Chương 1 - "khởi đầu"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triều đại Trịnh Giới, phía Đông địa cầu, Lục tân 17, 1000 năm sau công nguyên.

Làng Nam Thi, thuộc Trịnh Quốc, khu vực mậu dịch chính.

Trước công nguyên 1000 năm, toàn bộ sinh vật cùng sự sống đều bị diệt vong, thiên tai, tai họa lần lượt ập đến, nơi nơi đều chất đầy thi thể, làm người ta nhìn vào tức khắc ớn lạnh, hình dung ra tiếng hét ai oán, cảnh tượng nhân loại đứng trên đà diệt vong.

Sau đó sau đầu công nguyên, tức là năm 0 sau công nguyên và năm 2 trước công nguyên, đánh dấu một cột móc huy hoàng trong thời gian tận thế của nhân loại, nguồn sống lại một lần nữa nãy nở, đâm hoa, tổ tiên loài người lại một lần nữa xuất hiện, duy trì nhân loại đến đế quốc phong kiến bấy giờ, tổng đếm đã tròn 1000 năm thế hệ sau sinh sống trên địa cầu rộng lớn.

Lịch sử Trịnh quốc tồn tại 1000 năm có ghi lại, sau khi được thượng đế khai sáng, mở rộng con đường sống, toàn bộ số người sống xót chia nhau làm bốn hướng, xây dựng một quốc ngữ, một ranh giới, một bộ tộc khác nhau, cấp tốc gia tăng số nhân lực bị mất đi.

Trong 1000 năm đó, Trịnh quốc xét theo bề dày lịch sử, căn bản đều đồng đều phát triển như các nước ngoài vùng ranh giới. Nhưng nếu xét theo về mặt lực lượng, quân nhân vũ trang, Trịnh quốc nếu đứng thứ hai sẽ không có ai dám đứng thứ nhất.

Trong 1000 năm tồn tại, Trịnh quốc thay đổi người cầm quyền liên tục. Từ 100 năm đầu đều do con cháu Trịnh Thủy Tần thay nhau cai trị, do bản tính dòng tộc lãnh khí, không mấy thiện cảm bá tánh, kìm cố 100 năm cuối cùng đều bị xác hại, diệt trọn một bộ tộc hơn ba trăm người, toàn bộ thi thể đều mất dạng, trong triều đình không một ai dám lên tiếng, tựa như mắt mù không thấy, tai điếc không nghe.

Lúc đó, Trịnh quốc rối loạn, bá tánh thay nhau nổi loạn, ra đường bước chưa được vài dặm thì lại có vài thi thể bị chém xem ra không còn dạng người, cướp giựt hoành hành, gần như nổi loạn. Triều đình thì cũng không mấy khả quan, Trịnh vương đời thứ ba mươi ba bị ám hại, đầu chặt lìa khỏi cổ đặt chễm chệ ở ngai vương, phi tần cùng hậu cung, công chúa, thái tử đều một đêm biến mất hết, không tìm thấy dù chỉ một sợi tóc, sinh ra bùng nổ, quan võ quan văn đều thi nhau đấm đá, sát hại giựt lấy ngai vương.

Vượt qua hơn hai mươi lăm năm đen tối, như rắn bị mất đầu tìm lại được ánh sáng, khi đó từ trong một đám dân tị nạn, đứng ra một thanh niên cường tráng, thần trí siêu việt, nắm trong tay số quân chưa đến một vạn, thẳng tiến đánh ập vào triều đình, lấy tấn công đặt lên đầu, sau hơn hai trăm tám mươi ngày vật vã, tướng lĩnh cũng lên nhận lấy ngai vương, lấy quốc hiệu là "Trịnh quốc vương văn võ bình", "vương" trong "đế vương", "văn" trong "văn học trung đại", "võ" trong "võ thuật", "bình" trong "thái bình", ý chỉ xây dựng cho bá tánh một đất nước "bình đẳng sinh tồn".

Hoàng đế mới lên ngôi, mở đầu cho một trang sử mới cho triều đại Trịnh quốc, thay đổi một số trang hành thi chủ pháp, đem ruộng nương chia đều lại cho từng bá tánh, cắt giảm thuế, gia tăng khai phá địa phận mới, xây dựng lại toàn bộ hệ thống điều hành từng huyện nhỏ, mỗi ngày đều ngự triều xem xét sổ sách, cuối tháng lại đích thân xuất cung xem xét tình hình cuộc sống bá tánh, lấy thân thủ là quân, làm việc vì nước, che chở cho nhân loại.

Sau này khi nhìn lại, có thể nói những năm 125 trở đi của Trịnh quốc là "thiên hạ thái bình", toàn bộ bá tánh đều thực yêu thích vị Hoàng đế, người đầu tiên vì dân mà thay đổi, lấy trọng trách mình là "quân" nắm quyền hơn mấy trăm vạn người.

Vào năm 177, vị Hoàng Đế băng hà, lấy đi không biết bao nhiêu nước mắt của bá tánh. Người thân cận bên ông phút cuối là Lâm Bách Vi Hoàng Hậu, cũng là người nữ nhân duy nhất mà ông dành cả đời để bầu bạn đến phút cuối. Sau khi ông chết, khắp nơi bá tánh truyền tai nhau việc vị Hoàng Đế này thật ra là họ Mân, tên đầy đủ là Mân Hoàng, khi xưng vương, ông vẫn giữ tên quốc là họ Trịnh, không đổi, chứng tỏ ông yêu nơi này vô cùng, lại một lần nữa khiến người ta nén bi thương.

