35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giai Lương ăn xong bữa sáng ở khách sạn, cậu không chịu dắt theo vệ sĩ mà muốn đi ra ngoài một mình. Cậu đi đến một quảng trường có rất nhiều người qua lại và dừng lại. Lần cuối cùng Giai Lương trải qua cảm giác không có ai thân thuộc ở nước ngoài là khi Bác Văn ngã bệnh ở Thụy Sĩ. Lúc đó cậu phải một mình đưa anh đến bệnh viện.

Nhiệt độ ở New York rất thấp, Giai Lương mặc lên mình một chiếc áo khoác denim khá rộng rãi.

Để giúp cho những cuộc trò chuyện bớt ngượng ngùng, Giai Lương đã cầm micro và giả vờ như cậu đang có một buổi phỏng vấn đường phố.

Lần đầu tiên bắt chuyện thật sự rất khó khăn vì việc này không giống như học thuộc lòng trên lớp. Ở đây không có sách giáo khoa và cũng không có những tiết ôn tập lại những gì đã học. Đôi tay của cậu đã không ngừng run lên vào lần đầu tiên mắc lỗi nhưng sau đó cậu lập tức bình tĩnh lại, Giai Lương chỉ cười cười và lặp lại câu nói đó một lần nữa. Người nói chuyện với Giai Lương là một dì rất tốt bụng, dì ấy đã kiên nhẫn nghe cậu nói hết sau đó còn vỗ vào vai cậu.

Đã có lần đầu thì những lần sau chắc chắn sẽ mượt mà hơn rất nhiều, Giai Lương đã dành cả một buổi sáng để đi tìm người nói chuyện và đặt mình vào một hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, cậu nhanh chóng nhận ra rằng việc thích nghi với thế giới này cũng không khó như cậu tưởng tượng.

...

Buổi trưa Giai Lương ngồi trên chiếc ghế của một quán ăn đường phố, cậu chậm rãi ăn một cái hamburger, vừa ăn vừa nhìn những nghệ sĩ đường phố đang biểu diễn ở phía xa.

Bầu trời thoáng chốc trở nên âm u và dường như sẽ mưa, Giai Lương không hề thích mưa một chút nào. Cậu bỏ hết miếng hamburger cuối cùng vào miệng, bỗng dưng nghe thấy một câu hỏi tiếng Anh vang lên từ phía sau.

"Bạn có muốn chơi trượt ván với tôi không?"

Người đặt ra câu hỏi đó lại hỏi lại lần hai nữa, Giai Lương không khỏi tò mò mà quay đầu lại. Cậu nhìn thấy một thiếu niên cao lớn có mái tóc vàng đang nhìn cậu bằng ánh mắt chân thành. Giai Lương chỉ chỉ vào mình:

"Tôi?"

Thiếu niên đó lại lặp lại lời mời lần nữa. Cậu này tên là Sam, một nghệ sĩ trượt ván.

Giai Lương biết cách trượt ván cái búa!

Cậu đứng im lặng đi một lúc lâu sau đó cầm mic lên và làm ra các động tác giải thích (ngôn ngữ hình thể). Những câu tiếng Anh lấp vấp nhanh chóng vang lên từ chiếc loa, đã có vài tiếng cười khúc khích. Giai Lương vẫn ngẩng đầu lên và điều chỉnh phát âm của mình. Cậu nâng cao giọng giải thích những điều khó hiểu cùng và khẩu âm cũng khó hiểu y hệt, khi chúng kết hợp lại với nhau đã lập tức tạo ra một hiệu ứng biểu diễn cực kỳ buồn cười.

Người đến xem ngày càng nhiều, Sam nhanh vội lên ván trượt rồi nhanh chóng trượt tới gần và đập tay với Giai Lương một cái. Trong tích tắc, cậu bỗng nhiên cảm thấy cảm giác này quen thuộc một cách lạ thường.

Đó chính là hoài bão cùng sự tự do mà Giai Lương vẫn luôn cất giấu trong tim.

Có một tấm áp phích ở đằng xa, nó ghi một thông điệp rằng:

"Chúng ta chỉ bị giới hạn bởi trí tưởng tượng của chính mình."

(We only limited by our own imagination).

___________

Năm giờ chiều, Giai Lương nhận được một cuộc điện thoại từ Bác Văn. Cậu vừa nói chuyện cùng với một nhân viên bán bảo hiểm xong sau đó đi ra khỏi quán cà phê đã ngay lập tức nhận được cuộc gọi của anh.

"Hiện giờ em không ở khách sạn sao?"

