Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-oOo-

Park Jimin đứng trước cửa bệnh viện, hít một hơi thật sâu, trên miệng nở nụ cười nhẹ, cậu chỉnh lại balo trên vai rồi bước vào. Giống như một thói quen, cậu cúi đầu chào các y tá, thong thả đi trong hành lang.

"Jiminie, hôm nay không có giờ học hử?" Bác sĩ Kim Seokjin đẩy gọng kính, tay đút túi áo blouse trắng hỏi.

Park Jimin cúi đầu lễ phép chào anh, cười đáp: "Hôm nay giảng viên có việc, lùi giờ học tới chiều. Em tranh thủ tới đây nè!"

Thường ngày đều sẽ là Park Jimin cùng Jeon Jungkook thay phiên nhau tới bệnh viện, hôm nay đến lượt Park Jimin, cậu vốn định để chiều mới tới vì vướng lịch học. Nhưng vừa lên giảng đường thì nhận tin chuyển giờ học, cho nên cậu đến đây sớm hơm dự tính.

"Bác sĩ Kim, anh ấy sao rồi ạ?"

Bác sĩ Kim Seokjin trầm ngâm một hồi, rất khó để nói ra. Anh cũng biết, không chỉ có Park Jimin mà còn rất nhiều người đang ngày đêm mong muốn một kì tích. 

Nhưng, sự thật vẫn là sự thật.

Thấy đối phương khó xử, Park Jimin cũng đã đoán được kết quả. Hai hàng mi khẽ rung, cậu hơi nghiêng đầu.

"Bác sĩ Kim, hôm nay ở căng tin bệnh viện có món gì ạ?" Cậu chọn cách đổi chủ đề.

"Phong phú lắm." Bác sĩ Kim Seokjin vỗ vai Park Jimin. "Nếu có đi ăn thì rủ người đó đi cùng nhé, sắc mặt em ấy hôm nay rất nhợt nhạt."

Người đó lại tới rồi? 

Park Jimin nhíu mày, gật đầu đáp ứng sau đó đi về phía phòng bệnh chăm sóc đặc biệt. Sau khi thay đồ bảo hộ xong, cậu đẩy cửa bước vào. Ở bên trong đã có một người đến trước cậu, gương mặt bị khẩu trang che khuất, chỉ lộ ra ánh mắt lạnh lùng ảm đạm.

"Hôm nay anh cũng đến?" Park Jimin mở lời thay câu chào hỏi.

Người đó gật đầu, mắt vẫn luôn dừng tại nơi giường bệnh.

"Jin hyung nói với em, sắc mặt anh không được tốt."

"Không sao." Người đó trầm giọng đáp.

Park Jimin ngồi xuống ghế, chống tay lên cằm nhìn đối phương: "Nếu Hoseok sớm ngày tỉnh lại thì tốt, anh ấy biết anh vì anh ấy làm nhiều chuyện như thế, sẽ cảm động phát khóc mất...." Cậu nhỏ giọng. "Tất nhiên...hy vọng anh ấy có thể sớm tỉnh lại."

Người kia quay lưng rời khỏi phòng bệnh, trước khi đi nói với Park Jimin rằng: "Nhất định sẽ tỉnh lại."

Park Jimin gọi với theo: "Lát nữa đi ăn cơm với em!"

Chỉ chưa kịp nói xong, bóng người đã biến mất sau cánh cửa.

Dưới lớp khẩu trang y tế, cậu bĩu môi, đúng là một người lạnh lùng mà!

"Jung đội trưởng, Hoseok hyung. Tỉnh lại đi anh..." Park Jimin vừa nói, khóe mắt cay cay ửng đỏ.

Không có tiếng trả lời. Trên giường bệnh, một người nằm đó, giống như đang ngủ say. Chốc chốc trong phòng bệnh lại vang lên tiếng kêu của máy điện tâm đồ, chúng nối tiếp nhau cơ hồ không có điểm dừng.

Hai tháng trước.

Trước phòng bệnh cấp cứu, không khí rơi vào hoảng loạn. Thời điểm Park Jimin cùng Jeon Jungkook nhận được tin đội trưởng Jung Hoseok của bọn họ gặp phải tai nạn nghiêm trọng, lập tức một mạch lao thẳng tới bệnh viện. Hai người đến nơi, bố của đội trưởng Jung Hoseok hiện tại gần như đứng không vững, còn chị gái thì đã khóc tới sưng đỏ hai mắt.

Jeon Jungkook đi tới ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ vai an ủi. Trong lòng cũng sợ hãi không kém, cậu đưa mắt nhìn tấm biển báo cấp cứu sáng rực.

Rõ ràng đã nói, bọn họ phải cùng nhau tham gia cuộc thi hôm nay, vậy mà thoáng chốc đội trưởng của bọn họ đã xảy ra chuyện...

