Chương 79

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đời nào Văn cho SE chứ mọi người?

------------------

   "Thế nào? Cậu mau nói!"

   Cả đám người đều rối cả lên, bọn họ đã theo Hoắc Đông Thần nhiều năm, hắn ta đối đãi với mọi người vô cùng công bằng, là một vị sếp tốt, dù là lính mới cũng nguyện trung thành với Hoắc Đông Thần, không ai muốn hắn xảy ra chuyện cả!

   "Trong 9 cái xác tìm được, không có ngài Hoắc!"

   Nghe đến đây, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không quên trừng mắt với người kia:

   "Này! Thế cậu nói không tin là không tin cái gì hả?"

   "Đúng đó, đừng nói cho chúng tôi biết là cậu muốn Hoắc tổng chết đấy nhé!"

   Cậu thanh niên kia đẩy đẩy gọng kính, vẻ mặt vô tội:

   "Ý của tôi không phải như vậy mà! Cái tôi không tin nổi đó là... Trong 9 cái xác kia, có một cái là của tổng thống!"

   "CÁI GÌ???" Cả đám người còn phản ứng dữ dội hơn cả khi nãy.

   "Tổng thống làm sao mà... mà..."

   "Ai mà biết được chứ! Chuyện này nên xử lý ra sao đây? Có nên báo cho nhà trắng?"

   "Nhưng cũng thật may quá! Vậy có nghĩa là Hoắc tổng đã thoát được rồi!"

   "Phải đấy!" "Thật may quá!"

   "Đột nhiên trong đầu tôi nghĩ không biết việc Hoắc tổng mất với tổng thống mất thì tin nào hot hơn?"

   Vừa dứt lời, vô số ánh mắt sắc bén chiếu thẳng vào người kia, hắn ta đang hoang mang không biết chạy đường nào thì trên màn hình lại xuất hiện tín hiệu đỏ...

   'Beep... Beep...'

   "Là tín hiệu cầu cứu!"

   "Tín hiệu này có tọa độ gần với nơi xảy ra tai nạn! Không lẽ là..."

-----------------------

   "Hic... Hức... Hức..."

   Hoắc Đông Thần mệt mỏi mở mắt ra do bị tiếng khóc đánh thức. Cả người hắn đau ê ẩm, nhưng chỉ như thế, còn lại chỉ số khác của cơ thể đều ổn định.

   Trên mu bàn tay như có từng giọt nước nóng lăn lên, bàn tay bị cái gì đó mềm mại nắm lấy.

   Phỉ Y Hân đang gục đầu lên tay hắn mà nức nở, đôi vai vốn nhỏ gầy nay lại nhìn càng thêm yếu ớt. Cô gái của hắn kiên cường biết bao nhiêu, nay lại khóc vô cùng đáng thương.

   Trái tim Hoắc Đông Thần quặn đau dữ dội, ngón tay đưa lên chạm nhẹ vào mắt cô, muốn thay cô lau đi những giọt nước mắt ấy.

   Phỉ Y Hân bất ngờ nhìn ngón tay hắn động đậy, càng nức nở hơn nữa.

   Cô nắm bàn tay hắn, áp một bên má mình vào lòng bàn tay hắn để cảm nhận hơi ấm tưởng chừng như có thể mất đi.

   "Hân... Nhi... Đừng khóc."

   Giọng Hoắc Đông Thần khàn đục, nói chuyện có chút khó khăn, hắn đã dầm mưa bên ngoài trời mưa bão một thời gian dài, hiện tại cơ thể có chút nóng, đã phát sốt lên rồi.

   Phỉ Y Hân nghe hắn nói mà lắc đầu, cô không thể ngừng khóc được, cô quá vui mừng, cũng quá đau xót cho hắn. Mặc dù trên người hắn chỉ bầm tím và có những vết thương ngoài da nhưng chỉ như thế cũng đã khiến cô đau lòng không chịu được.

   Từ trước đến nay cô nào có nhìn thấy những lúc Hoắc Đông Thần như thế này, lúc nào hắn cũng mạnh mẽ, cao ngạo, trong mắt cô hắn đã trở thành một hình tượng không thể sụp đổ rồi.

   Vậy mà lần này hắn đã suýt chết, cô suýt đã mất hắn, bây giờ cô mới càng lo sợ, Hoắc Đông Thần cũng chỉ là một người bình thường, cũng chỉ là người có thể bị thương tổn bất cứ lúc nào mà thôi!

   "Đừng khóc, tim anh sẽ đau!"

   Hoắc Đông Thần ngay lúc này đây vẫn không thôi dỗ ngọt cô, Phỉ Y Hân vì vậy mà càng khóc to hơn.

   "Anh điên hay sao? Trời bão lớn như thế mà còn muốn bay về đây? Không cần mạng nữa chứ gì?"

   "Anh xin lỗi..."

   Đang lúc không biết làm thế nào thì nhìn thấy bên ngoài có mẹ hắn và mấy vị mặc áo blouse trắng tới.

   Phỉ Y Hân đành phải nén lại, nhưng vẫn còn nấc nấc vài tiếng trong mắt của Hoắc Đông Thần thì nhìn đáng thương vô cùng.

   Cô xoay người muốn tránh mặt một lúc nhưng bàn tay bị Hoắc Đông Thần nắm lấy không cho đi...

   Bác sĩ cũng nhanh chóng tiến hành các kiểm tra cơ thể cho hắn, nói vài câu dặn dò rồi đi. Dẫu sao người nhà, người làm mới là người chăm sóc hắn chứ hắn có tự làm đâu, chủ yếu là họ muốn cho đôi vợ chồng trẻ có thêm thời gian bên nhau.

   Trình Mẫn cũng chỉ vào xem con mình thế nào, nói mấy câu dặn dò hai người nghỉ ngơi rồi cũng rời đi.

   Hoắc Tiểu Đồng bên ngoài cũng sốt ruột, nhưng ngặt nổi phòng bệnh quá đông rồi, nên cũng không vào.

   "Anh nghỉ ngơi đi, vừa mới tỉnh lại thôi..."

   Hoắc Đông Thần lắc đầu, đưa tay lau nước mắt cho cô:

   "Anh không yếu đến thế... Coi em kìa, khóc sưng cả mắt!" Hoắc Đông Thần đau lòng vô cùng. Hắn vẫn thích những lúc cô kiên cường hơn.

   "Tại ai hả?" Phỉ Y Hân lườm hắn.

   Hoắc Đông Thần cười cười:

   "Đây là lo cho anh?" Không biết hắn có nên cám ơn vụ tai nạn đó không nhỉ?

   Phỉ Y Hân mím môi, sau đó đỏ mặt nói ra một từ:

   "Ừ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net