giải trí giết thời gian trong khi bay.

Tay cầm thì có hai loại, loại thứ nhất thì giống một điều khiển tivi nhưng kích thước chỉ có khoảng hơn năm Cm một xíu. Loại thứ hai là cái Kan đang cầm, nó cũng chỉ khoảng một bàn tay người bình thường.

Đây là loại tay cầm đơn giản với bên trái là bốn phím điều hướng, bên phải là mấy nút như ABXY như mấy cái máy chơi game NES ngày xưa.

Để không làm phiền đến những người xung quanh thì đây còn được trang bị luôn một cái tai nghe loại chụp lên đầu nhỏ gọn nữa chứ.

Mọi thứ phải nói là vô cùng đẩy đủ khiến Kan có đôi chút vui lòng, cậu điều khiển tay cầm lựa chọn một con game với độ pixel với lối chơi cảm giác như là phiên bản khác của mấy game pok*mon từ bản một đến ba ấy.

Cũng là bắt những con vật kỳ lạ bằng quả cầu này, cũng có hệ thống hệ khắc chế nhau này, cũng đem chúng đi đánh nhau và tiến đến chức vô địch này. Nói đây là game pok*mon của thế giới này cũng không sai lắm đâu.

'hy vọng sẽ không gặp tên nào có con chuột điện trên vai...

Kan ngồi xếp bằng trên ghế, tay cầm điều khiển, trên đầu đeo tai nghe dán mắt vào màn hình chơi game một cách sây xưa. Bộ dạng này nếu nói đó đã từng là Tiên tôn đại danh đỉnh đỉnh, từng khiến chư thiên đều cúi đầu thì đố ai mà tin được cơ chứ.

Bây giờ cậu quả thật chỉ giống như một chàng trai bình thường, đang chơi game và mong chờ chuyến đi này như là đang mong một chuyến du lịch ấy.

Đó cũng là điều mà Fuhua, người đang giả vờ ngủ kế bên Kan đang nghĩ. Từ nãy giờ cô cứ he hé mắt cẩn thận quan sát mà không để Kan phát hiện, cô là đang muốn biết thêm về cái người đang trong diện cần quan sát để đề phòng vài chuyện có thể xảy ra.

'sao cô ấy cứ nhìn mình mãi thế?

Kan biết từ đầu là Fuhua đang giả vờ ngủ rồi, mà cậu cũng không muốn vạch trần mà để yên như thế để xem Fuhua có thể giả vờ đến khi nào.

Và thế là cái vở kịch cậu quan sát cô, cô ngây thơ không biết nên vẫn quan sát cậu ấy tiếp diễn đến hơn ba mươi phút sau.

Fuhua có lẽ đã quan sát đủ nên cũng diễn như mình vừa ngủ mới dậy, Kan khẽ nhìn sang cũng phải cười khẩy trong lòng vì Fuhua diễn dở đến mức đến đứa con nít cũng có thể nhìn ra là cô đang diễn bộ dạng mới ngủ dậy ấy.

"... (Nói nhỏ) phù, mãi cũng qua... Hửm, Arara cô dậy rồi sao Hua?"

Fuhua vươn vai rồi cẩn thận xếp lại cái chăn trên người: "Ừ... Cậu không nghỉ ngơi sao?"[Fuhua]

"Tôi ngủ không được, nên đã kiếm cái gì đó chơi giết thời gian thôi, cô ngủ ngon chứ Hua?". Cậu khẽ nghiêng đầu trong khi đôi tay vẫn có thể điều khiển chính xác.

Fuhua không trả lời, cô vẫn im lặng mà xếp gọn cái chăn và cất vào ngăn dưới rồi cô lại ngồi ngay ngắn trên ghế mà mở điện thoại ra xem.

"Khoảng một giờ nữa máy bay sẽ đáp xuống sân bay Giang bắc, sau khi xuống sân bay thì chúng ta phải tự bắt xe mà tìm chỗ nghỉ ngơi qua đêm rồi sáng sớm mai chúng ta..."[Fuhua]

Fuhua nói liến thoa liến thoáng về kế hoạch cho Kan nghe, nhưng khi cô nhìn qua thì thấy cậu vẫn đang chơi game mà không nghe.

"Cậu có nghe tôi nói không hả?!"[Fuhua]. Cô giật cái tai nghe trên đầu Kan xuống.