Thời gian nặng nề trôi đi, cuối cùng đèn báo cũng tắt. Vị bác sĩ chủ phẫu bước ra, đối diện với ánh mắt mong đợi của người nhà bênh nhân, chỉ biết lắc đầu hổ thẹn.

"Bệnh nhân bị thương quá nặng, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Cậu ấy..."

Cho dù có thể duy trì hơi thở yếu ớt, nhưng không ai biết được cả đời này có thể tỉnh lại hay không. Hoặc là, sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại nữa.

Chỉ một câu nói thôi, giống như đem toàn bộ sự gắng gượng của mọi người phút chốc đạp đổ. 

Park Jimin toàn thân run rẩy, tầm mắt mờ đi.

Đội trưởng của bọn họ...


Trong căn phòng làm việc bừa bộn, ngổn ngang giấy bút cùng các loại sách khác nhau. Người đàn ông trung niên có dáng người hơi đậm ngồi trên ghế, đối mặt với màn hình máy tính, đôi bàn tay mập tròn khẽ run, cẩn thận từng chút một gõ xuống bàn phím. 

Từng dòng, từng dòng chữ nối đuôi nhau hiện lên. Người đàn ông cũng vì thế mà tâm tình tốt hơn một chút.

"Hoseok, ta hi vọng con có thể sống tốt."

Lời nói vừa dứt, màn hình máy tính đột nhiên xuất hiện dị tượng, roẹt một tiếng tất cả đều chìm vào màu đen tuyền. Người đàn ông hốt hoảng, vội vàng nhấn nút bật nguồn khởi động lại. Rõ ràng không bị ngoại lực tác động, vậy mà màn hình sau khi được bật một lần nữa, những dòng chữ vừa mới đánh tự động bị xóa đi. Điều đáng sợ hơn, thay vào đó những dòng chữ với nội dung hoàn toàn khác xuất hiện.

"Chuyện gì thế này!"

Dù có đánh lại bao nhiêu lần, những dòng chữ ấy đều bị xóa đi, thay bằng những dòng khác. Toàn bộ quá trình cứ lặp đi, lặp lại không ngừng.

Thân là tác giả của Maze, hiện tại cũng không thể khống chế chính tác phẩm của mình nữa. Chuyện này, quá sức điên rồ rồi!

Người đàn ông trung niên đứng bật dậy khỏi ghế, loạng choạng ngã về phía sau. Đúng lúc đó, từ ngoài cửa xuất hiện một bóng người, anh vội tới đỡ tác giả của Maze đứng dậy.

"Không thể dừng nó lại được...." Ông nhìn màn hình máy tính, ánh mắt bất lực.

Người thanh niên để ông ngồi xuống ghế, rồi đi đến trước màn hình máy tính. Bàn tay thanh mảnh trắng ngần chạm lên bàn phím, một dấu chấm theo đó hiện lên trên màn hình. Những dòng chữ vì thế cũng không tự động xuất hiện nữa.

"Thầy, là em hại em ấy." Người thanh niên mở lời, trong câu nói thập phần đau lòng.

"Thầy muốn cứu Hoseok, nhưng xem ra ta không làm được." Tác giả của Maze nhìn người thanh niên, nghiêm túc đối với anh mà nói: "Nếu như đã tự trách mình đến vậy, thì cứu thằng bé đi."

Người thanh niên mắt mở lớn, lắc đầu: "Em không có khả năng."

"Vậy thì cứ nhìn thằng bé như thế?"

"Em không muốn!"

Chuyện này quan trọng đến mức nào, liên quan đến sự sống chết của một người. Bảo anh làm sao có thể tùy tiện gánh vác? Là anh hại Jung Hoseok , nhưng cho dù như vậy, anh vẫn không đủ tự tin.

"Nhìn vào mắt ta này Min Yoongi!"

Tác giả Maze tức giận túm chặt lấy vai của anh, ép anh đối diện với mình: "Chẳng phải rất nhiều năm trước, thế giới của Maze là do hai đứa tạo ra sao? Lúc này ngoài em, còn ai giúp được Hoseok nữa! Maze không chấp nhận thầy, nhưng vừa rồi, nó đã nghe lời em. Như vậy chứng tỏ điều gì?"

Người được gọi tên bất động, nhớ tới những gì trong quá khứ. Anh nhắm chặt mắt, đôi môi khẽ run.

Đúng... Mười hai năm trước, thế giới của Maze là do Jung Hoseok và Min Yoongi cùng nhau tạo nên.

-oOo-

Đây là chương nói về thế giới thật, tiếp nối những thứ diễn ra ở thế giới thật ở chương 12. Min Yoongi được nhắc tới ở đây, là Min Yoongi của thế giới thật. Còn nữa, Jung Hoseok của thế giới thật thực ra chỉ là hôn mê sâu, không phải chết rồi đâu nhé các thím =)))

Tự thấy lằng nhằng kinh dị :vvv


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net