Giai Lương nhìn xung quanh và báo lại địa chỉ.

"Tôi sẽ lập tức đến đón em."

Giai Lương còn chưa ăn xong mấy cái bánh crepe thì xe của anh đã đến, cậu thấy vậy cũng vội vàng chạy ra sau đó mở rồi ngồi vào xe.

Bác Văn nhíu mày nhìn chằm chằm vào Giai Lương, có việc ăn uống thôi mà câu cũng không kiêng cữ:

"Em ăn có ngon không?"

Cậu bắt gặp ánh mắt của anh, cậu lập tức đưa bánh crepe sang.

Bác Văn: "..."

Có lẽ vì thân phận của Bác Văn rất cao quý nên anh không muốn chạm vào những thứ đồ ăn từ mấy quầy hàng ven đường như thế này. Giai Lương vội vàng rút lại rồi định ăn hết phần bánh ngọt còn lại:

"Tôi sẽ lập tức ăn hết chúng ngay đây."

"Em không muốn cho tôi ăn à?" Ánh mắt của anh bỗng nhiên trở nên u ám.

Giai Lương thấy chỉ còn một mẩu bánh crepe nhỏ xíu nên do dự một chút rồi mới đưa sang cho anh. Bác Văn lập tức nắm lấy tay cậu mà cắn lấy một miếng bánh crepe. Tuy nó không phải hương vị mà anh yêu thích nhưng cũng khá ngon.

Bởi vì chính tay Giai Lương đã đút cho anh ăn.

"Sau này nếu em có muốn đi ra ngoài, em bắt buộc phải bôi kem chống nắng nếu không da em sẽ bị cháy nắng đấy."

Anh nuốt bánh crepe xuống, anh cảm thấy bánh ngọt khiến cổ anh hơi gắt nên nhanh chóng uống một ngụm nước vào.

Da của Giai Lương rõ ràng đã bị cháy nắng.

"Được."

Cậu mang hộp đựng bánh crepe bỏ vào túi đựng rác và dùng giấy ăn lau sạch tay.

"Hôm nay đi chơi có vui không?"

"Cũng khá vui."

Giai Lương nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh như mọi ngày, những điều như tự do hay hoài bão gì đấy thật sự quá xa vời với cậu.

Bác Văn nhìn chằm chằm vào Giai Lương. Hôm nay cậu mặc một chiếc áo khoác jean bên ngoài với một chiếc áo phông trắng giản dị bên trong, chiếc quần jean ở bên dưới lại càng làm tôn lên đôi chân dài thẳng tắp của cậu. Sau khi đi lại ở bên ngoài một thời gian dài, cơ thể của Giai Lương đã bị các mùi hương khác bám vào điển hình như là mùi khói và mùi thức ăn. Anh nhanh chóng ngửi được mùi mồ hôi toát ra từ trên người cậu.

Hormone liên tục tỏa ra theo từng nhịp thở của Giai Lương.

Cậu cất khăn giấy đi, bỗng nhiên ở trước mặt lại xuất hiện bóng của một người. Cậu lập tức ngẩng đầu lên, Bác Văn cúi người hôn khiến cậu trợn tròn cả hai mắt. Khoảng cách hiện tại giữa hai người thật sự rất gần, mọi vật ở trước mắt Giai Lương đều đã trở nên mờ đi.

Cơ thể của anh luôn có một mùi nước hoa thanh mát, đôi môi của anh cũng cực kỳ mềm mại.

Nguyên nhân chính mà Giai Lương không cự tuyệt nụ hôn của anh là bởi vì cơ thể của Bác Văn cực kỳ sạch sẽ, không bao giờ mang theo mùi khó chịu.

Anh liếm lấy môi dưới của cậu, Giai Lương vươn tay định đẩy anh ra thế nhưng Bác Văn đã tự động buông cậu ra trước. Anh ngồi lại vị trí một cách nghiêm chỉnh. Đôi mắt của anh đen láy và sâu thẳm, giọng nói trầm thấp của anh chậm rãi vang lên:

"Hôm nay em muốn ăn món gì?"

Yết hầu của Giai Lương lăn lộn, đầu của cậu vẫn còn đang choáng váng nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào môi của anh một lúc, nói:

"Hiện tại tôi đang muốn ăn rất nhiều món."

Thấy giọng nói của mình phát ra hơi khàn nên Giai Lương ho ra mấy tiếng.

Trước khi Bác Văn gặp được Giai Lương, anh chưa từng tưởng tượng đến việc hương mồ hôi của một người lại có thể làm cho anh khao khát đến nỗi sinh ra dục vọng lớn đến như vậy.

