Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-oOo-

Tiếng đàn chợt dừng lại, cảm giác được có ai đó đang nhìn mình không rời. Min Yoongi xoay người, thời khắc anh nhìn thấy cậu trái tim dường như ngừng đập, anh không dám thở mạnh càng không dám di chuyển hay chớp mắt. Chỉ sợ rằng cậu sẽ giống như trong giấc mơ của anh, phút chốc liền tan biến mất.

Jung Hoseok đứng chôn chân tại chỗ, nơi ngực trái nhói lên, trái tim cũng đập nhanh bất thường. Rõ ràng đây là lần đầu tiên cậu gặp anh nhưng sao cảm giác lại thân thuộc đến vậy, giống như đã quen biết từ trước.

Min Yoongi rời khỏi sân khấu, chậm rãi tiến về phía Jung Hoseok, anh đưa tay ra chạm nhẹ vào má cậu, hơi ấm truyền tới khiến anh khẽ rùng mình.

Đây không phải giấc mơ!

"Hoseok!" Anh ôm chầm lấy cậu, siết chặt tay. "Là em, thực sự là em!"

Jung Hoseok bị ôm tới đần người, thế nhưng lại không đẩy anh ra mà còn ôm đáp trả.

Quen quá, cảm giác này quen quá...

"Được gặp em một lần nữa, thật tốt..." Giọng anh nghe như sắp khóc, niềm xúc động trào dâng trong lòng. Anh vùi mặt vào hõm cổ cậu, nhắm hai mắt lại.

"A, khoan đã..." Jung Hoseok sực tỉnh, cậu đẩy anh ra. "Anh quen biết tôi sao?"

Bây giờ đến lượt Min Yoongi ngơ ngác, Jung Hoseok không giống như đang nói dối. Ánh mắt cậu nhìn anh giống như đang nhìn một người xa lạ.

"Hoseok...?"

"Còn biết cả tên tôi nữa?" Jung Hoseok nhíu mày, cố lục lọi trong trí nhớ của mình. "Không lẽ chúng ta từng trải qua tình một đêm?"

"..."

Khóe môi Min Yoongi giật giật, anh bắt đầu cảm thấy nghi ngờ. Đây có thật sự là Jung Hoseok của anh hay không?

"Sai à? Vậy chờ chút... Hay là đối tác làm ăn? Không đúng không đúng, họ nói anh là nhạc sĩ. Tôi vốn chẳng liên quan gì tới giới giải trí, vậy thì thế nào đây?"

Jung Hoseok liến thoắng một lúc, sắc mặt Min Yoongi từ xanh chuyển sang xám sau đó là trắng bệch. Hoặc là cậu đã thay đổi, hoặc là trí nhớ của anh về cậu có vấn đề. Mà trường hợp này thì vế thứ hai khẳng định là sai bét, cả đời này Min Yoongi cũng không quên được cậu, từng cử chỉ đều khắc sâu trong tâm trí.

"Aa, nghĩ không ra! Trước hết anh cứ nói tên---"

Vế sau của câu nói bị đôi môi hồng nhỏ nuốt trọn, Jung Hoseok toàn thân hóa thành đá, đột nhiên sau hai mươi mấy năm cuộc đời cậu không biết nên phản ứng thế nào. Cũng chẳng phải nụ hôn đầu tiên, cậu đã quen với lớp son bóng của tình nhân, cảm giác chưa từng thay đổi. Ấy vậy mà lần này...lại khiến cơ thể cậu tê dại như bị điện giật.

Nụ hôn không sâu, giống như lướt qua rất nhanh nhưng cũng đủ để đầu óc tỉnh táo của Jung Hoseok rơi vào sương mù.

Min Yoongi buông cậu ra, hài lòng nhếch môi nói: "Min Yoongi, tên của tôi"

Quán bar sang trọng tới giờ mở cửa, khách tới rất đông, chẳng mấy chốc không khí đã náo nhiệt ồn ào. Tiếng nhạc dồn dập hay ánh đèn led quăng tứ tung cũng không thể ảnh hưởng tới Jung Hoseok lúc này. Cậu ngồi ở quầy rượu, gọi ra 12 loại khác nhau sau đó chỉ nhìn mà không uống. Chủ quầy lấm lét dò xét cậu một lượt, không dám lên tiếng hỏi. Biểu cảm trên gương mặt cậu thay đổi cũng cực kì phong phú, cố tỏ ra bộ dạng suy tư trầm mặc.

Không gian phút chốc trở nên tĩnh lặng, mọi người ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì tiếng đàn piano đã cất lên. Vừa mới được trông thấy chủ nhân của tiếng đàn, cả quán bar như bùng nổ, nhất là đám con gái hò hét tới nhức đầu.

"Đẹp trai quá!"

"Anh ấy là ai vậy?"

"Không biết ư? Min Yoongi, nhạc sĩ nổi tiếng. Hai năm trước anh ấy sang Mĩ xây dựng sự nghiệp, mới về nước thôi. Không ngờ có thể được nhìn thấy trực tiếp thế này!!!"

