chap 134: Lý Tố Thường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ khi xuyên không đến tu tiên giới, Kan đã trải qua năm trăm năm dài đằng đẵng. Trong thời gian ấy cậu đã thu nhận không ít đệ tử, chúng đều là những người có ý chí và nghị lực phi thường hiếm có nên đó giờ cậu chỉ thu nhận được mười đứa bao gồm sáu trai và bốn gái thôi.

Kan chưa bao giờ nhận ai làm đệ tử chân truyền thứ mười một cả.

Nhìn thiếu nữ đang ôm quyền hành lễ trước mắt, trong lòng Kan xuất hiện rất nhiều câu hỏi: "Đệ tử chân truyền thứ mười một? Nhưng cô biết tôi là ai sao?"

Tố Thường mỉm cười nhìn Kan: "Vâng, con biết người là ai. Người là người tu tiên, hiệu của người là Ngạo Long Tiên Nhân, chính là người năm trăm năm trước đã chỉ dạy cho con tu tiên khi con còn nhỏ"[Tố Thường]

"Năm trăm năm trước?"

Năm trăm năm trước là thời điểm Kan chỉ vừa mới xuyên không đến Tu Tiên giới, khi đó vì kế thừa lại một Long Thiên Môn đang trên bờ sụp đổ do sư phụ mà Kan đã cật lực dụng tâm kiến thiết lại mọi thứ.

Trong thời gian này Kan đã lập ra khá là nhiều bài kiểm tra để chiêu mộ đệ tử có tài vào môn để làm việc, trong số đó có ba người đã đủ tiêu chí để trở thành chân truyền thôi.

Ngoài ba người đó ra thì về sau Kan cũng thu thêm được vài người làm chân truyền, nhưng khoảng thời gian đầu tiên Kan chủ yếu chỉ có ba người kia làm đệ tử thôi. Làm gì có chỉ dạy cho ai đó khác.

Tố Thường nhìn hình bóng Kan đứng xoa cảm suy nghĩ thì cô mỉm cười tươi: "Vậy để con chứng minh, con chính là đệ tử của sư phụ"[Tố Thường]

Tố Thường thu tay xuống, hai mắt nhắm lại. Kan đột nhiên cảm nhận được khí tức của cô bỗng nhiên thay đổi theo chiều hướng tăng lên nhanh chóng. Nguyên khí trái đất như tập hợp về Lý Tố Thường, bản thân cô lại có hơi hướng giống như là đang hoà vào bản nguyên thế giới.

"Tiên Thiên!?"

Không sai, uy lực và khí tức trên người Lý Tố Thường là thuộc về Tiên Thiên cảnh giới. Nhưng trên thế giới còn có người thứ hai bước vào Tiên Thiên cảnh giới giống như Kan nữa sao.

"Sư phụ, năm trăm năm trước người đã từng nói với con như này. Nếu sau này ta và con có gặp lại, thì hi vọng con khi ấy sẽ đủ mạnh để khiến ta ngạc nhiên"[Tố Thường]

Một thanh kiếm với phần lưỡi kiếm màu xanh xuất hiện từ trong hư không, Tố Thường mở mắt nắm lấy thanh kiếm và chĩa nó về phía Kan.

'bản mệnh phi kiếm! Không những thế mà còn là Huyền binh Thượng phẩm!

Ánh mắt Kan hiện lên sự ngạc nhiên, cậu nhanh chóng lấy ra Dương Kiếm sẵn sàng đối chiến với Tố Thường. Dù lời nói của Tố Thường có là sự thật rằng cô đúng là đệ tử của cậu đi nữa, thì nếu như đã cầm kiếm chĩa về phía Kan thì cậu luôn sẵn sàng đối đầu.

"Con đến đây sư phụ~"[Tố Thường]

Tố Thường cầm kiếm, đạp nhẹ chân phóng đến trước mặt Kan. Kan ánh mắt bình tĩnh đưa kiếm lên muốn đỡ lấy kiếm chiêu này, trong lòng bỗng xuất hiện một tia hứng thú với đường kiếm ấy của Lý Tố Thường.

Keng!

Âm thanh hai thanh tuyệt hảo kiếm vang lên, trong nháy mắt một kiếm này của Lý Tố Thường đã phá giải hoàn toàn thế đỡ của Kan.

Lý Tố Thường mỉm cười, tay cô khẽ buông kiếm, cánh tay uyển chuyển múa kiếm một đường từ dưới phóng lên. 

Kiếm chiêu này của Lý Tố Thường, hoàn toàn bình thường.

Không hề quá cầu kỳ.

Không hề có chiêu số.

Không hề sử dụng Chân Nguyên để phát động chiêu thức.

Kiếm chiêu không hoa mỹ nhưng khi xuất ra liền như muốn chiến thắng, đả bại kẻ thù trước mặt. Nhưng ẩn chứa bên trong đường kiếm ấy lại là thứ sức mạnh vô tận.

Kan một thoáng ngạc nhiên, cậu nhận ra kiếm này.

'đây là!

Một thoáng ngạc nhiên qua đi và cậu nhanh chóng ổn định lại thế kiếm vừa bị Tố Thường phá giải. Cậu cũng hơi buông nhẹ thanh kiếm, thân trên khẽ lắc, hai chân bắt đầu tiến bước đến.

Kan nắm lấy và vung kiếm chém xuống, Tố Thường thấy kiếm chém xuống sắc mặt không có lấy một tia hoảng hốt trái lại là niềm vui đang hiện hữu trên nụ cười và ánh mắt của cô.

Hai thanh huyền binh va chạm, một thanh âm trong trẻo phát ra tựa như tiếng chuông. Mặt đất xung quanh hai người bị những đường kiếm khí khi va chạm phát ra phá hủy tạo thành những đường vân uốn lượn đẹp đẽ trên mặt đất.

Trên sóng kiếm của Lý Tố Thường hiện lên gương mặt anh tuấn thầm trầm của Kan, trên sóng kiếm của Kan lại phản chiếu gương mặt người thiếu nữ thanh tú đang tươi cười của Lý Tố Thường.

Hai người ép kiếm đọ sức lực, Kan tò mò không biết người thiếu nữ này liệu có đang nói thật hay không. Nếu những gì cô nói là thật thì tại sao cậu lại không biết chuyện gì đã xảy ra vào năm trăm năm trước chứ.

Kan bắt đầu vận dụng sức mạnh của bản thân mà chém lại, đối mặt với Tiên Thiên tu sĩ như này khiến cho cậu cũng hơi đề phòng.

Lý Tố Thường cảm nhận thấy một luồng sức mạnh bộc phát từ Kan, cô biết là trong lòng cậu đã sinh ra một tia hứng thú, nên cô càng thích ý đánh trả lại.

Hai người sau đó nhanh chóng chuyển từ giành co sang tấn công, Tố Thường liên tục múa ra những đường ảo diệu như thể bao phủ thập phương tứ phía Kan, những bước chân di chuyển của cô lại linh hoạt vô cùng. Tiến có, lui có, hư hư thực thực, người ngoài trong thấy cảm tưởng lạc vào cõi mơ, khó lòng đánh trúng một đòn.

'bô pháp này!

Lý Tố Thường liên tục vung kiếm chém áp đảo lấy Kan, bầu trời phía trên vì sự đối đầu của hai Tiên Thiên tu sĩ mà một cơn giông đã chuẩn bị kéo đến. Sức mạnh thiên địa tập hợp vào người nên từng đòn đều là sức mạnh không gì tưởng tượng nổi.

Kan vận thêm sức vào nhanh chóng áp đảo Tố Thường, cô thu kiếm lại, tay trái đưa lên thành chưởng, một đòn thanh thế như rồng bay đến người Kan.

Kan cũng nhanh chóng đưa chân phải lên đối đầu lại với chưởng của Tố Thường.

Ầm!

Một luồng xung kích phát ra phá hủy mọi thứ xung quanh.

Hai người Kan Thường vẫn giữ nguyên tư thế chưởng cước va chạm mà chăm chú nhìn nhau. Hai người như hễ tâm linh tương thông, chỉ nhìn qua ánh mắt và hành động là đã có thể đoán được đối phương đang suy nghĩ gì.

Kan hạ chân xuống, Tố Thường thu lại chưởng.

Kan nhàn nhạt nhìn thiếu nữ đang tươi cười, không kiềm được tò mò mà lên tiếng nói: "Độc Cô Cửu Kiếm, Bước Chân Thái Hư và Hàng Long Thập Bát sao?"

Kiếm kỹ mà Tố Thường vừa sử dụng chính là một trong những bộ võ học võ lâm mà Kan đã sáng tạo, cải biên, kết hợp với kiếm pháp chí cao của Tu Tiên giới mà ra.

Độc Cô Cửu Kiếm.

