Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh Hạo Thạc mơ màng tỉnh dậy. "Đau đầu quá!" Hắn nhìn xung quanh. Phác Chí Mẫn đi rồi?

Cư nhiên để hắn một mình như vậy, cậu thật là vô tình mà!

Trịnh Hạo Thạc cười chua chát, quả nhiên Phác Chí Mẫn đối với hắn vẫn không có chút tình cảm nào cả.

Trịnh Hạo Thạc nhíu mày nhìn mấy sợi dây truyền dịch quấn quanh hai tay, trong lòng thầm chửi thề. M* ki*p! Dám hạ độc hắn! Cũng may cơ thể hắn đã sớm không còn tác dụng với thuốc độc, cùng lắm là chỉ sức khoẻ bị suy yếu do cơ thể chưa thích ứng với kịch độc rồi lên cơn sốt vài ngày mà thôi.

Hắn cười khẩy. Nếu đã có ý ra tay trước, vậy thì hắn sẽ chẳng nể tình nữa. Dù gì xoá sổ một tổ chức đối với hắn chẳng phải là việc rất đơn giản sao?

*Cốc cốc* Tiếng gõ cửa vang lên. Không đợi người bên trong trả lời, cánh cửa đã được mở ra, như thể gõ cửa chỉ là để thông báo thôi chứ ngươi có cho hay không thì mặc kệ ngươi ta thích thì ta vào -_-

"Đại ca..." Kim Tại Hưởng ló đầu vào dòm. "Nghe bảo đại ca bị sốt?..."

"Vào đi." Trịnh Hạo Thạc hất đầu.

Họ Kim lúc này mới cẩn thận đóng kín cửa, bước đến phòng bệnh nơi hắn đang nằm.

"Xem ra tối qua về cậu ngủ ngon lắm nhỉ?" Người nào đó liếc.

"Hì hì... Đâu có. Hôm qua em có nghe anh dâu nói đến tình trạng của đại ca. Anh ấy còn vội vội vàng vàng muốn về chăm sóc anh nên em mới để dành không gian cho hai người, nay mới qua thăm đấy chứ." Tại Hưởng nịnh nọt.

"Thật sao?"

Gật gật.

A ~ ấm lòng ghê ~ Mẫn Mẫn chăm sóc hắn a ~

Kim Tại Hưởng bên này nhìn bộ dạng Trịnh Hạo Thạc âm thầm bĩu môi. Vị đại ca băng lãnh cool ngầu mà anh biết từ khi nào lại trở nên hường phấn và dại trai như vậy a~?

"Nhưng mà đại ca, tại sao đột nhiên lại lên cơn sốt vậy?"

"Có người của Hắc Y lợi dụng lúc hỗn loạn hạ độc ta."

Trịnh Hạo Thạc từ khuôn mặt hường phấn trở về trạng thái lạnh lẽo đến phát run. Kim Tại Hưởng âm thầm đánh giá: đúng là chỉ có Mẫn 'phu nhân' mới khiến cho Trịnh Hạo Thạc thay đổi như vậy. Nhìn đi, biến hoá khôn lường, như con tắc kè thế này...

Cùng lắm tên nào đó dám nghĩ chứ không dám nói. Bảo đảm Trịnh Hạo Thạc mà biết được những suy nghĩ này của anh, chắc sẽ thiến cái ứ ừ của họ Kim này mất. ( =))) )

"Vậy lần này đại ca định xử lý như thế nào?"

"Quy củ đi." Ngắn gọn, đủ hiểu. Đây là quy tắc của hắn mà bất cứ ai theo hắn cũng đều phải rõ phương thức này.

"Vâng."

Hai người bọn họ ngồi hàn thuyên một vài phút sau, cánh cửa phòng lần nữa được mở ra, lần này không có gõ cửa, không có tiếng gọi gì. Người mở cửa xem ra có vẻ rất cẩn trọng.

Cả hai đều hướng nhìn ra cửa. Chỉ thấy một Phác Chí Mẫn nhỏ bé trên tay cầm túi đồ, đang rón rén bước vào rồi nhẹ nhàng hết mức đóng cánh cửa lại. Hành động như vậy chẳng khác nào một tên trộm.