...

Anh đưa tay vuốt ve phần gáy của cậu và không nói thêm bất cứ điều gì nữa.

Giai Lương vừa về đến khách sạn đã nhanh chóng đi thẳng đến phòng tắm, anh cũng không chặn cậu lại bởi vì buổi tối còn có một bữa tiệc, bọn họ không có nhiều thời gian để làm chuyện đại sự.

Giai Lương tắm rửa xong sau đó đi ra ngoài, cậu nhìn thấy một bộ vest đã được đặt sẵn trên ghế sofa. Cậu lấy chiếc quần của vest mặc vào trước và vươn tay cầm lấy chiếc áo sơ mi trắng mặc vào sau.

Trong lúc Giai Lương đang cài cúc áo lại, cậu nhìn thấy anh đang đi tới. Cậu không khỏi đề cao cảnh giác. Và y như dự đoán, Bác Văn vừa đi đến trước mặt đã đưa tay vỗ vỗ lên mu bàn tay của cậu.

Giai Lương nhíu mày, cậu không biết nên đặt tay ở chỗ nào và nhanh chóng đút gọn tay vào trong túi quần. Anh cài khuy áo sơ mi lại cho cậu rồi lấy một chiếc khuy cài áo có đính một viên kim cương lớn ở phía trên cài lên áo Giai Lương. Cậu cúi đầu nhìn xuống, ngay lập tức cậu đã bị viên kim cương khổng lồ đang tỏa sáng lấp lánh ở trên áo làm cho hoa mắt.

"Liệu chiếc khuy cài áo này có to quá không? Sao anh không dùng cà vạt để thay thế nó vậy?"

"Với các loại ghim cài áo thì cần phải thật nổi bật."

Vẻ ngoài hiện tại của Giai Lương là sự giao thoa giữa một thiếu niên trẻ tuổi và một người đàn ông trưởng thành. Cậu hoàn toàn xứng đáng với loại trang sức xa hoa này, mang lại cho người nhìn một cảm giác thuần khiết đặc biệt và khí chất không thể nhầm lẫn với bất kỳ ai khác.

Người hiện tại đang đứng trước mắt của Bác Văn chính là cậu nhóc mà anh nuôi dưỡng.

Giai Lương mặc quần áo vào xong, cậu đã lập tức đi ra ngoài cùng anh. Hôm nay anh mặc trên mình một bộ quần áo khá đơn giản gồm một chiếc áo sơ mi đen và áo khoác vest bên ngoài, bên dưới là một chiếc quần tây cùng màu với áo vest.

Cậu không muốn hỏi xem anh đang muốn tham gia tiệc gì, cậu đã nhận tiền của anh thì tất nhiên phải cố gắng hết sức để đóng vai một người vợ danh chính ngôn thuận và đầy ngoan ngoãn của anh.

___________

Địa điểm tổ chức buổi tiệc nằm trong ở trong một trang viên (*) và trang viên ở nước ngoài lại càng hoành tráng hơn, sau khi những người dự tiệc tiến vào trang viên lại cần phải đi đến địa điểm tổ chức tiệc bằng ô tô. Khi đến địa điểm trang viên, anh xuống xe trước. Anh đưa tay ra, Giai Lương cũng hiểu ý mà vội nắm tay bước anh xuống xe.

(*) trang viên (庄园): Trang trại, ruộng vườn của quan lại, quý tộc, địa chủ thời phong kiến với chế độ quân chủ chuyên chế và quyền lực vô hạn thuộc về nhà vua hoàng đế.

Giai Lương không cần phải nói chuyện nhiều cho lắm vì cậu chỉ cần luôn tươi cười là được. Người chủ trì bữa tiệc là Johan, CEO của công ty Lion Technology và anh ta cũng là gay.

Khi nhìn thấy người vợ nam của Johan, Giai Lương đã ngay lập tức biết được tại sao Bác Văn lại dẫn cậu tới bữa tiệc này. Anh muốn cậu diễn với anh, thể hiện tình cảm vợ chồng mặn nồng. Mọi chuyện đã diễn ra đúng y như Giai Lương dự đoán, chủ đề giữa anh và Johan được bắt đầu từ cậu. Chủ đề giữa họ lại dần dần đi xa hơn nên sau khi Giai Lương uống xong ly champagne thứ hai, cậu đã không còn hiểu bọn họ đang bàn về cái gì nữa.

Cậu đứng bên cạnh Bác Văn khoảng nửa tiếng, bởi vì việc này thật sự rất nhàm chán nên cậu đã nhanh chóng chạy trốn ra hoa viên với lý do muốn đi vệ sinh.

