33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giai Lương đã hạ quyết tâm rằng cho dù Bác Văn có làm ra chuyện gì đi nữa, cậu tuyệt đối sẽ nhắm mắt làm ngơ và xem như hồn của mình đã lìa khỏi xác.

Thế nhưng đối với những loại chuyện như thế này, không phải Giai Lương nói kiềm chế là có thể ngay lập tức kìm chế lại được.

Cậu vô cùng khó chịu trong suốt quá trình làm chuyện này, cậu vùi mặt vào trong cánh tay anh và nói với giọng khàn khàn:

"Khi nào thì anh mới có thể kết thúc việc này đây?"

Bác Văn cúi đầu hôn lên môi cậu, nụ hôn này cực kỳ dịu dàng và đây là lần đầu tiên mà anh hôn cậu một cách nhẹ nhàng như vậy. Hai thân thể cứ dính lấy nhau làm cho không khí có chút khô nóng. Giai Lương nhắm chặt mắt lại, phải mất một lúc lâu sau thì hai người mới tách ra.

Đầu óc của cậu đã hoàn toàn trở nên trống rỗng. Cậu nằm ở trên giường thở hổn hển, có lẽ hồn của cậu đã thật sự tách khỏi thân xác từ bao giờ rồi.

Bác Văn đưa tay sờ lên gáy Giai Lương, anh vươn tay vuốt ve tóc cậu. Cậu vẫn không nhúc nhích và cũng không đáp lại anh. Hiện giờ đầu óc của Giai Lương đã trở nên rối bời, cơ thể của cậu lại có thể phản ứng với một người đàn ông. Bản thân đang dần trở thành một kẻ biến thái đúng không?

Bàn tay của Bác Văn dần dần di chuyển dọc theo sống lưng, cậu hung hăng nắm lấy cổ tay anh sau rồi cau mày nhìn chằm chằm vào Bác Văn.

"Em buông tay ra đi."

Giọng điệu của anh không cao cũng không thấp, không mang bất kỳ sự uy hiếp nào cả.

Giai Lương vẫn không buông tay anh ra. Bác Văn từ từ rút tay về:

"Em có nhiều tật xấu thật đấy."

Anh châm một điếu thuốc, Bác Văn dựa người vào đầu giường rồi vuốt ve lên gáy Giai Lương. Anh nói với giọng khàn khàn mang đầy sự bình tĩnh:

"Em có muốn hút thuốc không?"

Giai Lương vẫn còn nằm sấp, cậu ngẩn ra một lúc do cậu không biết phải tiếp tục phục vụ cho Bác Văn bao lâu nữa đây? Có lẽ vẫn còn khoảng bốn năm nữa.

Bác Văn đưa điếu thuốc sang cho Giai Lương. Vừa sờ vào đầu điếu thuốc ướt át, cậu nhanh chóng cảm thấy khó chịu. Cậu vừa đụng đến điếu thuốc thì nhanh chóng lau sạch nước bọt của anh rồi mới đưa vào miệng rít một hơi thật sâu, cậu nhích đến mép bên giường và vươn tay gạt bỏ tàn thuốc. Giai Lương dựa vào mép giường hút hết một điều thuốc nhưng vẫn không thèm liếc nhìn Bác Văn nổi một cái.

Hiện tại, cậu cảm thấy thân thể của cậu đã bẩn. Bần từ bên trong lẫn bên ngoài, cậu không muốn chạm vào nó một lần nào nữa.

"Vừa rồi em có cảm thấy thoải mái không?"

Giai Lương không trả lời anh, cậu vẫn im lặng hút hết điếu thuốc. Anh vẫn còn đang tưởng rằng vừa rồi cậu đã có phản ứng lại với anh, vì vậy Giai Lương đang có hơi xấu hổ.

Anh trầm giọng cười cười và nói:

"Có việc gì mà phải ngại chứ? Chúng ta là quan hệ vợ chồng, việc chăn gối hoài thuận tất nhiên là một chuyện tốt."

Tốt cái búa.

...

Giai Lương hút xong một điếu thuốc, cậu bỏ nó vào trong gạt tàn rồi đứng dậy mặc quần áo vào rồi bước xuống giường. Suýt chút nữa đã ngã khụy xuống đất, hai bên đầu gối của cậu đều đã bị nhũn ra và nó đã rất yếu ớt.

Tại sao Bác Văn bị bệnh tim nhưng khi ở trên giường thì anh lại có thể có một sức lực lớn đến đến như vậy? Mỗi lần anh động đến thì y như rằng lần nào cũng sẽ làm cho Giai Lương muốn chết đi sống lại. Trước giờ cậu luôn cực kỳ ghét việc Bác Văn động vào mình.