Phác Chí Mẫn nhất cử nhất động đều cố gắng thực hiện bằng cử chỉ nhẹ nhàng nhất có thể, tránh những âm thanh làm kinh động đến Trịnh Hạo Thạc đang ngủ bên trong. Sau khi cẩn thận đóng xong cánh cửa, Phác Chí Mẫn mới quay lại hướng Trịnh Hạo Thạc trên giường bệnh.

Chỉ là... Trịnh Hạo Thạc đang ngủ đâu không thấy, chỉ thấy có hai cặp mắt, và cụ thể hơn là bốn con mắt đang nhìn chằm chằm về phía mình.

Thì ra là tỉnh rồi.

Vậy chẳng phải hành động của cậu nãy giờ chẳng khác gì một tên ngốc sao? -_-

Họ cứ nhìn cậu như vậy, cậu nên làm gì bây giờ? Vì thế bác sĩ Phác hai mắt bé tí cũng cố hết sức giương to đôi mắt nhìn lại.

Trịnh Hạo Thạc phụt cười. Dễ thương quá đi 囧

Kim Tại Hưởng đột nhiên đứng lên tạo dáng bóng lộ, mấy ngón tay cong vút chĩa về hướng Phác Chí Mẫn dãy dãy.

"Á aaa... Bớ người ta! Bác sĩ Phác lén vào phòng cướp sắc Trịnh tiên sinh!!!......"

"......" Phác Chí Mẫn hoá đá nhìn con người vẫn đang náo loạn đằng kia. Làm sao để bịt cái mồm thối của tên này lại đây. Cứ để như vậy chắc danh dự của cậu bị hỏng hết mất -_-

À đúng rồi! 

"Kim Tại Hưởng, hình như Điền Chính Quốc đang tìm anh ở ngoài."

Quả nhiên, Kim nào đó vội vàng ngừng lại, cười tươi rói: "Thật sao?"

"Anh ra xem đi."

Kim Tại Hưởng nghe nói bác sĩ Điền đang tìm mình, liền mừng tới mức muốn nhảy cẫng lên. Anh quay đầu hướng Trịnh Hạo Thạc và Phác Chí Mẫn, người gập một góc 90° cúi chào: "Vậy hạ thần xin được phép ra ngoài trước có việc, thỉnh bệ hạ cùng hoàng hậu cứ vui vẻ ở đây tâm tình, hẹn gặp lại bệ hạ và hoàng hậu dịp khác."

Sau đó còn rất phô trương quỳ xuống: "Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!!! Hoàng hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!!!"

"......" Phác Chí Mẫn ôm đầu từ chối đáp lại. Hoàng hậu cái con khỉ -_- . Từ khi nào vai vế của cậu hết là phu nhân rồi lại là hoàng hậu thế này?! Sao tên đó cứ phải cho cậu lên làm thê tử của Trịnh Hạo Thạc thì mới vừa lòng?! -_-

"Trẫm miễn lễ. Khanh lui đi." Trịnh Hạo Thạc ngược lại vui vẻ khoác tay.

"Tạ ơn bệ hạ và hoàng hậu." Họ Kim lúc này mới chịu đứng lên đi ra ngoài.

Kim Tại Hưởng rời đi, trong phòng lúc này chỉ còn Phác Chí Mẫn và Trịnh Hạo Thạc.

Trịnh Hạo Thạc nhìn mấy túi to túi nhỏ mà cậu xách trên tay, nhíu mày. Thân hình nhỏ bé như vậy, lại phải xách theo cái này cái kia làm gì cho nặng người chứ.

"Mấy cái túi gì vậy?"

"À. Đã để anh đợi lâu rồi. Sáng giờ tôi về nhà nấu vài món bổ dưỡng cho anh, chứ đồ ăn canteen dạo này khá nhạt nhẽo, lại không có nhiều món ngon, sợ anh ăn không ngon miệng." Phác Chí Mẫn vui vẻ vừa trả lời vừa bày biện thức ăn.

