08

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

v
v
v
.

v
.

chuẩn bị đến đoạn cao trào thì có người gõ cửa.

- "có ... có người!" em cố thoát khỏi

hắn ta bực tức - "may cho em đấy"

em thở phào.

hắn ra mở cửa.

đột nhiên một người phụ nữ từ sau cánh cửa ôm hắn và khóa môi hắn.

em đứng chứng kiến tất cả,

nhưng chẳng làm gì được.

hắn ta thoát khỏi nụ hôn đó.

- "cô điên à! làm trò gì vậy hả!?"

- "anh không nhớ em sao? anh đã quên em rồi à!?"

cô ta hỏi ngược lại hắn ta.

,

hắn lục lại ký ức.

,

và đã nhớ ra cô ta là rồi,

;

là một người con gái từng rất quan trọng với hắn.
và rồi hắn ta lại nhớ ra cô ta đã rời bỏ hắn và không một lời từ biệt.

- "tại sao cô lại ở đây?"

- "thì em về để thực hiện lời anh đã hứa"

- "tôi chẳng nhớ đã hứa hẹn gì với cô"

- "vậy em nhắc cho anh nhớ, nếu anh ngồi lên chiếc ghế chủ tịch và park phu nhân chắc chắn là em!"

- "không phải em tham lam gì mà giờ đến tìm anh, tại vì em nhớ anh quá thôi"

nghe cô ta nói vậy người ngoài nhìn vào cũng thừa biết cô ta chỉ vì danh phận park phu nhân và tiền mới vác mặt về tìm hắn.

,

và trong đầu em đang suy nghĩ: tại sao jihoon không phản bác không nói gì với lời nói của cô ta?! chẳng lẽ lời hứa là thật!?.

em đứng nhìn biểu cảm cả ánh mắt của hắn cũng đã biết câu trả lời.

,

cô ta nhìn ra sau lưng thấy em đứng 1 góc ở trong phòng.

- "còn 1 người trong đây à"

- " .. tôi xin phép về"

- "ê khoan đã!" giờ hắn mới phản ứng

em bỏ đi một mạch mặc kệ lời nói của park jihoon.

,

- "cô nói thật đi cô đến tìm tôi là có ý đồ gì!?"

- "em thật sự muốn làm cô dâu của anh mà"

;

ở phía em.

,

em đi ra khỏi cty, người em vô định bước đi, cứ đi mãi chẳng biết điểm dừng.

,

bỗng trước mắt em tối sầm lại, em đã ngất giữa đường.

.

em chậm rãi mở mắt,

- "nhà mình sao?"

- "may quá thầy tỉnh rồi"

em nghe giọng nói ai đó, liếc mắt sang nhìn thấy một cậu trai ngồi kế bên.

- "em là asahi?"

- "dạ em nè" cậu trai nay là học sinh ở lớp em chủ nhiệm.

em ngồi dậy.

- "à mà sao thầy lại ở đây được vậy?"

- "em thấy thầy ngất ở trước nhà em nên đưa thầy vào nhà"

- "vậy sao, cảm ơn em nha"

- "vâng, mà thầy thấy trong người sao rồi ạ? còn mệt không ạ?"

- "thầy ổn rồi em đừng lo"

- "mà ... thầy về nhé" chưa gì em đã muốn đi

- "thầy ở lại để khỏe hẳn rồi về ạ"

- "à không sao ..."

em lục kiếm gì đó trên người mình.

- "sao vậy thầy?"

- "em có thấy điện thoại của thầy không?"

- "dạ không ạ, em chỉ thấy cái túi đó thôi"

- "a, chắc ở nhà rồi"

- "em cho thầy mượn điện thoại được không?"

- "dạ được ạ" asahi đưa điện thoại cho em mượn.

,

em ra ngoài gọi ai đó.

,

em đi vào - "làm phiền em quá, cảm ơn em nhiều nha" em trả điện thoại

asahi nhận lại - "dạ không có phiền gì đâu ạ"

- "em ở đây một mình sao?"

- "dạ không, em ở với chị, mà chị ấy có việc nên về nhật rồi ạ"

- "vậy tiền đâu em sinh sống?"

- "em có công việc làm thêm á"

- "thầy uống thêm nước đi ạ, nhà em hiện tại không có gì để ăn hết xin lỗi thầy nha"

- "trời ạ, người xin lỗi là thầy mới đúng, phiền em nảy giờ"

,

vài phút sau một chiếc xe ôtô đậu trước cửa nhà cậu học sinh.

- "ai vậy ta?"

asahi đứng lên nhìn.

- "à bạn thầy đến, thầy về nha tạm biệt em, cảm ơn em nha"

- "dạ bye thầy ạ"

2 người chào nhau, em ra ngoài đi vào trong xe.

,

trong xe.

- "sao cậu lại ở nhà asahi vậy?" cậu bạn junkyu

- "à .. tình cờ thôi đi ngang nên vào nói chuyện với em ấy tí mà"

- "ra là thế"

- "giờ về nhà cậu à?"

- " ... đến nhà cậu đi"

- "nhà tôi sao? .. được thôi"

junkyu khởi động xe, chạy về nhà.

,
.

tại nhà cậu bạn.

,

- "2 người có chuyện gì à?"

cậu bạn đặt ly nước trên bàn.

- "cũng không hẳn là có chuyện..."

em uống một ngụm nước xong rồi nói.

- "cậu có thể cho tôi ở nhờ vài ngày được không?"

- "cậu muốn trốn anh ta à?"

- "không ... chỉ là không muốn nhìn mặt"

- "cậu nói thật đi có chuyện gì?!"

junkyu hỏi lại một lần nữa.

em im lặng hồi lâu, nhưng sau cũng nói vài câu với cậu bạn.

- "sắp rồi, tôi sẽ bị tống cổ ra khỏi căn nhà đó"

- "là sao ?"

- "jihoon anh ta đã có người mới rồi"

- "sao cậu biết!?'

- "tôi vừa gặp lúc nãy"

- "cậu đến cty đó rồi à?"

- "ừm, tôi đã biết được rất nhiều chuyện mà tôi không nên biết"

- "nên tôi muốn rời đi sớm, nếu còn ở lâu với anh ta tôi sợ mình không nỡ rời xa"

junkyu thở dài.

- "được rồi, cậu cứ ở đây với tôi đi"

- "cảm ơn cậu"

- "mà cậu không định nói với jihoon à?"

- "tôi sẽ nói chuyện sau"

- "ừm, nhà này mình tôi ở à, cậu cứ thoải mái nha, có một phòng dành cho khách cậu ở trong phòng đó nha"

- "ừm, cảm ơn nhiều nha, giờ tôi lên phòng được không "

- "được chứ, căn phòng bên trái, không khóa đâu"

- "ừm, tôi cần nghỉ một chút"

- "ừm cậu cứ thoải mái đi"

,

em lên phòng.

chắc em sẽ ở đây vài ngày để suy nghĩ lại về giữa em và hắn.

những đồ cần thiết em có thể mua lại được không cần phải về nhà lấy đồ mặc chắc em sẽ mượn cậu bạn vài bộ rồi sẽ mua sau.

còn điện thoại em cũng không cần vì chiếc điện thoại đó hắn ta có cài đặt định vị nên không giữ nó bên mình thì càng tốt.

,

còn phía hắn.

,

hiện tại hắn đã về nhà.

thấy điện thoại em trên bàn, hắn ta gọi lớn tên em nhưng đáp lại là sự im lặng thật đáng sợ.

ở bếp, thấy đồ ăn lúc sáng hắn đã nấu cho em vẫn còn y nguyên.

hắn chạy khắp nhà tìm em nhưng hắn chẳng tìm thấy được.

hắn tức giận đập nát chiếc điện thoại của em.

,

hắn chạy ra xe, vào trong đạp ga chạy đi.

.

hắn dừng ở một bệnh viện.

,

- "cho tôi hỏi chiều đến giờ có bệnh nhân nào tên kim yoshi nhập viện không!?"

y tá kiểm tra danh sách bệnh nhân, nhưng câu trả lời là không có.

hắn ta nghĩ em không ăn sáng hắn cũng biết rõ cả lịch dạy hôm nay em khá nhiều. và vốn cơ thể em rất yếu nên chắc em đã ngất xỉu giữa đường và có thể người dân đã đưa em đến bệnh viện.

,

không bỏ cuộc hắn chạy khắp bệnh ở seoul để tìm em.

nhưng câu trả lời đương nhiên vẫn là: không có bệnh nhân nào tên kim yoshi.

,

hắn ta vào xe, tiếp tục tìm kiếm.

.

- "mẹ nó! yoshi! em đang ở đâu vậy hả!?"

- "dù em ở đâu tôi vẫn tìm thấy được thôi, em không thoát khỏi tôi đâu!"

,

hắn đạp mạnh ga điên cuồng tìm kiếm em khắp nơi.

v
v
.
:
:
.
.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net