Giai Lương đứng thẳng người lên rồi bước nhanh vào phòng tắm, cậu không dám nán lại nơi đây thêm một phút giây nào nữa vì không khí yên bình quá mức chắc chắn không phải là chuyện tốt.

Mặc dù việc tắm rửa khiến cho Giai Lương cảm thấy rất đau đớn và khó chịu nhưng cậu không thể không tắm, cậu không thể nào ngủ được trong khi đồ vật của anh vẫn còn nằm bên trong cơ thể mình.

Sau khi cậu tắm xong, Bác Văn đã ngủ thiếp đi. Cậu nằm xuống bên cạnh và có thể dễ dàng nghe được tiếng hít thở đều đều của anh. Một lúc lâu sau, Bác Văn xoay người đặt tay lên vai Giai Lương rồi vùi mặt vào một bên tai của cậu rồi tiếp tục ngủ.

Giai Lương không thích bị anh ôm vào lòng trong lúc ngủ cho lắm nhưng Bác Văn lại cực kỳ thích ôm cậu, thỉnh thoảng anh hay nhét tay vào bên trong quần ngủ của cậu. Giai Lương bắt buộc phải chấp nhận điều đó, cậu phải tập chấp nhận những gì Bác Văn thích làm.

Giai Lương mở to mắt và mãi đến một giờ sáng, cậu mới có thể chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau, cậu đã bị Bác Văn đánh thức. Giai Lương vẫn còn chưa tỉnh ngủ thì đã nhìn thấy anh đang đứng trước mặt mình, cậu cau mày và đưa tay lên che mắt lại.

Anh tiến đến mở rèm cửa giúp cho ánh sáng từ cửa số chiếu có thể dễ dàng chiếu vào bên trong phòng, căn phòng lập tức bừng sáng.

"Anh đang làm gì vậy?"

"Em đi đến New York cùng tôi đi."

Giai Lương lại vùi mặt vào trong chăn, một lúc lâu sau cậu mới đưa đầu ra rồi đưa chân đá bay chăn ra xa. Cậu vẫn chưa tỉnh ngủ nên giọng nói vẫn có chút ngái ngủ và khàn khàn:

"Tôi không muốn đi đâu."

"Em nhanh chóng mặc quần áo vào đi."

Bác Văn đặt quần áo lên giường sau đó vỗ vỗ vào eo cậu. Bộ đồ ngủ của Giai Lương đã hơi ngắn nên nó đã làm lộ ra vòng eo nhỏ nhắn, đôi chân thon dài thẳng tắp có xương mắt cá rõ ràng với những ngón chân trắng nõn.

Bác Văn lại cúi người vỗ vỗ vào bắp chân của Giai Lương sau đó thấp giọng nói:

"Chúng ta sẽ ở lại đó một tuần nên em cần phải nhanh chóng sắp xếp những gì cần mang theo."

Giai Lương thay quần áo xong thì lập tức đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, cậu bỗng nhiên phát hiện được rằng trên cổ bỗng nhiên xuất hiện một vài dấu tím tím, cậu không khỏi đưa tay lên xoa xoa vào nó.

Những dấu này là gì vậy? Hôm qua lỡ va phải cái gì hay sao?

Giai Lương rửa mặt và đi ra ngoài, cậu xoa xoa cổ rồi đi tìm hộp thuốc..

"Em bị làm sao vậy?"

Bác Văn đang định đi ra khỏi phòng nhưng anh nhìn thấy Giai Lương đang lật xem hộp thuốc nên đã lập tức dừng lại.

Cậu lại xoa xoa cổ rồi nói:

"Tôi không sao đâu."

"Cổ của em bị làm sao vậy?"

Bác Văn quay người lại rồi kéo bàn tay đang đặt trên cổ của Giai Lương ra.

Cậu ngẩng đầu lên và nói:

"Tôi cũng không biết tại sao nửa, cổ tôi đột bị nổi lên mấy cái mẫn màu tím này."

Bác Văn: "..."

"Bà xã."

Bác Văn dùng sức xoa xoa lên tóc Giai Lương rồi than thở:

"Bạn học Giai Lương ơi, ngoài việc học ra thì em có thể lấy nhân sinh quan (*) đặt vào đầu óc của mình có được hay không, hửm?"

(*) nhân sinh quan (生活常识): Nhân sinh quan là một bộ phận của thế giới quan, là một hệ thống quan niệm về cuộc đời bao gồm lẽ sống, lý tưởng, ý nghĩa và mục đích sống của con người.