Giai Lương lấy điện thoại di động ra, cậu thấy biên tập viên Hà Thu Kỳ đã trả lời lại cậu:

_"Lần trước tôi có gọi cho cậu nhưng lại không liên lạc được, cậu có thể cho gửi lại tôi một phương thức liên lạc khác được không? Cuộc phỏng vấn này rất quan trọng, nó chính là cơ hội tuyệt vời để tiếp thị sách mới. Chúng tôi còn muốn giới thiệu cậu với độc giả và chúng tôi hy vọng rằng cậu sẽ có thể phối hợp, đồng ý tham gia những hoạt động này."

Sau khi Giai Lương đến New York, cậu đã tạm thời đổi mới điện thoại và thẻ tín dụng khác vì cậu không cho phép bản thân tiêu tiền một cách bừa bãi ở nơi đây, bản tính tiết kiệm của Giai Lương đã ăn sâu vào máu.

Cậu gửi số điện thoại mới sang cho Thu Kỳ và trả lời:

"Tôi nghĩ rằng điều quan trọng nhất của một cuốn sách chính nội dung cho nên tôi không có ý định tham gia phỏng vấn đâu."

"Giai Lương!"

Một giọng nói quen thuộc từ phía sau vang lên, cậu vội vàng quay lại thì nhìn thấy Sam. Cậu ấy đang mặc một chiếc áo phông phom rộng cùng một chiếc quần jean trên người, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau.

Giai Lương nhướng mày, cậu không khỏi tò mò về thân phận của Sam vì cậu ấy không thể nào xuất hiện ở nơi đây một cách trùng hợp như vậy được.

"Cậu..." Giai Lương ngừng lại một lúc rồi nói tiếp:

"Cậu có quen với Johan à?"

_"Ông ấy là ba của tôi."

Giai Lương trùng hợp gặp được Sam ở bên ngoài, bây giờ lại trùng hợp gặp Sam ở ngay tại nhà của cậu ấy.

Giai Lương: "..."

Sau khi cậu uống cạn ly champagne đang cầm trên tay, Sam lại mời cậu đi chơi đua xe.

"Giai Lương."

Cậu ngẩng đầu lên thì thấy Bác Văn đang đi tới với khuôn mặt u ám khiến Giai Lương không khỏi cau mày lại.

Anh liếc nhìn sang Sam đang đứng bên cạnh cậu với ánh mắt dần ảm đạm hơn.

Giai Lương bằng tuổi với Sam, hai người đều là những thiếu niên hoạt bát nên họ rất vui vẻ khi nói chuyện với nhau. Hơn nữa cậu lại thường xuyên cười rất thoải mái và vô cùng trong sáng khi trò chuyện cùng cậu ấy.

Anh chủ động bắt tay với Sam, cậu ấy vội vàng nhìn sang Giai Lương. Hiện tại, con tim của cậu hệt như đã rơi vào vực thẳm vì cảm thấy bản thân mình thật sự rất buồn cười.

Giai Lương giới thiệu với Sam:

"My wife." (Vợ tôi)

Bác Văn: "..."

Sam: "...'

...

Bữa tiệc còn chưa kết thúc, Bác Văn đã vội vàng kéo Giai Lương trở về khách sạn. Cậu lập tức bị đẩy dựa vào tủ quần áo khi hai người chỉ vừa bước vào cửa phòng khách sạn.

Một nụ hôn nồng cháy trực tiếp áp xuống môi cậu. Giai Lương không ngừng giãy giụa, đôi tay của cậu đột nhiên bị áo vest buộc chặt lấy, hai người nhanh chóng di chuyển đến giường ngủ. Giai Lương vẫn luôn không ngừng vùng vẫy, hai người họ lại lăn lộn với nhau ở trên giường.

Hai tay cậu bị áo vest trói chặt. Khi cậu xoay người lại, cơ thể đột nhiên dựa sát vào người anh hơn. Tư thế này càng khiến cho cậu thêm phần khổ sở mà kêu lên một tiếng. Thật sự nó đã đâm vào rất sâu rồi.

Giai Lương cúi đầu cắn lên cổ anh một cái.

Cậu cần anh đến mức rướm máu, Bác Văn vẫn không tránh đi mà lại đưa cổ đến gần miệng Giai Lương, nói:

"Giai Lương, máu của tôi có ngon không?"