Vân vân và mây mây...

Jung Hoseok nâng một ly rượu màu xanh dương, lắc qua lắc lại vài cái rồi uống cạn, ánh mắt mơ hồ dán chặt lên người Min Yoongi.

Anh mặc bộ vest đen, cổ thắt nơ đỏ, chiếc kính gọng đen không làm mất đi nét đẹp của đôi mắt.

Jung Hoseok nằm gối đầu lên bàn rượu, cảm thấy miệng lưỡi khô khan. Cậu không nhớ đã uống những gì và uống bao nhiêu, bởi vì trong đầu chỉ có hình bóng của người kia mà thôi.

Hoàn thành xong màn trình diễn, Min Yoongi đứng dậy lịch sự cúi đầu chào. Tiếng vỗ tay râm ran không ngớt, còn nghe được ai đó yêu cầu anh đàn thêm một bài.

"Xin lỗi, hôm nay tôi có việc mất rồi. Hôm khác sẽ tới phục vụ mọi người sau" Min Yoongi không cười nhưng ánh mắt sáng lên, anh nhìn thẳng về phía Jung Hoseok.

Một tiếng 'ồ' kéo dài, tiếc nuối lẫn vui mừng đan xen nhau.

Jung Hoseok cũng vô thức cười đáp trả, rượu bắt đầu ngấm khiến cậu có chút quay cuồng.

"Này, nói thật đi. Cậu ta là hàng mới của quán các người đúng không? Đẹp, rất đẹp. Đúng loại ta thích!" Giọng của một gã đầu hói bụng phệ lè nhè ngồi cách Jung Hoseok không xa lắm.

Người chủ quầy bị hỏi thì lập tức lắc đầu: "Không ạ, anh ấy đích thị là nhạc sĩ. Tuyệt đối không phải như ngài nghĩ đâu"

"Nhạc sĩ ư? Càng tốt! Vừa trắng vừa đẹp, giọng lại hay như thế. Nếu đem đặt dưới thân, chắc chắn sẽ rất tuyệt ~ "

Gã chỉ vừa mới dứt câu đã cảm thấy một trận đau choáng váng đầu óc, chai rượu vang sau khi đáp vào trán gã thì rơi xuống vỡ tan trên nền đất. Gã ôm đầu, hét lên đầy đau đớn.

"Con mẹ nó, thằng nào!? Ra đây cho ông!"

Jung Hoseok vò loạn mái tóc, tặc lưỡi đứng dậy, còn thuận tiện đạp đổ cái ghế bên cạnh để hoạt động gân cốt. Gã đầu hói vừa nhìn thấy cậu, chưa kịp đánh đã ngã vật xuống sàn run lẩy bẩy.

Vốn dĩ định túm tóc gã để tiện ra tay, ai ngờ gã này đầu bóng loáng, túm không được cho nên Jung Hoseok trực tiếp chuyển qua bóp cổ gã.

"Cái lưỡi của mày không cần thì tao cắt hộ nhé?"

Gã bị siết tới không thể hô hấp, cả mặt đỏ ửng vì thiếu dưỡng khí.

"Xin...xin Jung tổng tha mạng..."

"Cho mày 5 giây, cút khỏi đây. Đừng làm bẩn nơi này"

Cậu thả tay ra, gã đầu hói loạng choạng bò dậy phi ra ngoài với tốc độ ánh sáng, một lần cũng không dám nhìn lại.

Min Yoongi đứng một bên chứng kiến từ đầu đến cuối, anh khoanh tay xem kịch vui, khóe môi cong lên hoàn hảo.

"Master, ngài không sao chứ? Nếu ngài không ngăn tôi, tôi đã cho tên đó nhập viện rồi"

"Yên tâm đi Thomas, ngươi không thấy sao. Có người bảo vệ ta rồi đấy thôi" Min Yoongi vẫn không rời mắt khỏi Jung Hoseok dù chỉ một giây, trong lòng cảm thấy rất ấm áp. "Đêm nay không cần theo đâu, có lẽ ta không về nhà"

Người đàn ông to lớn có tên Thomas cúi chào anh rồi lẫn vào đám đông biến mất, lẳng lặng như lúc tới.

Jung Hoseok rõ ràng say rồi, có khi sắp lăn ra ngủ luôn cũng nên. Min Yoongi lúc này mới đi tới, vỗ vai cậu.

"Jung tổng, em say rồi"

Jung Hoseok quay lại nhìn anh, cười ngu một cái rồi đổ sụp vào người Min Yoongi.

Cậu say tới không biết trời trăng gì cả, vệ sĩ đứng đợi ngoài cổng thấy ông chủ của mình oặt ẹo như cọng bún đang bám dính người một nam nhân khác thì vội phóng tới. Đỡ được Jung Hoseok lên xe rồi, nhưng cậu nhất quyết không chịu buông Min Yoongi ra.

Kết quả, anh buộc phải biến mình thành gối ôm, để cậu tùy ý ôm ngủ ngon lành.

-oOo-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net