Giai Lương nghe như có một tiếng sét vừa đánh ngang tay sau khi được anh khai sáng, cậu đưa ánh mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Bác Văn. Anh nói:

"Hiện tại, chúng ta phải xuống lầu ăn cơm và sẽ bay vào lúc mười giờ."

Chết tiệt!

Giai Lương cài cúc áo sơ mi trên cùng lại sau đó cúi đầu đi xuống lầu, cảm giác không được tự nhiên cho lắm. Người khác có thể nhìn thấy được những dấu hôn này không vậy?

Giai Lương vừa lên xe, cậu đã lập tức đội mũ lên và đè vành mũ thấp xuống. Bác Văn giơ tay muốn chụp lấy mũ của Giai Lương nhưng cậu lại nhanh chóng ấn nó xuống, dùng hết sức lực mà che mặt lại.

"Hiện tại tôi đang rất buồn ngủ, tôi muốn ngủ một giấc." Giai Lương nói.

"Chuyện đó có liên quan gì đến cái mũ của em sao?"

Giai Lương nhất quyết buông tay, chỉ có chiếc nón này mới có thể giữ lại một chút mặt mũi cuối cùng cho cậu.

Điện thoại của Bác Văn đột nhiên vang lên, anh nhanh chóng cầm lên nghe máy nên cũng không trêu chọc Giai Lương nữa.

Cậu dựa vào sau ghế rồi ngủ một giấc, vành mũ vẫn luôn che khuất cả khuôn mặt của cậu. Giai Lương thật sự không thể hiểu nỗi hành vi này của Bác Văn, đi đâu anh cũng phải dẫn cậu theo. Giai Lương còn tưởng rằng ngày hôm qua anh đã làm tốn sức lắm rồi nhưng không ngờ hôm nay anh vẫn tỉnh táo như vậy.

___________

Chuyến bay này phải bay mất mười một tiếng đồng hồ, Giai Lương cực kỳ ghét những chuyến bay đường dài vì nó sẽ làm cho cậu bị ù tai kèm theo đó là những cơn buồn nôn liên tục ập đến.

Bọn họ đến New York vào giữa trưa. Giai Lương đi theo sau Bác Văn nhưng cậu chỉ mới đi được vài bước, anh đã vươn tay kéo cậu đến bên người và đưa tay sờ sờ lên trán cậu, nói:

"Em vẫn thấy không được thoải mái sao?"

Lòng bàn tay Bác Văn nóng rát, Giai Lương không hề thích việc anh động chạm vào cậu ở nơi công cộng nhưng cậu cũng không hề phản kháng do không muốn xảy ra mâu thuẫn với anh:

"Ừm."

Sau khi hai người lên xe, Giai Lương muốn ngủ một chút nhưng khi cậu vừa nhắm mắt lại bị anh ôm vào trong lòng, anh đặt cậu nằm lên đùi anh và nói:

"Em nằm xuống đây ngủ đi, nó sẽ thoải mái hơn nhiều đó."

Giai Lương nằm trên đùi anh, cậu vẫn đang dùng mũ che mặt lại.

Trợ lý ngồi ở ghế phụ lái đang báo cáo, anh nhận lấy tài liệu rồi lật xem và xoay người che nắng cho Giai Lương. Trợ lý nhìn thiếu niên đang nằm trên đùi anh, anh ta rất muốn đưa tay đỡ lấy trán. Bác Văn có thể cưng chiều Giai Lương đến tận trời xanh như vậy và cậu chính là giới hạn của anh. Từ trước đến nay, trợ lý chưa bao giờ phát hiện ra được Bác Văn cũng là loại người này.

Giai Lương ngủ xuyên suốt trên đi đường đến khách sạn, cậu bước đi vào phòng như người bị mộng du.

"Em muốn ăn gì?"

Anh bước vào cửa, đưa tay mở mấy chiếc cúc áo sơ mi ra rồi nhìn Giai Lương.

"Ăn cái gì cũng được."

Bác Văn gọi cho khách sạn mang đồ ăn tới sau đó đặt điện thoại xuống, nói:

"Chiều nay tôi phải tham gia một cuộc họp, một mình em ở trong khách sạn có ổn không vậy?"

Giai Lương không có bất cứ yêu cầu gì ngoài việc ước rằng Bác Văn sẽ rời đi ngay lập tức.

"Vẫn còn đau đầu sao?"

