2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu đã bao giờ cân nhắc tới việc sản xuất nhạc chưa?"

Yoongi chẳng thèm ngoảnh đầu lên khỏi bàn làm việc. "Namjoon có dạy tôi một chút, sao vậy?"

"Tôi nghĩ cậu sẽ làm tốt đấy."

"Anh là sếp của tôi nên đương nhiên phải nói thế rồi."

"Tin tôi đi tôi sẽ không làm vậy. Cậu cứ suy nghĩ đi? Nếu cậu là nhà sản xuất tốt bằng nửa cách cậu sáng tác nhạc thì cậu sẽ giúp chúng ta kiếm được cả một gia tài đấy."

"Tức là tôi sẽ thêm việc phải không?"

"Không nhiều lắm đâu," sếp anh trả lời. Bài hát của ông ta thay đổi, nó hơi líu lo nhẹ, một dấu hiệu của lời nói dối đầy lo lắng. Yoongi mệt tới nỗi chẳng thèm quan tâm nữa.

"Được thôi," anh nói, bởi vì đồng ý là việc dễ dàng nhất.

Sếp anh vỗ tay. "Tuyệt vời! Cậu có muốn làm ngay tối nay không? Tôi có vài người có thể giới thiệu qua cho cậu mọi thứ, nếu cậu sẵn sàng."

"Ca làm của tôi kết thúc lúc bảy giờ."

"À, chà, họ chỉ rảnh từ chín giờ trở đi."

Anh đã viết bao nhiêu bài hát trong tuần vừa rồi nhỉ? Anh đã nộp mười bài, nhưng có bao nhiêu bài hát được ghim lên tường căn hộ, quá riêng tư để có thể giao nộp, còn đang dang dở và trần trụi và đau đớn? Anh đã ngủ được mấy giờ rồi?

"Được rồi, tôi sẽ ở lại. Mất bao nhiêu thời gian nhỉ?"

Sếp anh phá ra cười. "Nó có quan trọng không? Đây là một kỹ năng có giá trị đấy!"

Nó có quan trọng đấy. "Tôi đoán là không."

***

Anh về nhà lúc ba giờ sáng, ngủ được bốn tiếng trước khi thức dậy để bắt đầu ca làm việc vào tám giờ, với một danh sách các bài hát mới sẵn sàng giao nộp.

***

Bài hát của Seokjin vẫn luôn như vậy. Đơn giản và tươi sáng, nhưng đầy tính chỉ huy. Ca khúc của anh làm dịu đi mọi thứ khác trong đầu Yoongi chỉ bằng sự hiện diện của nó, giống như ngoại hình làm cả thế giới phải tới gần để lắng nghe của anh. Anh cao và đầy kiểm soát nhưng lại đủ hiền lành để nó chẳng là gì hơn ngoài kích thước; sự đe dọa và quyền lực chỉ bộc lộ ra nếu anh muốn, và cho dù thế chúng cũng chỉ dành riêng cho cho những người được lựa chọn. 

Những ca khúc đơn giản mà tươi vui của anh luôn làm Yoongi thấy yên bình, dù lời nói của Jin thì không.

"Mày không ăn đủ và mày chắc chắn cũng không ngủ đủ nốt."

"Em ổn mà Jin."

"Đừng nói dối anh, Min Yoongi, anh biết khi nào mày ổn, khi nào mày kiệt sức và anh biết hiện tại mày đang thế nào. Đừng dối trá với anh."

Anh thở dài và nhắm mắt, đặt mái đầu trên cái bàn giữa họ và chỉ cố thở một hồi, tắm mình trong sự yên bình mà Jin mang lại. "Ừm có lẽ em hơi mệt chút."

Một lúc sau anh thấy tay Jin xoa đầu mình, anh ấy gạt mấy lọn tóc một cách cẩn thận như một người cha. "Đồ ngốc này, mày cứ nghỉ ngơi đi rồi sẽ tốt lại như mới thôi mà! Và ít nhất cũng ăn một bữa tử tế đi, được không? Hãy sang ăn tối nếu mày không muốn nấu gì cho bản thân cả, nhưng dừng cái việc bỏ đói bản thân vì mày quá mệt để ăn đấy nhé."

Chẳng ngạc nhiên gì khi bài hát của ảnh quá đỗi hài hòa với ca khúc của Namjoon; cả hai đều tươi vui và dịu dàng và xinh đẹp, như chính bản thân họ. Cả hai tâm hồn chín chắn đều quá tốt bụng với Yoongi, nhưng đều quý anh vì lý do nào đó. "Bữa tối nghe được đấy," anh thầm thì trên bàn ăn.

"Phải không? Anh sẽ làm thêm đủ để mày đưa về nhà và cất vào tủ lạnh."

"Cảm ơn anh."

"Đừng cảm ơn, chỉ cần mày chăm sóc bản thân tốt hơn, được chứ?

"Vâng."