Bộ pháp cô sử dụng là một trong những loại bộ pháp do Kan sáng tạo ra, bước chân tạo nên khoảng không, bước chân mở ra thiên địa, mỗi bước chân đều là mang vạn vật để xuống chân mình.

Bước Chân Thái Hư.

Còn chưởng mà cô sử dụng thì quá mức rõ ràng, đó là võ thuật chí cao của cái bang mà cậu hay sử dụng nhất.

Hàng Long Thập Bát Thức.

Ba môn võ học này hoàn toàn thuộc về chỉ bản thân Kan, tuy nói là cậu đơn giản chỉ sao chép rồi cải tiến nó nhưng những đòn của Tố Thường lại mang những phần tinh túy mà chỉ có những phiên bản do cậu sáng tạo mới có được.

Điều này nói lên, võ học của Tố Thường ngoại trừ chính bản thân Kan dạy cho thì không có khả năng người khác học được. Đến mười người đệ tử cũng chưa có ai được Kan truyền cho nữa mà.

Tố Thường thu kiếm về sau, gương mặt như thoã lòng ước nguyện:

"Sư phụ, người mạnh thật. Năm trăm năm trước, người đã bỏ con lại mà biến mất, năm trăm năm sau, liệu con đã đủ mạnh để đấu với người chưa?"[Tố Thường]

Kan lạnh nhạt đáp lại: "Ta không hề nhớ rằng bản thân năm trăm năm trước đã thu nhận ai như cô. Càng là không nói đến là có ai danh xưng là đệ tử chân truyền thứ mười một của ta"

Tố Thường nghe thấy sắc mặt từ vui vẻ một thoáng qua đã biến thành khó hiểu cùng khó tin. Cô đưa tay lên càm bối rối suy nghĩ đi qua đi lại, sau một thoáng như chìm vào suy tư Tố Thường mở to hai mắt cười haha một tiếng.

"Con hiểu rồi! Vậy ra đó là lý do mà sư phụ đã dặn con là sau 'ngày hôm đó' mới được đến tìm người!"[Tố Thường]

Kan thắc mắc hỏi lại: "Chuyện này là sao?"

Tố Thường nhanh chóng nghiêm nghị lại, cô thò tay vào trong áo lấy ra hai thứ đưa cho Kan xem.

Thứ bên tay phải của cô là một tấm bài màu trắng bạch kim sáng bóng với ký hiệu hình một con rồng đang uốn lượn in nổi phía trên.

"Cái lệnh bài này!?"

Lệnh bài này chính là một loại biểu trưng mà Kan đã tạo ra dành cho các đệ tử trong Long Thiên Môn, có tổng cộng bốn loại tương ứng là đồng, bạc, vàng, bạch kim.

Màu đồng là cho đệ tử ngoại môn, màu bạc dành cho đệ tử nội môn, còn màu vàng là dành cho các đệ tử chân truyền thuộc các trưởng lão trong môn.

Và màu bạch kim là dành cho các đệ tử chân truyền của chính Chưởng môn.

Mà mỗi cái lệnh bài được làm ra đều sẽ có một loại khí tức đặc biệt nên gần như không thể làm giả được.

Kan chính là người đã trực tiếp làm ra những lệnh bài đó, nên vừa nhìn lệnh bài Tố Thường cầm đã nhận ra ngay trên đó là loại khí tức mà cậu thường làm để dành cho các đệ tử chân truyền của cậu

Với cái lệnh bài này, đã chứng minh rất rõ thân phận của cô. Lý Tố Thường chính là đệ tử chân truyền của Kan.

Trên tay còn lại của Lý Tố Thường là một vật dạng ống bằng ngọc màu xanh lam, Kan trông qua thì đoán được ngay đó là một quyển trục giản. Nói dễ hiểu thì đây là một loại đồ thông dụng ở Tu tiên giới chuyên dùng để ghi chép.

"Ngày xưa sau khi người bỏ đi, chính người đã để lại cho con hai vật này. Quyển trục này ghi chép lại những môn công pháp, nhờ nó mà sau trăm năm con đã thành công bước vào Tiên Thiên. Con biết là mọi chuyện hiện tại rất khó nói, nhưng người chính là sư phụ của con đó là điều không giả"[Tố Thường]

Tố Thường đi đến, cung kính đưa cho Kan hai món đồ này.