Bác Văn thật sự rất hung hăng khi ở trên giường và Giai Lương cũng không phải là đối thủ của anh. Cậu không mạnh bạo như anh vì cậu biết giới hạn của việc đó nằm ở đâu. Thế nhưng Bác Văn lại không như vậy, một khi anh đã hứng lên thì sẽ không có cách nào làm mà chủ được bản thân mình. Lúc Giai Lương nghĩ rằng cậu sẽ bị Bác Văn làm đến khi chết ở trên giường, anh mới chịu kết thúc việc đó.

Dư vị của lần ân ái đọng lại trong cơ thể khiến cho cả người Giai Lương run lên, cậu đưa đôi mắt ngơ ngác nhìn lên trần nhà.

Bác Văn vươn tay bật đèn lên, Giai Lương đã bị ánh sáng từ bóng đèn làm cho chá mắt nên nhanh chóng nheo mắt lại. Bác Văn vuốt ve những giọt mồ hôi còn đọng lại trên trán cậu, giọng nói trầm khàn mang đầy vẻ lười biếng của anh lại vang lên:

"Giai Lương, em muốn tôi gọi em là chồng à? Đúng không?"

Cậu không thèm trả lời lại anh.

"Sao em quen biết được Sam vậy?"

Giai Lương nằm trên yên trên giường một lúc lâu rồi xoay người lại, cậu kê đầu lên gối rồi với tay lấy hộp thuốc lá được đặt trên tủ đầu giường. Giai Lương lấy ra một điếu ngậm vào miệng. Lúc này,
Bác Văn thật sự rất muốn đá Giai Lương ra khỏi giường ngay lập tức. Ánh mắt anh lại đặt đúng vào eo của cậu nhưng anh phải cố đè nén ý nghĩ này xuống. Bác Văn lấy bật lửa châm thuốc cho Giai Lương và đặt bật lửa trở lại bàn:

"Sam là con trai của Johan."

Cậu đang muốn gạt tàn thuốc nhưng cậu lại phát hiện rằng cái gạt tàn không có ở đây mà là ở phòng khách. Giai Lương định đứng dậy đi tìm gạt tàn nhưng anh lại ấn cậu xuống giường, nói:

"Em nằm đây với tôi một lát đi?"

Giai Lương xoay người đè lên người Bác Văn khiến cho tàn thuốc rơi vào cánh tay anh, mùi thịt bị cháy nhanh chóng tỏa ra trong không khí. Bác Văn đè Giai Lương xuống giường, tức giận nói:

"Em đang muốn chết à?"

Giai Lương mím môi, cậu dần tỉnh táo và rồi ném tàn thuốc đi nơi khác sau đó bước nhanh xuống giường.

"Giai Lương!"

Cậu cố nén sự khó chịu từ bên trong cơ thể và vội vàng đi ra khỏi phòng ngủ, cậu mở vali lấy thuốc trị bỏng ra rồi quay trở lại bôi lên cánh tay của anh. Bác Văn đau đến mức sắc mặt trở nên tái nhợt, anh nhìn nhìn chằm chằm vào Giai Lương với ánh mắt đầy u ám.

"Tôi không cố ý làm anh bị thương đâu."

"Em cứ nói dối thêm một câu nữa xem, xem thử tôi có giết chết em hay không!"

Giai Lương im lặng bởi vì cậu thật sự đã cố ý. Lúc nãy Bác Văn trói tay cậu lại làm cho cậu buộc phải kìm nén sự tức giận của mình, không thể nào ngăn chặn hành động thô lỗ của anh gây ra. Cậu cảm thấy Bác Văn đang hành hạ cậu bằng cách của một kẻ tâm thần, một ngày nào đó anh sẽ thật sự phát điên lên mất.

Giai Lương cũng là một người đàn ông nhưng cậu phải theo họ của Bác Văn, trở thành Pang phu nhân của nhà Pang. Hiện tại, Giai Lương không hề có bạn bè và cũng chẳng còn gì trong tay.

Bác Văn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Giai Lương, hỏi:

"Em bị làm sao vậy?"

"Bác Văn, chúng ta ly hôn đi."

Bàn tay đang siết chặt lại của Giai Lương dần dần nới lỏng ra, cậu ngẩng đầu lên:

"Tôi trả lại tiền cho anh, tôi sẽ đồng ý bồi thường số tiền vi phạm hợp đồng dù cho số tiền đó có gấp mấy lần ban đầu cũng được. Tôi trả lại hết cho anh, chúng ta ly hôn đi được không?"




_____________________________
Cảm ơn vì đã đọc ạ
Nếu thấy hay thì tui xin 1 vote nhee ❤️ ❤️


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net