"Mày không ngại tụi nhóc ở đây chứ?"

"Tụi nhóc?"

***

Ồ. Tụi nhóc.

Kim Taehyung, bài hát hăng hái và tràn đầy năng lượng nhất mà anh từng nghe. Park Jimin, ngọt ngào nhưng nhanh dần nhanh dần mỗi lúc cậu ở cạnh Taehyung. Và rồi là Jeon Jungkook, em nghe như hoa cỏ trong gió mùa hè cho đến khi em cảm thấy cạnh tranh, và rồi nó chỉ là tiếng kèn đồng. Trong cùng một căn phòng bài hát của chúng khớp nhau và nhịp điệu như thủy triều rút xuống, hòa âm và ganh đua và tạo nên những âm nhanh xinh đẹp nhất, đặc biệt khi được trộn lẫn với bài hát của Jin và Namjoon.

Yoongi thiếp đi trên sô pha dưới sự hiện diện của những khúc ca tươi đẹp, dạ dày đầy ắp đồ ăn, tai đầy tiếng cười, đầu ngập tràn âm nhạc. Anh có thể nghe thấy tiếng Namjoon phạt ai đó ở đằng xa, như kết thúc của một cánh đồng bông, nhưng anh vẫn ngủ. Ai đó nhặt cây guitar lên, gảy vài nốt nhạc, và tiếng ai đó chơi mariokart.

Ca khúc của Jimin tiến lại gần, và Yoongi thấy mình được đắp một chiếc chăn.

"Sao anh ấy mệt quá vậy?"

"Nó làm việc quá nhiều."

"Ôi trời. Mọi người đều cần nghỉ ngơi mà, chúng ta nên làm gì đây?"

"Mày không hiểu Yoongi như anh đâu Jimin à. Chúng ta chẳng thể bắt nó làm điều gì nó không muốn; mình chỉ có thể chờ nó kiệt sức rồi cố xin được giúp đỡ thôi."

"Ảnh có ổn không?"

"Bây giờ á hả? Ừ, nó ổn. Nhưng tụi mình vẫn cần phải để ý nó."

Một bàn tay xoa đầu anh, nhẹ như lông hồng. "Đó là những gì bạn bè làm cho nhau mà."

***

Nên anh làm việc, rồi làm việc, bởi vì đó là thứ duy nhất anh giỏi, và anh cũng giỏi việc đặt mọi thứ sang một bên khi anh đang làm gì đó tuyệt vời.

Yoongi à, em sao rồi?

Tốt.

Mọi thứ thế nào?

Tốt.

Trông em mệt mỏi quá.

Tốt.

Tuyệt vời.

Bài hát của riêng anh, bài hát im lặng hơn bất kỳ thứ gì trong đầu anh, ngày một nhạt dần đi, nhưng anh chẳng lo lắng tẹo nào. Điều duy nhất mà anh chẳng sợ hãi là đánh mất bản thân mình, bởi vì từ đầu anh chưa từng có nó.

Nên anh làm việc, và mọi thứ đều ổn.

***

"Biên đạo nhảy của chị cứ kêu ca rằng mấy bài hát của cậu càng ngày càng khó làm việc chung," một trong số những ca sĩ của gã nói khi cô quay vòng trên ghế xoay ở văn phòng Yoongi. Anh chỉ đành cố gắng tỉnh táo đủ để gật đầu, cho tới khi cô ấy nói một cách thật thản nhiên, "Ổng bỏ việc rồi Yoongi ạ."

"Ổng bỏ rồi?" Điều này thức anh dậy.

"Ổng bảo mày đang cố tình làm khó ổng."

"Tốt. Chị biết điều đấy vớ con mẹ nó vẩn, phải không? Em viết những bài hát thích hợp với chị."

"Chị biết mà," cô nói, miệng cười chân thành. Âm nhạc của cô nghe như lửa trại và những nụ hôn bí mật giấu sau những tán lá màu ngọc lục bảo, và nếu có thằng cha nào chẳng nhảy được thì nó cũng chả phải vấn đề của Yoongi. "Chúng ta có một cậu biên đạo mới, một người bạn cũ của Seokjin. Hôm nay chị sẽ đưa cậu ta đi dạo một vòng, cậu có phiền nếu tụi chị ngó qua và chào một tiếng không?"

"Cứ tự nhiên đi. Chúc chị may mắn với vụ nhảy nhót nhé."

***

Anh ngủ quên mất trên bàn làm việc khi họ vào, nên anh lỡ việc giới thiệu và đành nghe lời cổ rằng biên đạo mới thân thiện lắm. Ngay cả trong cơn mơ Yoongi cũng có thể cảm nhận được bài hát của cậu ta reo lên nơi tiềm thức, và nó nghe hay lắm. Kỳ lạ, nhưng dễ chịu. Vậy nên anh nghe lời cổ và viết một khúc ca xa lạ, đặt nó vào ngăn những bài hát anh từ chối xuất bản.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net