"Tôi đang nghe đây, vậy là đáp xuống sân bay thì ta tìm chỗ nghỉ ngơi rồi mai đi làm nhiệm vụ phải không?". Cậu lấy lại cái tai nghe từ Fuhua, đeo lên rồi tiếp tục ván game một cách bình thản.

Khoé mắt Fuhua khẽ giật nhẹ, cô bực mình như muốn quát lên lắm rồi nhưng không gian xung quanh không cho phép nên Fuhua bó tay luôn.

Máy bay đã hạ cánh vào đúng mười giờ năm phút tối thứ ba, chuyến đi tròn bốn tiếng đúng luôn mới tài chứ. Hai người Kan, Fuhua xuống sân bay Giang bắc, trong tầm mắt của Kan sân bay này có đôi chút hơi nhỏ. Một màng hơi lạnh phà đến ngay khi hai người họ bước ra khỏi sân bay.

"Uuu hơi lạnh à nha". Hai tay Kan đưa lên vai xoa nhẹ vài cái.

Kế bên Fuhua vẫn tỏ ra vô cùng hờ hững, như thể cái lạnh giá rét này không là gì đối với cô. Fuhua nhìn ngó xung quanh, khung đường này vắng vẻ đến kỳ lạ, không có nhiều chiếc xe taxi, khác hoàn toàn so với những cảnh thường có trước sân bay.

Kan và Fuhua gần như là hai người cuối cùng còn ở đó mất rồi.

"Cậu đứng ở đây đợi một lát, tôi đi tìm taxi rồi quay lại ngay"[Fuhua]

"Ừm, cô đi đi"

Khi Fuhua đi tìm taxi thì tranh thủ cậu phát động thần thức để điều tra xung quành, cậu liền cảm nhận thấy có điều gì đó rất kỳ lạ, phạm vi thần thức của Kan bây giờ cũng phải hơn năm trăm cây số.

Trong nháy mắt toàn bộ Giang bắc đã ở bên dưới ánh mắt của Kan, cậu có thể thấy và cảm nhận được rõ khắp thành phố đang bị bao quanh bởi nguồn năng lượng honkai rất mờ nhạt.

"Oh, vậy mà thứ đó lại chủ động phát tán năng lượng honkai sao?"[Leyla]

Leyla nhướng một bên mắt ngạc nhiên.

'thứ đó... Là chìa khoá thần gì đó sao?

"Ờ, ta sẽ không nói gì nhiều đâu nên cậu tự tìm hiểu đi nha Kan. Oáppp, ta ngủ tiếp đây...."[Leyla]

"Đi thôi Kan, nếu đi nhanh thì chúng ta sẽ kiếm được chỗ nào đó nghỉ qua đêm"[Fuhua]

"Ừm, mọi việc nghe theo cô"

Vì xung quanh không có lấy một cái taxi nào nên hai người đi bộ vào thành phố luôn, kể sơ qua về nơi này thì Giang bắc là một quận, là trung tâm văn hóa, chính trị, kinh tế của Trùng Khánh.

Mà đúng là một quận trung tâm có khác, những cây cầu đồ sộ, những đại lộ hoành tráng, những con phố đầy huyên náo tạo nên một thành phố rực sáng trong màn đêm đen và cái lạnh buốt giá.

Kan và Fuhua đi vào thành phố trái ngược với vẻ lãnh nhạt và không mấy quan tâm của Fuhua thì Kan lại tỏ vẻ hứng thú với mọi thứ xung quanh.

Đi vào một khu phố nọ, Kan nhìn thấy bên trong là hàng quán ăn tấp nập khách hàng. Hầu hết những món ăn mà có thể nghĩ ra khi đến Trung Quốc thì đều có thể được tìm thấy ở khu phố ấy.

"Trông ngon thật đấy...". Kan nhìn vào một hàng quán nơi treo những con vịt quay bắc kinh, bề ngoài nâu đỏ bóng bẩy bên trong vẫn còn có thể thấy những thớ thịt trắng mọng nước nữa chứ.

Khi đi hai người đi ngang qua khu phố ấy thì thần thức Kan cũng phát động khi thấy luồng năng lượng honkai ấy bao quanh nơi này có nhiều hơn những nơi khác một chút. Nếu những kiến thức được học không sai thì nếu tình trạng này kéo dài thì nơi này xuất hiện honkai là việc sớm muốn.