Anh nhìn thấy Giai Lương ủ rũ không có sức sống, anh vươn tay ra và nói:

"Em lại đây."

Tiếng chuông cảnh báo trong lòng Giai Lương lập tức vang lên thật lớn, không phải chuyện đó lại đến nữa chứ?

"Để làm gì?"

"Tôi bảo em lại đây thì em lập tức đi lại đây đi, tại sao lại phải nói nhiều như vậy để làm cái gì?"

Giai Lương nhanh chóng đi tới, anh để cậu nằm trên đùi mình rồi đưa bàn tay ấm áp lướt qua trán cậu. Anh đặt những ngón tay dài mảnh khảnh lên thái dương của cậu và chậm rãi xoa bóp:

"Thả lòng đi."

Giai Lương nhướng mi lên nhìn chằm chằm vào anh.

"Em đang nhìn cái gì vậy?" Anh trầm giọng hỏi:

"Hửm?"

Âm cuối của Bác Văn rất trầm, âm thanh đó chậm rãi đánh sâu vào trong trái tim của Giai Lương.

Cậu khó chịu di chuyển đầu sang một bên:

"Cảm ơn anh."

Kỹ thuật của Bác Văn khá tốt nhưng Giai Lương lại có chút khẩn trương, cậu sợ rằng anh sẽ đột nhiên nổi nóng rồi vặn gãy cổ cậu mất. Khi anh bình tĩnh còn đáng sợ hơn lúc tức giận gấp nhiều lần, nếu anh nổi giận thì Giai Lương có thể đoán được giới hạn của anh đang nằm ở chỗ nào, nhưng nếu anh vẫn bình tĩnh như vậy lại khiến cậu cảm thấy rất sợ hãi.

Bác Văn xoa bóp cho cậu được khoảng mười phút, cậu đã mơ màng ngủ thiếp đi nhưng trước mặt cậu đột nhiên xuất hiện một bóng người.

Giai Lương vội vàng mở mắt ra, cậu lập tức bị khuôn mặt phóng đại của anh làm cho giật mình. Anh vừa chạm vào môi cậu nhưng không tiến vào sâu hơn mà chỉ nhẹ nhàng áp môi xuống. Bác Văn nắm lấy cằm của Giai Lương, anh kéo xa khoảng cách giữa hai người ra một chút rồi khàn giọng nói:

"Em ngủ thật rồi à?"

Giai Lương mím môi, Bác Văn lại cười cười với giọng điệu trầm thấp. Anh buông cậu ra và ngồi trở lại vị trí rồi vỗ vỗ vào bả vai của cậu:

"Em nằm sang chỗ khác đi."

Giai Lương ngồi dậy để đi tìm tủ lạnh, trước đây cậu với anh đã ở lại một vài khách sạn và hầu hết các khách sạn đó đều có đặt tủ lạnh ở trong phòng. Cậu tìm thấy hai chai nước trong ngăn mát nên đưa cho anh một chai.

"Tôi không thể uống được nước lạnh."

Tí nữa Giai Lương đã quên mất rằng anh đặc biệt chú ý đến việc ăn uống. Cậu đặt chai nước trở lại ngăn tủ rồi nhanh chóng đi lấy một cốc nước ấm đặt đến trước mặt anh.

"Hôm qua em đã nói gì với Húc vậy?" Anh làm như vô tình hỏi đến.

"Trước đây tôi có mượn chiếc ô của cậu ta nhưng lại không nhớ rõ là mình đã để nó ở đâu đâu, hôm qua tôi đành phải mời cậu ta ăn tối để bù lại."

Giai Lương cảm thấy rằng thời tiết ở đây khá khô nóng, cậu uống một ngụm lớn nước lạnh và cũng dần cảm thấy dễ chịu hơn.

Bác Văn đã bảo tài xế vứt chiếc ô kia đi khi vừa về đến nhà, Giai Lương không tìm được nó cũng là điều đương nhiên.

"Cậu ta đã ghi danh vào trường đại học nào vậy?"

"Có lẽ cậu ta sẽ sang Úc du học." Giai Lương nói.

Nếu Húc đi rồi, chắc hẳn cậu ta sẽ không còn liên lạc với Giai Lương được nữa. Vừa nghĩ đến việc đó, Bác Văn đã có thể thả lỏng tâm trạng. Anh lười biếng dựa vào sofa và nói:

"Tôi dự định tổ chức một bữa tiệc khai giảng vào ngày 15 tháng sau, em cảm thấy thế nào?"

Giai Lương suýt chút nữa đã phun hết số nước vừa uống ra ngoài.

