2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Seokie đang làm gì thế"

Hoseok nghe thấy âm giọng mềm nhẹ của người anh lớn vang lên bên tai mình, sau đó thì cả người anh đổ ập vào lòng ghế sofa bên cạnh hắn. Nắng sớm chỉ vừa buông thả ít lâu, nền không gian vẫn còn vương lại một vạt hơi lạnh làm tê rần đầu mũi, thế mà Yoongi đã thức giấc rồi

"Nếu anh mệt thì vào phòng ngủ tiếp đi hyung, nằm ở đây không ổn đâu"

"Anh không mệt" nắm tay trắng mịn xoa khẽ trên mi mắt, Yoongi thấp giọng bật lên một lời

"Mới sớm mà anh đã..." mang theo ý định trêu chọc trên màu mắt, Hoseok nhìn sang người anh lớn đang nằm dài ở ghế sofa nhiễm một vạt nắng

"..."

"...anh mới đi đâu về à", với quần áo trên người Yoongi, không có vẻ gì là anh vừa bước ra từ phòng ngủ

"Ừm" cuộn thành một khối bông gòn trắng mềm Yoongi đáp được một tiếng trước khi chìm sâu vào giấc say nồng êm ả

Hoseok buông laptop xuống bàn trà gần đó, bước dịu khẽ đến bên cạnh người đã mê man. Đây không phải là lần đầu tiên anh trở về từ studio khi trời đã hửng sáng, hắn cũng không bất ngờ

Quen thuộc Hoseok vòng tay xuống đầu gối mỏng manh, một tay còn lại đỡ lấy cả người Yoongi vào trong lòng mình, không tốn chút sức lực nào hắn đã bế bổng được anh lên, mang một khối xinh yêu mềm mại trở về phòng ngủ, phòng ngủ của anh

Hoseok giúp anh thay áo ngủ, dù rằng ai cũng biết Yoongi thích nhất là không mặc gì rồi lăn vào giường nệm, hắn cũng không có cách khác mà, cũng không thể cởi bỏ quần áo của anh rồi để đó được, trời đã gần vào tiết hàn mất rồi

Vùi chăn thật kín quanh người Yoongi rồi Hoseok mới an tâm mà đứng dậy, trên người anh vẫn phảng phất mùi vị cà phê thật nhạt, cảm giác lạnh đắng thấm trên đầu lưỡi sau đó chậm rãi tan vị lịm ngọt nơi yết hầu

Hoseok nhìn người đã bất tỉnh kia một lúc rồi cũng chầm chậm quay gót trở ra ngoài, hắn vẫn chưa ăn gì cho buổi sáng nên có lẽ vì thế mà cả người đã trở nên cồn cào rồi

___

Đến giờ cơm trưa, Hoseok cũng đã viết xong chương mới nhất cho Daily Bangtan, thông báo cùng bình luận kéo đến như vũ bão. Nhưng tạm thời gác việc kiểm tra phản hồi qua một bên, đã gần một giờ chiều, vì thế mà hắn trở vào phòng ngủ để gọi Yoongi dậy

Trái với những gì mà Hoseok nghĩ, Yoongi đã dậy mất rồi

Và anh đang gắt ngủ

"Hoseok à" anh gọi hắn bằng giọng mũi say đặc, mi mắt mềm nhẹ khép hờ trên đôi ngươi vẫn còn mờ mịt vì thiếu ngủ, tay anh nắm siết lại chìm giữa lòng nệm, trong vô thức đã vò rối một góc chăn bông

"Sao đấy, em đây" Hoseok bước đến, xoa tay dịu khẽ trên lưng anh thật gầy, hắn hiểu rõ tình trạng lúc này của Yoongi, anh hẳn là đang đau đầu

"Đau đầu quá" ngay sau suy đoán kia của Hoseok, Yoongi khẽ giọng buông một câu

Sau đó như đã quen thuộc anh mềm rũ người ngả vào trong vòng tay của cậu em nhỏ, gác đầu trên vai hắn, cọ chóp mũi ửng hồng trên cần cổ, cũng không biết anh có nhận ra hay không, anh đang cọ trên yết hầu của hắn

"..." trầm lặng Hoseok kiên trì xoa khẽ lưng anh

"...ăn một chút sẽ khá hơn đó hyung"

"Không" Yoongi vẫn đáp bằng âm say đặc chưa tỉnh ngủ, và anh vẫn dụi chóp mũi trên yết hầu hắn

"Jin - hyung sẽ nổi giận đó"

"..."

"Namjoon sẽ lại cằn nhằn về chế độ dinh dưỡng phù hợp đó hyung à"

"..."

