6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đây! Đem về ăn con nhé, bác thím chắc chắn sẽ đến!!"

"Dạ vâng ạ, con cảm ơn!"

View gượng cười móc bịch cà chua đầy ú ụ vào ngón út duy nhất còn cử động được trên tay mình. Ra khỏi con hẻm cô xơ xác nhìn quản gia như muốn hỏi liệu còn nhà nào nữa không thì ông ấy vẫn sắc mặt đó mở cửa xe cho View vào, cô mừng rỡ tưởng đã được về rồi nhưng cô nào hay chỗ tiệc cưới đó có thể đãi hơn 20 bàn và View chỉ mới phát được 10 tấm thiệp mà thôi.

"Cứ giao đồ cho tôi, đây là thiệp mời nhà nội. Tôi sẽ chờ ở đây."

"Thật sao trời!!!"
.
11:30 PM
"View~ Em về rồi, đi có mệt không?"

"Chị!! Sau này tôi sẽ không tin chị nữa, tiểu lừa đảo!!"

"Ơ! View~"

View dỗi đi một mạch lên phòng, vừa tắm vừa tức giận, không phải vì giận dòng họ của June quá nhiệt tình mà cô giận vì June tại sao lại không đi cùng mình, rõ ràng cô không quen biết gì với họ mà họ đã nhiệt tình như thế rồi vậy mà June lại trốn không muốn gặp họ, ít ra cũng phải chào hỏi hay nhắn gửi gì chứ. Sau khi tắm ra, View thấy June cầm trên tay máy sấy tóc, nàng hơi cắn môi muốn gọi cô nhưng lại không dám, dàng vẻ này khiến người ta có chút nao lòng.

"Tôi sẽ tự sấy, cảm ơn chị!"

"Để chị sấy giúp em, sẽ nhanh hơn đấy..."

"Tôi tự sấy được!"

View nắm lấy máy sấy lại vô tình nắm trúng tay của June khiến nàng hơi la lên, máy sấy cũng bị rớt xuống đất đập vào chân cô. Nhưng View chỉ hơi nhăn mày, nhanh nhẹn nắm lấy cổ tay của June, kĩ càng xem xét vết rách trên tay nàng.

"Sao lại bị dao cắt thế này? Chị nấu ăn?"

"Chị không sao đâu, chỉ là vết cắt nhỏ thôi."

"Đã bôi thuốc chưa?"

"Chị có rửa nước rồi!"

View híp mắt không hài lòng, tóc cũng không thèm sấy định đi lấy thuốc bôi cho June nhưng bị nàng kéo lại, không cho cô đi.

"Ở yên, tôi đi lấy thuốc bôi cho chị."

"View đừng giận, chị xin lỗi, để em ở với họ."

View thấy tâm trạng của June không ổn, tay cũng run run cố níu lấy vạt áo của cô không buông. View quỳ xuống đối diện nàng, tay vén tóc June ra để thấy rõ mặt nàng hơn, mắt đỏ rồi, muốn khóc lắm rồi, View muốn giận cũng không giận nỗi nữa.

"Nói tôi nghe có được không? Sao lại không muốn gặp dòng họ chị thế? Họ làm gì gia đình chị à?"

"Chị chỉ là không quen họ thôi."

"Hả?"

"Khi nhỏ chị bị bệnh nặng, không còn nhớ gì lúc còn ở chung với họ cả, cho nên mới không dám gặp họ..."

"Ba mẹ chị không dẫn chị đi gặp họ sau cơn bạo bệnh à?"

"Bệnh của chị phải điều trị ở nước ngoài, chị ở đó đến 18 tuổi mới về. Những năm sau đó, chỉ có ba mẹ về thăm họ, chị không chịu đi."

View híp híp mắt nhìn June đang ủ rũ, cô ngồi xuống đất đưa máy sấy lên cho nàng, cảm nhận từng đợt gió thổi qua tóc, đến khi tóc khô liền kéo June xuống nhà rồi bôi thuốc. Đồ ăn trên bàn vẫn còn nóng, quả nhiên là nấu ăn nên mới đứt tay.

"Ăn cơm thôi! Ăn xong tôi dẫn chị đi gặp họ."

"Không đâu mà..."

"Lần này thôi có được không? Tôi sẽ ở bên chị mà."

June tay hơi siết chặt đôi đũa trên tay, nhưng khi thấy ánh mắt đen nhánh của View liền chầm chậm gật đầu, cô cũng vui vẻ hơn phần nào, lúc này mới để ý thức ăn trên bàn dường như đều là món cô thích ăn.