Hoàng Hậu lúc trước có hạ sinh hai vị Hoàng Tử, một tên Mân Quốc Hạo, một tên Mân Quốc Thiên, Mân Quốc Hạo từ bé đã được cho theo Tướng Quân luyện tài võ thông dụng, định hướng sau này là một Quốc Vương tương lai của Trịnh quốc, lên mười ba đã được phong là Thái Tử. Còn Mân Quốc Thiên thì từ bé yếu ớt, đêm muộn nếu không ngủ sáng hôm sau liền sẽ bị nhiễm phong hàn, Mân Quốc Thiên cũng biết mình không có đủ tài lực, an phận để Hoàng tổ mẫu sắp xếp, cứ thế rong rủi trong cung học tập, đủ tuổi lại cưới một nữ nhân, phong cho nàng Thái Tử Phi, tiếp tục trường tồn Hoàng tộc.

Cứ thế Đế Vương nhà Mân nhẹ nhàng trãi qua hơn tám trăm hai mươi ba năm đến hiện tại, qua hơn mấy trăm đời Vương, Thái Tử được định trước sẽ lên làm Hoàng Đế từ bé đều được học "thế nào là một người quân tốt" "thế nào là một Hoàng gia gia tốt" "thế nào là một Bệ Hạ tốt của gia đình", căn bản từ nhỏ đã được nếm thử qua từng khó khăn thống khổ, thâm chí là cái chết để đổi lấy là một bề dày kinh nghiệm đổi mới cuộc sống bá tánh sau này.

Với chức danh Thái Tử, Mân Doãn Khởi, vị Hoàng Đế tương lai đời một trăm linh hai đã từ tất cả những thứ đáng sợ, ghê tởm nhất dựng dậy, đấu đá cùng bao nhiêu Hoàng Đệ, cuối cùng cũng sống xót chờ tới ngày tròn mười tám tuổi, ngày y trở thành một vị Hoàng Đế thực thụ của Trịnh quốc.

Trời cao rọi nắng, lọt qua khe cửa gỗ điêu khắc tinh tế, chạm lên cái cầm nhẫn nhụi tinh xảo, làn da nhợt nhạt, cả người đầy thương thế ghê rợn, đưa tay xoa xoa mi tâm, Doãn Khởi khẽ xoay người, cơ thế căng cứng đau đớn theo từng động tác của khớp xương, mở mắt, đôi mắt màu nâu óng, bao lấy toàn bộ diện tích ngự phòng, mái tóc dài đen tuyền che phủ cơ thể phong trần, làn da trắng nõn bị những vết thương đỏ rợn che đi, y lại xoay người, toàn bộ chăn gấm bị rơi xuống sàn gỗ, lộ ra cơ thể không được y phục bao phủ đẹp đến hoa mắt.

Bên ngoài, tiếng bước chân nện vào sàn gỗ, từ từ tiến gần đến cửa gỗ khắc long phụng, bóng lưng thẳng tấp, cung kính cúi đầu trước cánh cửa khép kính.

"Thái tử, để thần cho Lan Phi vào giúp người thay y phục, sắp đến giờ ngự triều nhậm ngai vương rồi."

"Ta tự làm được." Doãn Khởi ở bên trong loay hoay ngồi dậy, vươn tay tới phục trang làm từ vải gấm đẹp mắt rơi đầy trên sàn, tùy tiện khoác vào.

"Cái kia, Bệ Hạ muốn người mặc long phục, lát nữa tì nữ Lan Phi sẽ đưa tới, cô ấy sẽ giúp người thay, thần cáo lui." Hắn bên ngoài giữ một bộ dạng khom lưng lùi về, rồi khuất dần sau lối vào cung Thái Tử. Doãn Khởi ở trong trầm mặt, chính mình cũng không nhớ đêm qua y tại yến tiệc đã bị ép uống bao nhiêu rượu, hiện giờ tỉnh lại trên người cũng không có lấy một bộ dạng hoàn chỉnh, khó hiểu, không phải đêm qua do uống nhiều mà tùy tiện cởi hết đồ đi.

Doãn Khởi lùi về, vùi mặt vào gối làm từ vải gắm mềm, mệt mỏi thở dài, xem ra trong mấy năm qua, cuối cùng y cũng đã chạm tay tới vị trí này, cứ tưởng ngày này còn lâu lắm mới tới, không ngờ lại nhanh như vậy, làm y đến bối rối muốn bỏ trốn cũng không được, không biết hôm nay người đó có biết y sẽ lên làm Hoàng Đế Trịnh quốc không, chắc hắn sẽ giận đến mặt cũng đen.

"Cốc cốc", tiếng cửa lại kêu lên, Doãn Khởi lần này cơ thể thả lỏng, mày cũng không còn nhăn nhúm, một bộ dạng quần áo xộc xệch anh tuấn mê người, mở miệng hạ lệnh, cửa mở, y khẽ hừ nhẹ, mặt mày cũng lạnh băng, con ngươi lạnh lùng vô hồn đến nhìn vào mà rét run, khiến người ta bị hút sâu vào bóng tối trong đáy mắt.

*

End chương 1 - ㅂㅈㅂ
Chỗ nào sai xót lỗi chính tả các nàng báo lại hộ tôi nha, đọc vui vẻ ㅋㅋㅋㅋ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hopega