Ngoại truyện - Heartbeat (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-oOo-

Tôi ước em có thể trao tình yêu ấy cho tôi.

Giống như ngày đó, xin đừng buông đôi tay tôi thêm lần nào nữa.

.

"Ôi, anh không sao chứ?"

Có lẽ vì thấy tôi đột nhiên bật khóc, người trước mặt hoảng hốt tới độ tay chân luống cuống, muốn giúp lau nước mắt lại sợ thất lễ nên không dám bước tới.

Tôi bị hành động đó của cậu làm cho bật cười, mới giây trước khóc giây sau đã cười. Trông tôi hẳn là kì quặc lắm nên càng dọa cậu ấy sững sờ đứng bất động tại chỗ.

"Heartbeat."

"Dạ?"

Tôi lấy khăn tay lau mắt, kiên nhẫn nói thêm một lần nữa: "Tên bài hát là Heartbeat."

"Ồ. Ban nãy Yoongi-ssi biểu diễn rất xuất sắc."

"Sao cậu biết tên tôi?" Cậu ấy gọi thẳng tên, nhưng điều ấy không khiến tôi cảm thấy khó chịu chút nào.

"Vì anh là nhạc sĩ nổi tiếng mà. Em thích những bài hát của anh lắm." Cậu ấy cười đáp. Đôi mắt sáng bừng như chứa đựng ánh sáng mặt trời, bất kì ai khi nhìn vào đó đều sẽ thấy tâm tình dễ chịu theo. Tôi tin chắc là như vậy.

"A, em phải đi trước đây, hẹn gặp lại anh."

Tôi chưa kịp nói gì thêm, thậm chí đến tên cũng không biết, làm sao để hy vọng vào lần gặp sau nhỉ?

Thu bàn tay chơi vơi giữa không trung về, tôi thấy lòng trống trải vô cùng. Không nỡ để cậu đi, lại chẳng có lí do gì níu giữ.

Cảm thấy bản thân thật kì lạ.

Kết thúc thời hạn công việc kéo dài ba tháng đã ghi trong hợp đồng, tôi muốn nghỉ ngơi một thời gian bởi vì thú thực dạo này tôi không còn hứng thú sáng tác nữa.

Cầm bút rồi đặt xuống, trước mặt vẫn là trang giấy trắng tinh.

Tôi gục đầu trên những phím đàn, hít sâu vài hơi cố gắng nghĩ xem có cách nào cải thiện tình trạng này hay không. Nghĩ mãi tới nửa ngày, vẫn chưa ra ý tưởng gì. Mang theo tâm trạng bực bội, tôi mặc áo khoác lên và đi tới cửa hàng bánh ngọt mà tôi thường xuyên ghé qua.

Chủ cửa hàng là một bà lão đã lớn tuổi, gương mặt bị thời gian tàn nhẫn lưu lại những nếp nhăn sâu hoắm nơi đuôi mắt.

Vì tuổi tác đã cao nên bà thường xuyên tâm sự với tôi rằng, có lẽ cửa hàng sẽ sớm phải đóng cửa thôi. Tôi nghe xong thấy lòng nặng nề, ở một xã hội tiên tiến ngày càng phát triển, để tìm được hương vị bánh gạo truyền thống như cửa hàng này chẳng dễ chút nào.

"Hyung, hôm nay tới sớm vậy?"

Cậu nhóc Park Jimin vừa vào cửa, trông thấy tôi liền ngạc nhiên thốt lên. Hơi thở gấp gáp, hai bên sườn má vẫn còn dính vài giọt mồ hôi. Tôi đoán Jimin sau khi kết thúc buổi luyện nhảy với bạn là lập tức chạy về cửa hàng giúp đỡ bà một tay.

Có thời gian Jimin rất khổ sở giữa thừa kế cửa hàng, tập trung vào việc làm bánh hay là theo đuổi ước mơ vũ đạo. Bà cậu nhóc nói, đừng lo cho cửa hàng nữa và cứ tiếp tục giấc mơ của mình đi.

Đứa trẻ ngoan Park Jimin áy náy vô cùng, mãi sau này cậu ấy mới thẳng thắn hạ quyết tâm tiếp tục luyện nhảy.

"Anh muốn ăn ở đây luôn không? Đợi chút, em xong ngay."

Tôi gật đầu, dù sao cũng có nhiều thời gian rảnh.

"Cho em một phần nữa!"

Tôi ngẩng đầu nhìn, Jeon Jungkook đã chạy tới ngồi xuống đối diện. Jungkook vẫn mặc nguyên bộ võ phục taekwondo màu trắng, hứng khởi hướng Jimin vẫy vẫy tay.

"Anh rảnh rỗi vậy?" 

Tôi đáp: "Đang nghỉ dài hạn."

"Nghe có vẻ anh đang bí ý tưởng?" Jungkook uống một hơi hết cốc nước lớn, nhìn tôi vẻ không tin được.

"Hình như vậy." Tôi nhún vai. "Thế thằng nhóc Taehyung hay đi cùng em đâu?"

Bánh làm cho chúng tôi đã xong, những chiếc bánh mochi dẻo thơm được phủ thêm một lớp bột mịn với đủ loại màu sắc và hương vị. Park Jimin hoàn thành công việc cũng ngồi xuống nói chuyện phiếm.

"Cậu ta đang ở quê, nghe nói bố mẹ có việc bận phải đi đâu đó một thời gian. Ruộng vườn cần người thu hoạch nên gọi Taehyung về."

Kim Taehyung thực sự là cậu nhóc chăm chỉ, tôi thầm nghĩ.

"Hey, Jungkook. Tụi mình chụp ảnh hamburger gửi cho cậu ta đi."

"Ý hay đấy, hehe."

Xin được từ chối tham gia trò chơi ấu trĩ của những thiếu niên chưa trưởng thành này.

Rời khỏi cửa hàng thì trời cũng quá trưa, tôi chưa biết tiếp theo nên đi đâu tìm cảm hứng sáng tác. 

Bầu trời tối sầm dự báo cơn mưa rào có thể đến bất cứ lúc nào, tôi bước nhanh hơn để tìm chỗ tránh trú, nhưng hình như ông trời không để tôi được như ý nguyện. Hạt mưa nặng nề thấm xuống đất, chưa đầy một phút sau mưa đầu mùa hè ào ào đổ xuống.

Chính vì tôi bận che đầu, người kia cũng vội vã hấp tấp, cho nên dẫn tới kết cục cả hai va vào nhau.

Một bàn tay chắc chắn đỡ lấy trước khi tôi ngã nhào về phía sau.

"Anh không sao chứ?"

Âm thanh này có chút quen tai.

Tôi thất thần khi nhận ra đối phương là ai, không chờ đợi điều gì nữa, trái tim nơi lồng ngực đã đập loạn. 

Tại sao lại như vậy chứ?

"Ơ, Yoongi-ssi?" 

Cánh tay vẫn bị cậu nắm chặt, tôi lúng túng gật đầu. 

"Thật trùng hợp!"

Bấy giờ qua màn mưa tôi mới nhìn rõ bộ dạng lúc này của cậu. 

Cậu ấy mặc chiếc áo blouse trắng, đặc trưng của những người làm trong ngành y. Ánh mắt di chuyển tới thẻ tên, tôi lập tức giật mình, vô thức lùi về sau hai bước.

Jung...Hoseok!?

Dường như tôi rất quen thuộc với cái tên này, đến mức lần thứ hai ở trước mặt cậu ấy rơi nước mắt.

Tôi được kéo vào một bến đợi xe buýt gần đó, đầu óc hỗn loạn không nghĩ được gì cả. Cuối cùng vẫn là đối phương lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh ngột ngạt của chúng tôi.

"Hình như em giống người quen của anh?" 

Tôi lắc đầu. "Không biết nữa, chỉ là nhìn thấy cậu tôi không thể ngăn mình bật khóc. Tôi xin lỗi."

"Đừng nói vậy." Jung Hoseok lau đi giọt nước mắt đang chảy dài trên má tôi. "Đừng khóc, bộ dạng anh lúc này sẽ khiến người khác đau lòng đấy."

.

Và mỗi khi trái tim tôi đập từng nhịp.

Hãy đi theo bước chân tôi để em không bao giờ lạc lối nữa.

Tôi cảm nhận được định mệnh trong em.

Và cảm nhận được cả định mệnh trong con người tôi.

.

Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi với Jung Hoseok cứ mãi quanh quẩn trong đầu, cho nên hiện tại tôi đang làm một việc hết sức điên rồ đó là đứng ở cổng bệnh viện thú y như kẻ ngốc.

Hoseok là bác sĩ thú y và...

Thú thật ngoài cái đó ra tôi chẳng biết thêm gì nữa.

Cũng chưa chắc đứng đây sẽ đợi được em ấy, bệnh viện rộng lớn như thế, có biết bao y bác sĩ chứ...Tôi đang mong chờ điều gì vậy?

Vò loạn mái tóc, tôi quyết định từ bỏ.

"Anh tới tìm em hả?"

Jung Hoseok đứng trước mặt tôi từ bao giờ, nở nụ cười rạng rỡ. Mặt tôi nong nóng, bắt đầu tìm kiếm lí do phù hợp giải thích cho việc mình làm gì ở đây.

"Ừ..."

Ôi Min Yoongi, mày xong đời rồi!

"Vậy hả? Em vui lắm!"

Này em đừng cười như thế...

"Hmm, em mời anh ăn tối, được không?"

Tôi không nhớ nổi mình đã trả lời thế nào, đến khi lấy lại ý thức thì chúng tôi đã ngồi trong một nhà hàng truyền thống Hàn Quốc và Hoseok cầm menu đưa qua cho tôi.

"Anh chọn đi nè."

"À, ừ."

Đại khái chỉ bừa vài món vì tâm trí tôi đâu có đặt vào menu mà chỉ chăm chú quan sát gương mặt đẹp trai của Hoseok.

Suốt bữa ăn tôi nhấc đũa lên lại đặt xuống, cả người căng thẳng tới toát mồ hôi hột. Hoseok che miệng cười, sau đó gắp thức ăn cho tôi.

Không khí có hơi ngượng ngùng...

-oOo-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net