"Này này đại ca gì ơi"[nvp]

"Hửm, arara cô bé này gọi anh sao?"

Kan nhìn sang thì thấy một cô gái, tuổi khoảng mười lăm tuổi, hông mang một cái tạp dề màu đỏ cùng màu với mái tóc của cô bé. Cô gái ấy mang ra một cái hộp hai tay đưa nó cho Kan.

"Dạ cửa hàng nhà em đang có chương trình tặng đùi vịt quay cho người qua lại, mong đại ca nhận nếu ăn thấy ngon thì ủng hộ cửa hàng nhà em"[nvp]

"Arara vậy sao, vậy đại ca đây xin nhận nha". Cậu đưa tay nhận lấy, quả thật là một bữa ăn trên trời rơi xuống mà.

Cô bé sau đó liền để ý đến Fuhua đang đứng kế bên Kan, cô nhanh chóng chạy vào cửa hàng và mang ra một phần khác hai tay đưa cho Fuhua.

"Xin lỗi em không để ý, đây là phần của *ANH* đây ạ"[nvp]

"Pffff"

Ầmmmmm!

Trong phút chốc, thân thể Fuhua đột nhiên chấn động, con ngươi của cô co rút lại như vừa nghe thấy hung tin. Lúc này cả người cô đều như mất hết ý chí, liền giống như thấy bầu trời sập xuống.

Cô đứng tại chỗ, gương mặt không có lấy một tia cảm xúc, tựa như một tượng đá vô hồn.

Dần Fuhua hơi cúi mặt xuống, hai tay khẽ run rẩy nhận lấy cái hộp.

"C-cả- cả-m ơn..."[Fuhua]

Trong tiếng lắp bắp của Fuhua, Kan có thể nghe được sự uất ức trong đó. Kiểu như bây giờ có thể thì cô sẽ khóc luôn tại đây ấy.

Kan nhìn cảnh ấy cũng phải cố gắng mà kiềm nén tiếng cười lại, nếu cậu mà cất tiếng cười là có khi Fuhua sẽ mất hết tinh thần cũng như ngã luôn xuống vực sâu trầm cảm mất. Kan đưa tay che miệng gắng kiềm chế rồi quay mắt nhìn sang cô bé nhỏ con, trong phút chốc cậu bỗng cảm thấy cô bé ấy rất đỗi quen thuộc.

Hai mắt cô bé tròn xoe ánh lên màu vàng kỳ lạ, cô bé nhìn chằm chằm vào ngực, cổ họng và gương mặt Fuhua một lúc: "Hình như... Ủa phải gọi là tỷ tỷ mới đúng, em xin lỗi vì đã *KHÔNG THẤY* nên mới gọi nhầm tỷ là *ANH*"[Nvp]

"Pfffffff!!!"

Một câu chí mạng, Fuhua suýt tý nữa chết ngất vì hai câu nói của cô bé kia. Kan lúc này cũng không muốn kiềm chế nữa mà quay đi cười khẩy lên vài tiếng, tình cảnh này quả thật rất giống lần đầu cậu gặp Fuhua, cậu cũng nhầm cô là con trai vì cũng không thấy ngực cô đâu.

Thấy Kan cười khẩy thì Fuhua liền vận sức quay sang sút vào phía sau bắp chân khiến cậu suýt thì mất thăng bằng mà té quỵ xuống.

Fuhua sút xong liền quay người mà bỏ đi.

"... Gặp em sau nhé cô bé, nếu món này ngon thì anh sẽ quay lại ăn ủng hộ"

"Anh cứ tin tưởng quán em đi, ba em nướng vịt là ngon nhất khu này đấy"[Nvp]

"Ừm, bye bye nha. Chờ tôi với Hua!"

Kan liền chạy đuổi theo Fuhua trong dòng người.

"... Âm thanh gì vậy?"[Nvp]. Cô bé ấy khi chuẩn bị đi vào nhà thì bỗng nghe thấy một âm thanh lạ êm tai.

.

Khi hai người đã đi được một quãng đường khá xa thì Fuhua cắn môi mà nhìn sang Kan: "Cậu cũng nghĩ tôi như thế phải không!?"[Fuhua]

"Cô như nào cơ?"