Tại sao lại có thêm tiệc nhập học nữa vậy? Bữa tiệc này không phải là nơi cho các bậc cha mẹ hay sao? Bác Văn định làm cái búa gì nữa ư? Tiệc nhập học chẳng phải là tiệc tri ân thầy cô à? Giai Lương có gan mời những giáo viên đã đối xử tốt với cậu không cậu còn học ở quê lên không? Tất nhiên là không dám rồi.

"Hả?"

"Em hả cái gì?"

Có tiếng gõ cửa vang lên, Bác Văn đứng dậy mở cửa. Nhân viên của khách sạn đã giao đồ ăn đến. Giai Lương mở vòi nước rửa tay, hiện tại cậu đã rất đói. Cậu vội vàng rửa sạch tay rồi đi lấy bát. Giai Lương không kén chọn cho lắm nên anh cho cậu cái gì thì cậu cũng sẽ ăn cái đó.

"Em có muốn mời người bạn nào đến chơi không? Giáo viên hay bạn học đều được." Anh hỏi.

Giai Lương lắc đầu: "Bắt buộc phải tổ chức bữa tiệc này sao?"

"Ừm." Anh chậm rãi ăn cơm:

"Người khác có thì em cũng phải có."

Giai Lương lập tức ngẩng đầu lên nhìn Bác Văn, cậu cảm rằng anh hay rất so đo.

Anh ăn cơm xong lại rời đi. Cậu ngồi trên sô pha mở Weibo ra, cậu nhấn vào top một hot search đang đề tên một tác phẩm khoa học viễn tưởng. Giai Lương vốn tưởng rằng đó là một bộ phim điện ảnh hoặc gì đó nhưng khi vừa mở ra, cậu lập tức thấy được đó là ảnh chụp về một bài báo ngắn trên tạp chí của một tác giả khoa học viễn tưởng có hàng triệu người hâm mộ, anh ta đang nêu lên cảm nhận của mình về một tác phẩm:

_"Không ngờ tôi lại có thể đọc được một tác phẩm khoa học viễn tưởng khiến cho trái tim tôi đập nhanh như vậy, tác phẩm này tên là Tinh Oa của tác giả Zero. Đây mới là ngôi sao khoa học viễn tưởng chân chính."

Bức ảnh chụp một tập truyện ngắn trên tạp chí. bất ngờ thay vì nó chính là truyện ngắn của Giai Lương.

Bài Weibo này đã được share hơn một vạn lần, có nhiều người đã bày tỏ rất cảm xúc cuồng nhiệt ở khu vực bình luận.

Chủ đề khoa học viễn tưởng đã hoạt động được 20 năm, nó đã trải qua nhiều lần cải tổ và vinh quang đến suy tàn, nhiều năm trở lại đây vẫn chưa có thêm nội dung mới đặc sắc nào.

Giai Lương nhìn những dòng đánh giá, cậu thấy được hiện tại tác phẩm của mình đang được đánh giá rất cao. Cậu đọc từng bình luận khen ngợi Tinh Oa mà khuôn mặt của cậu đã ửng đỏ lên, cậu cong môi cười cười và cảm thấy rằng cảm giác này thật sự rất mới lạ.

Tinh Oa được lên hot search, kết quả đạt được là đã trực tiếp đẩy nhanh doanh số bán hàng trực tuyến của Ngôi Sao Khoa Học Viễn Tưởng tăng từ hàng nghìn lên đến hàng vạn chỉ sau một đêm. Hà Thu Kỳ bị chủ tòa soạn Ngôi Sao Khoa Học Viễn Tưởng gọi lên công ty vào lúc nửa đêm, hiện tại Tinh Oa của Zero đang bán rất chạy và đã nhanh chóng hết sạch.

_"Cậu ta còn có thêm tác phẩm nào nữa không? Sắp xếp nó ở lần in ấn mới nhất, chúng ta cần tận dụng triệt để nhiệt độ lần này."

Chủ tòa soạn lật xem từng trang Tinh Oa một cách chi tiết:

_"Liên hệ với tác giả để tổ chức phỏng vấn, nhanh chóng đẩy mạnh chiến lược marketing cho tôi. Tốt lắm! Đây là một sự bùng nổ lớn."











xin lỗi vì hôm qua k up chap mới nhe, hôm qua tui coi live săn ma xong quên viết luon hì hì.. nay bù cho mấy bà r nè, iu iu 💞

____________________________
Cảm ơn vì đã đọc ạ
Nếu thấy hay thì tui xin 1 vote nhee ❤️ ❤️


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net