Cậu nhìn hai món đồ mà đưa tay đến lấy đi quyển trục. Bề ngoài quyển trục làm bằng ngọc màu lam, xờ vào cảm giác mát lạnh khó tả, thứ này không phải dùng mắt để đọc mà là được đọc bằng tâm trí.

Kan đưa quyển trục lên chạm vào đầu mình để xem những thứ được ghi chép bên trong.

Lập tức một hàng dài những ký tự xuất trong tâm trí Kan, chúng đều là những pháp môn, thần thông, công pháp, võ học võ lâm được ghi chép rất có trình tự. Theo Kan đoán ít nhất trong đây phải có hơn ba mươi loại tất cả gộp lại.

'oh, những môn này ta đều biết mà...

Kan ngạc nhiên nhướng mày khi xem những môn bên trong, ước đoán với những pháp môn này đủ để một người tu tiên thông thường trở thành một Tiên Thiên đỉnh phong. Sau một hồi lướt qua Kan khẳng định lấy một câu, quyển trục này là do chính tay cậu viết ra.

'nhưng, ta năm trăm năm chưa hề viết ra một loại quyển trục nào như này. Và còn chuyện ta và cô gái này đã gặp nhau trước đây nữa..

Kan nhìn về Lý Tố Thường đang hai tay thả lỏng chấp ở trước người, trên gương mặt hiển hiện một loại sắc thái lo âu bồn chồn nhìn về Kan. 

Cậu đưa trả quyển trục cho Tố Thường rồi nhìn ngắm nghiêng xung quanh cô.

"Sư phụ..."[Tố Thường]

"Cô vừa nói là ta từng nói là sau ngày hôm đó mới đến tìm ta phải không. Việc đó là sao?"

Lý Tố Thường suy nghĩ một lát rồi nói: "Đó kiểu như là, tương lai sư phụ mới nhận con đấy. Con nhớ rằng ngày xưa người từng nói là người đến từ tương lai... Nên con đoán"[Tố Thường]

"....Ta hiểu rồi... Hửm?"

Thần thức của Kan và Tố Thường đồng loạt phản ứng, hai người nhìn sang thì thấy một bóng người đang chạy đến.

"Hua?/sư tổ!"[Kan/Tố Thường]

Kan lập tức quay sang Tố Thường thắc mắc hỏi: "Sư tổ?"

"Xin lỗi sư phụ nhưng con phải đi rồi"[Tố Thường]

Tố Thường liền muốn khẩn trương định quay người bỏ đi nhưng trước đó cô nàng đi nhanh đến ôm thấm thiết và dụi mặt vào ngực Kan:

"Con nhất định sẽ đến tìm người. Lần này, nhất định, con sẽ không để người đi nữa đâu"[Tố Thường]

Tố Thường nhoẻn miệng cười một cái rồi bỏ đi trong khi gương mặt Kan đang đột nhiên bị đơ.: "Gặp lại người sau, sư phụ"[Tố Thường]

Cô sau đó quay người bỏ đi vào khu rừng.

Kan dõi theo hình bóng Tố Thường dần đi vào khu rừng mà thì thầm.

"... Thú vị, có thể bước vào cảnh giới Tiên Thiên và thấu hiểu kiếm đạo như vậy. Lý Tố Thường, đệ tử chân truyền thứ mười một sao"

Kan hướng ánh mắt nhìn lên bầu trời, nhớ lại những gì mà Lý Tố Thường đã nói. Dựa vào năm trăm năm từng trải, Kan đã có thể hình dung ra được lối đi cơ bản của chuyện này.

Lời giải thích của Lý Tố Thường thì Kan với cái đầu già thành tinh đã có thể mường tượng ra được một câu chuyện như này. Trong tương lai có thể hoặc không xa, cậu sẽ về quá khứ tận năm trăm năm trước ở thế giới này và nhận Lý Tố Thường làm đệ tử.

Nhưng, tại sao?

Và khi nào?

Suy nghĩ một lúc Kan đã để ý thấy Fuhua đã đi đến khá gần, nên cậu không buồn mà suy nghĩ tiếp nữa: "Việc đời khó đoán, nhưng cũng chính là như vậy tương lai mới thú vị chứ". Khoé miệng Kan nhếch lên cười nhạt.

...

"Kan!"[Fuhua]

Fuhua hối hả chạy đến chỗ Kan, nhưng cậu không đáp lại ngay mà đưa Hiên viên kiếm đã bị gãy chĩa về phía Fuhua.

"Cô là ai?"

"!?"[Fuhua]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net