"Cậu!!... Chậc, bỏ qua đi. Đêm nay chúng ta sẽ ngủ ở đây!"[Fuhua]. Cô chỉ tay vào đường thì thấy đó là một cái khách sạn nho nhỏ chưa đến năm tầng lầu.

Cô đi thẳng vào bắt đầu làm thủ tục nhận phòng mà bỏ Kan đứng trơ trọi giữa đường.

'vẫn là không nên đùa về mấy vụ này quá nhiều thì hơn.

Kan thở dài một tiếng rồi cũng đi vào, khi vừa bước vào cửa thì tiếng của Fuhua văng lên khắp sảnh.

"Cái gì!! Còn đúng một phòng thôi á!!??"[Fuhua]

'... Cái kịch bản này sao nó quen quen...

"Vâng hiện tại chúng tôi chỉ còn đúng một phòng cho một người thôi thưa quý khách"[nvp]

"Giờ sao đây Hua... Hay là chúng ta ở chung luôn ha?"

"Đừng có mơ!! Đi, chúng ta tìm nơi khác!"[Fuhua]

Fuhua bỏ đi định tìm nơi khác nhưng cái người tiếp tân kia liền lên tiếng.

"Các vị là khách du lịch nên tôi thành thật khuyên hai người đừng nên ra ngoài đêm những ngày này"[nvp]

Kan và Fuhua hơi ngạc nhiên quay sang: "Vậy là ý gì?"[Fuhua]

Người tiếp tân ánh mắt uu mang chút vẻ gì đó lo lắng, thành khẩn nói: "Dạo gần đây khắp nơi ở Giang bắc này đều xảy ra hàng loạt vụ mất tích bí ẩn, những người ấy bất kể là nam hay nữ đều sẽ biến mất một cách bí ẩn vào khoảng sau mười giờ"[nvp]

Kan và Fuhua liền nhớ lại ngay khung cảnh ở sân bay, thậm chí khi họ đi trên đường thì họ cũng có thể thấy hàng quán xung quanh đang dọn dẹp lại dần.

"Vậy sao... Thôi Hua, đêm nay cũng muộn rồi nên có gì thì mai tính đi. Cho chúng tôi thuê cái phòng đó"