"Chị nấu ngon lắm, cảm ơn."

"Thật sao? Vậy sau này để chị nấu cho em nhé."

"Không cần đâu. Để tôi nấu cho chị là được rồi."

"Ừm..."

View hơi ngẩng lên nhìn bộ dáng buồn bả của June, cơm còn chưa ăn được quá nửa, rõ ràng là tâm trạng không tốt nhưng lại không chịu thể hiện ra, từ trước tới giờ View chỉ nghĩ những người như cô mới có thể nhẫn nhịn, còn vị tiểu công chúa như June rõ ràng là không cần bày ra bộ dáng thế này.

"Chị bị thương mọi người sẽ đều lo lắng, tôi cũng sẽ lo, nên sau này cứ để tôi nấu ăn cho chị có được không?"

"Được, đều nghe em hết!"

June mỉm cười rồi ăn nốt phần cơm của mình, View lúc này cũng yên tâm, dỗ dành tiểu thư này cũng không quá khó đi.
.
"Đi nhé!"

"Được!"

View rõ cửa nhà bác cả, thím cả ra mở khi thấy View liền cười rạng rỡ, sau đó lại nhìn cô nắm tay June bà liền biết cháu gái mười mấy năm không gặp ở ngay trước mắt, bà hơi lách qua người hai đứa nhỏ, hướng về bên trong hẻm hét.

"Mủ Tủn về thăm!! Họp gia đình gấp!!"

June có hơi sợ nép về phía sau View khi mà cả dòng họ đều nhìn chăm chăm vào nàng, View chỉ có thể bất lực cười trừ giới thiệu từng người cho nàng biết dù cô chả là gì trong gia phả nhà nàng.

"Con chào thím bác cả, thím bác hai, thím bác ba, thím bác tư, thím bác bảy ạ."

"Chào bé con ngoan, Mủ Tủn lớn lên xinh đẹp quá, bác hai có mang bánh con khi nhỏ thích này, con mang về ăn nhé."

"Vâng ạ!"

June bối rối nhìn lại View khi có cả đống đồ ăn đang được đưa đến trước mặt, cô gật đầu trấn an nàng, nhìn nàng dần quen với họ, nhìn nàng cười vui vẻ khi họ dành nhau muốn ôm lấy nàng, View cũng cười theo khi nghe về những câu chuyện lúc June còn bé, đáng yêu và rất nghịch ngợm.

.
Cạch!!
"Ayya~ cuối cùng cũng đến nhà rồi, chị đói không? Tôi nấu gì đó..."

"Cảm ơn em!"

June từ phía sau ôm lấy View, vùi đầu vào lưng cô không chịu buông. Lâu lắm rồi nàng mới cười nhiều thế này, cảm giác ấm áp khi có gia đình kề cận ngoại trừ ba mẹ thì June chưa lần nào cảm nhận được từ ai khác. View xoay người ôm lại nàng, hôn hôn đỉnh đầu nhỏ đang muốn trốn tránh ánh nhìn của mình, View nhẹ giọng.

"Người lạ cũng đâu đáng sợ đâu đúng không?"

"Chị không có sợ người lạ!!"

View khẽ xoa tóc nàng, rõ ràng là vì lạ nên mới không đến gần dòng họ nhiều năm như vậy, còn mạnh miệng bảo không sợ là ý gì hả đồ ngốc này!!

"Mà nếu chị sợ người lạ thì chị hay đi ra ngoài làm gì nhỉ?"

"Đã bảo là không sợ mà!! Với lại người ta là ra ngoài làm việc đó, chị làm phát thanh viên đó nha!!"

"Phát thanh viên một mình chị?"

"Không! Còn có quản gia nữa, hì hì~"

View tự mắng mình ngốc, dĩ nhiên rồi sợ người lạ thì sao có thế nói chuyện với nhiều người đây. Cô định lùi lại để đi xuống nấu cơm thì June lại giữ cô lại, tai nàng đỏ đỏ nói.

"View cũng đừng để bị thương nhé, chị cũng sẽ rất lo nếu em bị thương đấy!"

"Được! Tôi sẽ không để mình bị thương, cũng sẽ không để chị bị tổn hại!"

"Vậy cho chị ăn mì nhé?"

"Không! Mì ăn không tốt!"

"View~ đi mà!!"
.
.
.
——————————————————————


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC