Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm bắt đầu nghỉ hè đã trôi qua gần một tuần, hôm nay là ngày đầu tiên Doãn Khởi đi làm tại Blue Moon, một quán cà phê nhỏ nằm gần khu chung cư cũ kĩ mà cậu đang thuê.

Doãn Khởi dự định trong kì nghỉ hè này sẽ đi làm thêm để kiếm tiền trang trải cho việc sinh hoạt của bản thân, cậu không muốn phải xin thêm tiền trợ cấp từ mẹ ở dưới quê cho khoảng này nữa, riêng tiền học phí của cậu ở trường thôi cũng đã đắt lắm rồi.

Doãn Khởi từ sáng sớm đã thức dậy chuẩn bị cho bản thân mình trông tinh tươm nhất có thể, thật ra quần áo của cậu không nhiều, ngoại trừ hai bộ đồng phục cao trung ra thì trong tủ chỉ còn lại hai bộ đồ ngủ và ba bộ thường phục, theo Doãn Khởi nghĩ ấn tượng ban đầu của một người quyết định rất lớn đến việc người khác nhìn nhận người đó như thế nào, nên mặc dù biết bản thân trông không được bắt mắt lắm thì Doãn Khởi vẫn cố tạo cho mình một vẻ ngoài trông gọn gàng, sáng sủa một chút, như vậy chắc là đủ rồi.

Doãn Khởi cách giờ làm việc còn nửa tiếng thì ôm xe đạp xuống dưới lầu, khu chung cư cậu đang ở hiện tại đã rất cũ, mọi thứ hầu như đều đã xuống cấp gần hết, bãi giữ xe cũng đã bị trưng dụng trở thành một khu chợ tự phát nhỏ, phòng Doãn Khởi thuê ở tầng bốn nên mỗi khi muốn đi xe ra ngoài, cậu đều phải vát chiếc xe đạp của mình lên vai, leo lên leo xuống bốn tầng lầu, ban đầu Doãn Khởi cũng thấy như vậy rất bất tiện, nhưng bởi vì phí thuê ở đây rẻ, cậu ở đây cũng đã được gần một năm, hằng ngày lúc đi học đều phải như thế này cho nên dần dần liền trở thành quen.

Doãn Khởi dắt xe xuống lầu liền gặp bác Điền, bà là hàng xóm ở ngay bên cạnh phòng cậu, tuổi chỉ lớn hơn mẹ Doãn Khởi một chút, thường ngày mỗi khi nhà bà có nấu cái gì đó ngon ngon đều đem qua cho Doãn Khởi một phần, vì vậy dần dần cậu cũng xem bà giống như mẹ của mình.

Bác Điền có một đứa con trai nhỏ tuổi hơn cậu tên là Chính Quốc, nhóc đó rất thích quấn lấy cậu nói chuyện, thỉnh thoảng khi gần đến kì thi cũng mang sách vở qua nhờ cậu ôn tập, khiến cho Doãn Khởi như có thêm một đứa em trai, cuộc sống hằng ngày nơi đất khách quê người cũng trở nên đỡ trống trải.

Bác Điền mới đi chợ sớm về, trên tay còn cầm theo mấy cái bao lớn bao nhỏ, nhìn thấy cậu liền tươi cười đi đến.
"Khởi Khởi, nghỉ hè rồi mà đi đâu sớm thế ?"

"Dạ, cháu đi làm thêm. "
Doãn Khởi cũng cười đáp lại bác Điền, cánh tay đưa ra tỏ ý muốn xách đồ dùm bà.

"Giỏi quá ! Thôi cháu đi làm đi kẻo trễ, để đồ này bác cầm là được rồi. Mà hôm nay bác có mua được mấy cân tôm lớn, tối nhớ qua nhà bác ăn cơm nhé. "

"Dạ vâng. "
Doãn Khởi vẫy vẫy tay nhìn bác Điền đi lên cầu thang, sau đó mới leo lên xe đạp, chạy đi.

Lúc cậu vừa đến quán thì quản lí của cũng mới vừa đến mở cửa, Doãn Khởi cất xe đạp vào một góc của khu giữ xe trong quán, sau đó mới đi tới chỗ quầy chính.

Blue Moon thật ra là do bốn người trong một hội bạn chơi thân góp vốn mở ra, người vừa mới đến mở cửa là Phác Chí Mẫn, một trong số bốn người đó, anh cũng đồng thời phụ trách công việc quản lí quán.

Phác Chí Mẫn tuổi vẫn còn rất trẻ, anh chỉ vừa tốt nghiệp khoa biên kịch của trường đại học điện ảnh trong năm nay.

Doãn Khởi lúc đi phỏng vấn xin việc thì gặp một người khác chứ không phải Phác Chí Mẫn, lúc có thông báo được nhận người đó cũng nói với cậu là chỉ cần tới quán sẽ có quản lí phụ trách chỉ dẫn cho cậu, chắc hẳn là Phác Chí Mẫn.

Doãn Khởi đi tới chỗ quầy mà Phác Chí Mẫn đang đứng để kiểm tra sổ sách, cậu thật ra gần như không biết cách bắt chuyện với người khác, Doãn Khởi nhìn vào anh trai trông có vẻ lớn hơn mình trước mắt, ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Phác Chí Mẫn kiểm tra sổ sách xong xuôi thì mới nhận ra trước mặt mình có người, anh ngẩng đầu lên liền thấy Doãn Khởi đang nhìn mình, trên mặt hiện rõ nét khó xử.

Các bạn có biết Phác Chí Mẫn học ban biên kịch để làm gì không ?

Đương nhiên là để viết kịch bản phim.

Vậy biết phim thuộc thể loại gì không ?

Đam mỹ đó ! Muahahahahaha.

Phác Chí Mẫn vừa nhìn thấy Doãn Khởi một cục trắng trắng nhỏ nhỏ đứng trước mặt mình, gì đây tiểu bạch thỏ thụ, khả ái đáng yêu thụ hay là ôn nhu trầm tính thụ ?

Phác Chí Mẫn mới vừa viết xong một kịch bản phim, nhà sản xuất cũng đã đồng ý khởi động dự án làm phim, hiện tại đang trong thời gian tuyển diễn viên. Phác Chí Mẫn vừa nhìn đến Doãn Khởi đã ngay lập tức nghĩ đến nhân vật chính trong kịch bản của mình.

Định mệnh là đây chứ đâu !

Diễn viên ư ? Tìm đâu xa, có rồi đây !

"Em trai, em có muốn đi đóng phim không ?"
Phác Chí Mẫn cách một cái quầy bỗng nhiên chồm tới chụp lấy cánh tay của Doãn Khởi, ánh mắt mở to chăm chăm nhìn cậu.

Doãn Khởi bị anh hù đến giật nảy mình, cậu không dám đẩy tay của Phác Chí Mẫn đang nắm lấy tay áo của mình ra, chỉ hơi hơi lùi về phía sau.
"Dạ không. "

Doãn Khởi bắt đầu cảm thấy có mùi nguy hiểm đang lởn vởn đâu đây, cậu mới chỉ là học sinh năm nhất cao trung thôi, hôm nay đi làm thêm là làm phục vụ chứ đâu phải muốn làm diễn viên.

Phác Chí Mẫn đương nhiên sẽ không vì một chữ không này của cậu mà bỏ cuộc, anh đi vòng ra phía trước quầy, sau đó lại nắm lấy vai áo của Doãn Khởi, ấn cậu ngồi xuống một cái ghế gần đó.

Phác Chí Mẫn ngồi đối diện với Doãn Khởi, hai tay nắm lại đặt lên trên bàn, một bộ hùng hổ giống như mấy người tiếp thị bảo hiểm.
"Em trai, anh nói cho em biết, đóng phim là một công việc rất cao cả, diễn viên là người sẽ đem tất cả tinh hoa, tinh túy của bộ phim truyền tải đến khán giả qua từng biểu cảm trên đường nét khuôn mặt.........."

Doãn Khởi ngồi thẳng tắp dán lưng vào ghế nhìn ông anh miệng đang không ngừng mở ra khép vào, nói đến điên đảo trời đất trước mặt bằng một thái độ vô cùng không hiểu gì.

"Em trai, em chính là sinh ra để dành cho vai diễn này. Cho nên cơ hội chỉ đến một lần trong đời thôi đó, phải nắm bắt cho bằng được !"
Phác Chí Mẫn đứng dậy, nắm lấy hai vai của Doãn Khởi, sống chết cũng phải nhất quyết làm cho cậu động lòng.

"Chắc em không muốn nắm đâu ạ. "
Doãn Khởi mở to mắt, liên tục lắc đầu nguầy nguậy, phim ảnh gì chứ, cậu không có đóng được đâu đó.

Phác Chí Mẫn nhìn nét mặt cứng đơ của Doãn Khởi liền biết mình thuyết phục không được rồi, đành phải chuyển sang phương án hai.

Phác Chí Mẫn khẩn thiết nắm lấy tay Doãn Khởi, đưa cái mặt méo mó giả vờ như sắp khóc của mình đến gần cậu.
"Em trai, đi đóng phim đi. Coi như anh xin em !"

Doãn Khởi sống mười bảy năm trên đời chưa bao giờ gặp phải tình huống khó xử đến thế này.

Doãn Khởi vốn tính cách đã khá hướng nội, cậu không thích nói chuyện nhiều với người lạ, càng không biết tiếp cận với người khác ra sao, vậy mà bây giờ lại bị một ông anh chỉ vừa mới gặp lần đầu tiên đã sổ một tràn vào mặt, lại còn muốn cậu đi làm một công việc mà cậu đến nghĩ còn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm tới, nhưng ông anh này lại là quản lí nơi làm thêm, Doãn Khởi hoàn toàn không muốn làm mất lòng Phác Chí Mẫn.

"Nhưng mà em không biết đóng phim. "
Doãn Khởi nhìn nhìn Phác Chí Mẫn, đây là câu trả lời cậu thấy ổn nhất, chắc có lẽ sẽ không ai muốn một người không biết gì vào làm hỏng bộ phim của mình đâu.

"Không sao, chỉ cần em biết nói thôi là đã giống y chang nhân vật của anh rồi. "
Phác Chí Mẫn nãy giờ tuy là một mình nói, nhưng anh đương nhiên cũng sẽ có quan sát đến nét mặt của Doãn Khởi một chút.

Nhìn đi ! Từ ánh mắt hoảng hốt cho đến giọng nói ngập ngừng khó xử ấy, tất cả đều khớp với tưởng tượng của anh về nhân vật của mình một trăm phần trăm.

Doãn Khởi trong họng nghẹn cứng không biết nói gì nữa, chẳng lẽ bây giờ cậu phải giả câm thì mới từ chối được ông anh này, nhưng mà lúc nãy cậu đã lỡ nói ra ba câu mất rồi.

"Em trai, bây giờ chúng ta hãy vứt hết mọi công việc ràng buộc nhàm chán ở đây đi, anh sẽ đưa em tới chỗ tuyển chọn để mọi người được chiêm ngưỡng xem nhân vật của anh ở ngoài đời thực trông như thế nào. "
Nói xong, Phác Chí Mẫn liền lập tức đứng dậy, không quên xách cổ Doãn Khởi lôi đi.

Doãn Khởi bị Phác Chí Mẫn ụp nón bảo hiểm lên đầu, còn cậu vẫn trong tình trạng ngơ ngác chẳng hiểu cái gì, muốn nói lắm nhưng không biết nói thế nào, cứ như vậy để mặc cho Phác Chí Mẫn ấn mình lên xe rồi chở mình đi luôn.

Doãn Khởi suy nghĩ bản thân nhất quyết nên sửa cái tính này của mình đi, bây giờ là Phác Chí Mẫn, quản lí của quán cà phê nơi cậu làm việc, cũng xem là có thể tin tưởng được thì không sao, chứ nếu đổi lại là bọn bắt cóc chắc bây giờ cậu đã bị bán qua biên giới rồi mất.

Phác Chí Mẫn chở Doãn Khởi đến một tòa nhà nằm ở trung tâm thành phố, đây là trụ sở của hãng phim đã đồng ý sản xuất phim của anh, ở trước cửa tòa nhà đang treo một tấm băng rôn thật lớn ghi 'Tuyển diễn viên cho dự án phim đam mỹ: Không thể ôm em.'

Phác Chí Mẫn từ lúc xuống xe vẫn luôn nắm thật chặt lấy ống tay áo của cậu, giống như sợ Doãn Khởi sẽ chạy mất.

Thật ra Doãn Khởi vẫn đang suy nghĩ không ngừng về việc ngày đầu tiên đi làm mà cậu đã trốn việc như thế này không biết có thể bị trừ lương không ? Nhưng mà rõ ràng là quản lí một mực kéo cậu đi, chắc việc này sẽ được liệt vào trường hợp làm việc cho cửa tiệm, không bị trừ lương đâu.

Phác Chí Mẫn dẫn Doãn Khởi đi vào trong một cái sảnh lớn, ở ngoài sảnh cũng có rất nhiều người đang ngồi chờ, nhìn sơ qua đều cùng bằng tuổi với cậu, toàn bộ đều là thí sinh đang chờ đến lượt casting.

Thật ra, tình yêu giữa nam nam ngày nay trong xã hội hiện đại vẫn chưa được ủng hộ hoàn toàn bởi đại chúng.

Nhưng vẫn có một bộ phận rất đông những người muốn xem thể loại phim về tình cảm nam nam, nên đam mỹ đang là một để tài rất nóng đối với giới làm phim. Nhà sản xuất khởi động dự án phim lần này là PUTV, một nhà sản xuất lớn chỉ chuyên về mảng phim đam mỹ, trước đây đã cho ra mắt rất nhiều bộ phim gây được tiếng vang lớn trong cộng đồng, vì vậy với bộ phim lần này tuy mới chỉ ở những khâu khởi động ban đầu, nhưng cũng đã thu về rất nhiều lượt chú ý.

Phác Chí Mẫn không đi đến bàn đăng kí đầu tiên mà trực tiếp kéo Doãn Khởi vào căn phòng đang diễn ra hoạt động thử vai.

Đạo diễn ngồi chính giữa đang tập trung xem thí sinh thi thì bị Phác Chí Mẫn đùng đùng đi vào phòng làm giật cả mình.

Mọi người trong phòng cũng đồng dạng bị anh thu hút hết sự chú ý.

Phác Chí Mẫn kéo Doãn Khởi đi đến trước mặt đạo diễn của bộ phim.
"Hưởng Hưởng, xem tớ mang ai tới này. "

Đạo diễn của bộ phim lần này là Kim Tại Hưởng, anh là bạn cùng tuổi của Phác Chí Mẫn, cũng vừa mới tốt nghiệp khoa đạo diễn của đại học điện ảnh. Nhưng trước bộ phim này, anh đã có chỉ đạo một số bộ phim ngắn gây được chú ý lớn về đề tài đam mỹ nên trong dự án lần này qua hai vòng khảo sát liền được nhà sản xuất giao cho trọng trách làm đạo diễn chính.

Kim Tại Hưởng nhìn nhìn Phác Chí Mẫn đang hưng trí bừng bừng, rồi nhìn sang người mang theo bộ mặt ngơ ngác mà anh mới dẫn đến, trong đầu xuất hiện rất nhiều nghi vấn.
"Ai ? "

"Là Văn Hạ, Văn Hạ đó ! Cậu nhìn đi, ánh mắt trong veo mang theo một chút sợ hãi, dáng người gầy gò, tạo cho người đối diện cảm giác muốn bảo vệ. Đây chính là Văn Hạ trong kịch bản của tớ đó. Không sai một li !"
Phác Chí Mẫn bắt đầu xoay quanh Kim Tại Hưởng nói nói.

Kim Tại Hưởng nhìn nhìn Doãn Khởi một hồi, đúng là vẻ bề ngoài của Doãn Khởi rất giống với mô tả của nhân vật Văn Hạ, nhưng đối với anh nếu muốn đóng phim thì diễn xuất mới là cái quan trọng.
"Cậu cho cậu ấy diễn thử đi, phải đạt thì tớ mới đồng ý. "

Phác Chí Mẫn nghe xong, liền lập tức kéo Doãn Khởi qua đưa cho cậu một xấp giấy, anh lật đến một trang đầy chữ sau đó bảo Doãn Khởi nhìn vào.
"Trong đây có một câu lời thoại, kế bên này là tình huống diễn xuất, em cứ tưởng tượng ra mình thật sự đang ở trong câu chuyện như thế này rồi nói thôi. Nhớ là phải tự nhiên lên. "

Doãn Khởi có hai mươi lăm phút để học thuộc thoại và nhập tâm vào vai diễn, Phác Chí Mẫn để cho cậu ngồi trên ghế ở góc phòng, còn chính mình thì ngồi bên cạnh để cậu có gì thắc mắc thì còn hỏi.

Doãn Khởi cúi đầu đọc một đoạn mô tả nhân vật ở phần đầu trang giấy.

Văn Hạ là một chàng trai xuất thân nghèo khó, vốn dĩ ban đầu gia đình Văn Hạ rất hạnh phúc, ba mẹ cậu đều là công nhân làm trong một nhà máy nhỏ ở khu công nghiệp gần nhà, cả hai người đều rất thương yêu cậu.

Nhưng đến năm Văn Hạ mười tuổi, ba cậu bắt đầu nghiện ngập cờ bạc, ông cũng thường xuyên nhậu nhẹt say xỉn xong rồi về đánh đập mẹ của Văn Hạ,Văn Hạ lúc đó còn quá nhỏ nên mỗi lần nhà cậu có chuyện thì mẹ cậu lại nhốt cậu trong phòng, một mình chịu đựng đòn roi của ba cậu, Văn Hạ ở trong phòng nghe thấy tiếng mẹ mình khóc lóc cầu xin cùng tiếng đòn roi của ba mình quật vào người bà thì vừa khóc lớn vừa đập cửa, muốn chạy ra ngoài để bảo vệ mẹ mình.

Gia đình của Văn Hạ cứ như thế ngập trong cảnh đen tối cho đến khi Văn Hạ mười lăm tuổi, toàn bộ gia sản trong nhà cậu đều bị ba cậu đem đi bán sạch, mẹ cậu không chịu đựng được nữa liền nổ ra tranh cãi với ba cậu, sau đó trong lúc nóng giận ba cậu đã tự tay cầm dao đâm mẹ cậu. Lúc Văn Hạ đi học về thì trước cổng nhà cậu có rất nhiều đứng tụ lại, cậu thấy thi thể mẹ mình được nhân viên cấp cứu đưa ra, còn ba mình thì bị cảnh sát còng tay bắt đi.

Mẹ cậu chết, ba cậu bị phán mức án chung thân, Văn Hạ trong một nháy mắt mất đi tất cả. Một cậu thiếu niên mới mười lăm tuổi đã phải chịu nhiều nỗi đau đến như vậy, cậu dần dần thu mình lại, không còn tiếp xúc với bất cứ ai, nhưng ba cậu cờ bạc nhiều năm như vậy, đã vay mượn của bọn xã hội đen một số tiền rất lớn, bọn họ đến nhà để đòi tiền Văn Hạ, cậu nói không có bọn nó liền đánh đập cậu.

Doãn Khởi đọc đến đây, chóp mũi lại khẽ thấy cay cay, tuy đây chỉ là nhân vật trong phim nhưng hoàn cảnh quả thật rất đáng thương.

Văn Hạ sau đó phải nghỉ học đi làm thêm để trả nợ, nhưng số tiền cậu kiếm được chẳng thấm vào đâu so với số tiền nợ.

Bọn giang hồ lúc đến lấy tiền đã đề nghị cho cậu một công việc, đó là làm tình nhân của các thiếu gia con nhà giàu, Văn Hạ không còn cách nào khác, nếu không làm công việc này thì bọn giang hồ sẽ siết nhà của cậu.

Văn Hạ đồng ý đến gặp người muốn bao nuôi mình, và đó chính là lần đầu tiên cậu gặp được Đường Minh Vũ.

Thật ra Đường Minh Vũ tuy là thiếu gia của một gia đình giàu có nhưng ba mẹ hắn ngoài tiền ra thì những thứ tình thương bình thường nhất đều chưa một lần trao cho hắn.

Đường Minh Vũ là một thiếu gia nổi tiếng ăn chơi trác táng, mỹ nam, mỹ nữ qua tay hắn nhiều vô số kể, nhưng bản thân hắn cũng không hiểu sao ngay từ lần đầu gặp cậu đã si mê đôi mắt trong veo mang theo một chút sợ hãi cùng không cam nguyện kia của Văn Hạ.

Đường Minh Vũ và Văn Hạ từ đó cùng nhau bắt đầu một đoạn tình cảm mà cả hai đều không muốn nó xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net