"Khoan đã!!"[Fuhua]

~~~~

Hai người hiện đã đứng trong cái phòng khách sạn đó, cái phòng này cũng khá là rộng khoảng 22m2, cũng khá là đầy đủ tiện nghi với một cái giường đơn, một bộ bàn ghế sofa, nhà vệ sinh cũng đầy đủ vật dụng nữa chứ.

"... Tôi đi nghỉ trước đây, mai gặp lại nha Hua". Cậu phi thẳng đến ghế sofa mà ngồi xuống xếp bằng ngay ngắn rồi ngủ luôn như thế.

: Cậu ta thật sự ngủ được với cái thế ngồi đó sao? : "Fuhua"

Fuhua để cái balo lên giường rồi quan sát Kan một lúc, cô mở cái balo mình lấy ra một bộ đồ rồi lặng lẽ đi vào nhà tắm.

'... Cũng nên điều tra thử rồi...

Tâm niệm khẽ động, thần hồn của Kan liền xuất ra khỏi cơ thể. Thần hồn này hoàn toàn vô hình không thể dùng bất kỳ cách gì để nhìn ra, nếu muốn nhìn thấy là trừ khi bản thân cũng có chút thực lực hoặc là Kan muốn thì mới có thể nhìn thấy thôi.

Kan để lại thân xác còn thần hồn liền bay lên phía trên cao nhìn xuống Giang bắc. Từ trên không trung, Kan phát động thần thức mấy khi đã hoàn toàn nhìn thấy được những điều khá là kỳ lạ.

Cả thành phố đều tràn ngập một luồng năng lượng honkai dưới dạng ánh sáng màu hồng tím. Dưới ánh mắt Kan, mọi việc, mọi người, dù đang ở ngoài đường hay ở trong nhà đều bị cậu nhìn thấy, nghe được không sót một thứ gì.

Trong không khí, Kan nghe được một thanh âm kỳ lạ không giống với bất kỳ âm thanh nào. Nó mang một cái gì đó giống âm thanh của sáo, mà theo Kan đánh giá là giống như nó đang thôi miên những ai nghe được phải đi tìm nó ấy.

Kan tập trung lắng nghe theo hướng nó phát ra, vì cái tà thuật cỏn con này thì cậu ảnh hưởng sao được cơ chứ. Dò la một lúc thì cậu cũng nhìn xuống mà thấy cũng có vài người có thể là cũng nghe được âm thanh ấy mà đang rơi vào trạng thái mê mang trong không khác gì người vô hồn mà đi tìm nó rồi.

Những người này rất ngẫu nhiên, có người lớn, có trẻ con. Những người này đi đến từ khắp nơi trong Giang bắc, điều kỳ lạ là giống như có thứ gì đó che dấu hành tung của họ ấy, vì họ dần đi thành một nhóm mà hầu như không một ai để ý thấy hết.

'chuyện này kỳ lạ thật đấy...

Nhóm người ấy dần di chuyển ra vùng ngoại ô, vùng ngoại ô khu này có một ngọn núi khá là lớn. Kan tính bay theo quan sát vấn đề thì đột nhiên cậu cảm nhận thấy thân xác của cậu bị ai đó xâm phạm.

"Cậu bị làm sao vậy Kan?!"[Fuhua]

Fuhua đã tắm và thay đồ xong, cô đi ra xem thử Kan thế nào thì thấy cậu vẫn ngồi đó gục mặt xuống, nhưng gương mặt gần như không có lấy một tia sinh khí nào. Cô đưa tay xem thử thì thấy cơ thể của Kan gần như lạnh băng, nhịp thở hay nhịp tim đều không có, giống như là cậu đã chết rồi vậy.

Fuhua có hơi hốt hoảng, hai tay cô giữ lấy vai Kan và cố gắng lay cậu dậy.

"Kan dậy mau!!"[Fuhua]

Kan nhanh chóng nhập hồn lại vào xác rồi từ từ mở mắt dậy: "... Hửm... Hơ... Là Hua đó à... Có chuyện gì vậy?"

Kan nhìn sang thì thấy Fuhua đang ngồi kế bên với ánh mắt hơi hốt hoảng.

"Cậu bị sao vậy, mới ban nãy cậu giống như là người đã chết đấy Kan!"[Fuhua]

"Người đã chết sao... À đó cách ngủ của tôi đó mà..."

"Cách ngủ?"[Fuhua]

"Phải phải, cứ mỗi khi tôi thật sự ngủ sâu là cơ thể tôi sẽ tự nhiên bị vậy ấy. Đó chỉ hiện tượng bình thường thôi nên cô không cần lo đâu Hua"

Kan lúc này mới nhìn Fuhua một vòng từ dưới lên, cô đang mặc trên mình một bộ áo sơ mi mỏng tay áo đến cổ tay, kèm theo đó là một chiếc quần short để lộ ra phần đùi trắng không tì vết của cô.

Fuhua thật không thể biết được là Kan đang nói thật hay là đang lừa cô nữa, trên đời này làm gì có ai ngủ chết như cậu đâu. Cô rất muốn phản bác lại nhưng lại không muốn nói ra vì cô biết nếu mà mình nói ra thì kiểu gì Kan chả có cách nói lại kia chứ.

"Hàà... Đừng có ngủ với cái kiểu này nữa Kan, nếu cứ ngồi mà ngủ như thế ngày này qua ngày khác như thế thì có hại cho sức khỏe lắm đấy"[Fuhua]

Kan khẽ nghoẽn miệng lên cười: "Arara? Lớp trưởng đại nhân đang bảo tôi hãy lên giường ngủ với ngài ấy sao?"

Sai lầm.

Quá sai lầm.

Fuhua đã sai lầm khi lo lắng cho Kan.

Bằng tất cả sự uất ức bị dồn nén suốt cả ngày hôm nay.

Cô nắm bàn tay năm ngón mình lại từ ngón út cho đến ngón cái.

Tất cả những cảm xúc tiêu cực nhất, uất hận nhất, Fuhua đều dồn hết vào nắm tay trái.

Cô giơ nắm đấm tay trái lên thật cao, cánh tay cong ra như một cánh cung.

"Chết đi tên khốn!!!!"[Fuhua]

...

...

...

[Akatsuki Kansaki, hiệu Ngạo Long Tiên Tôn. Hưởng dương 500+ tuổi. Nguyên nhân chết. Nghịch ngu]

[Vậy là Kan chết rồi tác kết thúc seri tại đây bye bye hẹn mọi người bộ khác]




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net