Ba đứa trẻ còn lại trong nhóm không có sức uy hiếp, Hoseok cuối cùng cũng đưa ra quyết định sống còn trước khi hai thành viên khác của hyungline ập đến. Hắn mang anh vào phòng, giờ thì hắn cũng cưỡng chế mà ôm anh ra

Yoongi chẳng có phản ứng gì, có lẽ đã ngủ say lần nữa, Hoseok cũng không vội gọi anh dậy

Hắn gặp Seokjin đang thẫn thờ ở trong bếp

"Sao thế hyung"

"Nhà chúng ta có trộm sao" người anh cả buông một câu rời rạc

"Gì cơ, không thể nào" ký túc xá của họ nằm ở khu căn hộ có mạng lưới an ninh đáng tin cậy bậc nhất, sao lại có thể được

"Nhìn tủ lạnh này" Seokjin nhường chỗ cho Hoseok đến xem qua ngăn dự trữ trống hoác của họ

"À..." như là nhớ ra chuyện gì đó Hoseok bật cười

"Đi theo em" hắn nhẹ giọng

"Mày buông con mèo kia xuống đã" Seokjin vội nói một lời

"..."

"Được thôi"

Để Yoongi ở ghế ngồi bên trong phòng bếp, Hoseok dẫn Seokjin đi xem qua ba căn phòng ở góc trong cùng ký túc xá

"Trời ạ..." người anh lớn buông một tiếng bàng hoàng

"Không chỉ có trộm, còn có bắt cóc nữa, gọi công ty mau"

"Không phải đâu hyung" nụ cười trên môi Hoseok nở rộ lớn hơn

"Thế ba đứa nhỏ ở đâu rồi" Seokjin gấp rút

"Có một tựa game mới ra mắt nên tụi nhóc đã tập trung sang căn hộ của Taehyung để chơi từ tối hôm qua rồi, chắc đám trẻ sẽ ở bên đó khoảng một tuần"

"Vậy sao" không nghe ra được cảm xúc trong lời này của Seokjin, anh trở về phòng bếp, chỉ một ánh mắt cũng đủ khiến Yoongi đang đổ gục trên bàn ngay lập tức tỉnh dậy

"Ồ em không có bỏ bữa hyung à" Yoongi vội vã nói

"Anh đã nấu gì đâu mà nhóc ăn"

Ném một ánh nhìn ái ngại về phía Hoseok, Yoongi co cụm lại một chỗ run rẩy, hắn ngồi đến bên cạnh như an ủi, nhưng hắn cũng run không kém gì

"Chỉ có bốn người chúng ta, sao anh lại nấu nhiều đồ ăn thế hyung nim" cảm giác được không khí trở nên không ổn Namjoon chạy đến, dịu giọng mà hỏi một lời

"Em cũng biết việc này à"

"Việc gì cơ" hiền triết không hiểu, lại đánh một ánh mắt cầu cứu đến hai người đang ngồi nghiêm chỉnh ở trên bàn, sau đó hắn cũng nhập vào thành ba khối tượng run cầm cập

"...à tụi nhóc có nói vào tối hôm qua, nhưng lúc đó hẳn là anh đã ngủ mất rồi" Namjoon cố gắng cứu vãn

"Em cũng không biết gì nè hyung" Yoongi thêm vào

"Anh không giận, anh đang chuẩn bị mang đồ ăn vặt sang cho đám trẻ này" nét mặt Seokjin lại trở về ôn hòa hiền dịu

"..."

"Sau đó thì bốn người chúng ta có thể tổ chức tiệc nướng"

"Anh là tuyệt nhất đấy hyung" cả ba cùng nhau im lặng lúc này lại cùng nhau nở nụ cười

Hoseok âm thầm ghi nhận, đây có thể là câu chuyện tiếp theo được đăng tải. Sau đó như chợt nhớ ra, lúc này hắn mới lấy điện thoại ra từ trong túi áo mình

"Ôi..."

___

"Ở đâu bán anh em thân thiết sẽ ôm bạn về lại phòng ngủ mỗi khi bạn mệt mỏi vậy, tôi cũng muốn có"

"Anh em tớ chưa bao giờ ôm tớ lấy một cái..."

"Author - nim à chúng ta nên bàn bạc lại thôi, đây không phải Sope fic thì là gì"

"Hoseok ôm Yoongi anh ấy cũng không kháng cự, đây là ôm đến quen rồi phải không"

"Nếu đây là Sope trong đời thật thì tớ đã an lòng nhắm mắt rồi"

___

"Seokie đọc gì thế, anh đọc với" Hoseok còn chưa kịp nhận ra mình đã vô ý mà chân thật viết lại toàn bộ câu chuyện đã diễn ra lúc trời vừa hửng sáng, thì đã thấy một mái đầu bông tơ chậm rãi nghiêng đến

"!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net