Hạnh phúc quá! Hắn hạnh phúc đến sâu răng rồi! Mẫn Mẫn cư nhiên là về nhà tự nấu cho hắn ăn a ~ Thật không khác gì một người vợ nhỏ nấu ăn rồi mang đến công sở cho chồng. Cuối cùng hắn cũng được thưởng thức mùi vị của món ăn do chính tay Mẫn Mẫn nấu ra rồi!

"Anh thử đi." Phác Chí Mẫn bưng chén đưa tới trước mặt hắn.

"A..." Trịnh Hạo Thạc vui vẻ há miệng.

"......" Đâu phải con nít, tự mà ăn đi chứ. Hắn còn to xác hơn cậu, vậy mà còn bắt cậu phải đút hắn sao?!

"Ta mỏi tay a... Vừa tỉnh dậy là cả thân thể rã rời hết rồi..." Trịnh Hạo Thạc như con sâu trong bụng Phác Chí Mẫn, cư nhiên lại đoán được những suy nghĩ của cậu.

Hắn là thánh sao?! Lại còn dám bày khuôn mặt cún con tội nghiệp mà dụ dỗ cậu nữa chứ. 囧

Phác Chí Mẫn cuối cùng cũng không có sức chống cự lại Trịnh Hạo Thạc, đành chiều theo ý hắn.

Muỗng đầu tiên được đút vào, hắn vui vẻ thưởng thức. Khoé môi từ nãy đến giờ vẫn cưa tủm tỉm không ngớt. Phác Chí Mẫn tròn mắt mong chờ lời nhận xét từ Trịnh Hạo Thạc, nhưng người nào đó vẫn cứ ngon lành mà nhai, không nói tiếng nào.

"Món ăn...thế nào?" Cuối cùng vẫn là cậu mở lời trước.

Trịnh Hạo Thạc bỗng dưng mếu máo quay sang nhìn cậu: "Từ giờ trở đi ta không ăn thức ăn trong canteen nữa đâu!"

"Sao vậy?" Phác Chí Mẫn chưa tiêu hoá kịp.

"Đồ nàng nấu ngon quá, ta nghiện rồi. Từ giờ trở đi là món nàng nấu ta mới ăn." Trịnh Hạo Thạc ngọt ngào nói.

Phác Chí Mẫn sẽ mỉm cười hạnh phúc, vui vẻ đáp: "Được rồi. Như vậy từ giờ trở đi, bữa ăn của anh sẽ do tôi phụ trách. Anh chỉ cần ngon miệng mà ăn là tôi vui rồi." Tất cả mọi người đều nghĩ tình tiết sẽ xảy ra như vậy ư? Nhầm rồi! Phác Chí Mẫn là ai chứ?!

Trên thực tế, Phác Chí Mẫn vừa nghe Trịnh Hạo Thạc nói câu đó xong liền trừng mắt: "Đừng có mơ! Tôi không rãnh mỗi bữa đều từ bệnh viện về nhà rồi lại từ nhà đến bệnh viện chỉ để nấu ăn cho anh đâu! Chỉ là hôm nay anh cần bồi bổ sức khoẻ nên tôi mới niệm tình về nhà làm thức ăn mang đến cho anh thôi. Về sau, canteen sẽ vẫn gần gũi với anh chán!"

Trịnh Hạo Thạc khóc không ra nước mắt.

---------

Bên ngoài, Kim Tại Hưởng long nhong khắp nơi cuối cùng cũng tìm thấy Điền Chính Quốc đang ngồi.....cắn hạt dưa. 囧

Tên nào đó mơ hồ phía sau mọc ra cái đuôi ngoe nguẩy như cún con mừng chủ, chạy lại chỗ Điền Chính Quốc.

"Điền thê tử à, tìm ta có chuyện gì sao?" Anh hai tay chống cằm nhí nhảnh hồn nhiên hỏi.

Điền Chính Quốc nhìn anh như nhìn thấy quỷ, sau đó vỗ vỗ trán anh mấy cái: "Lại lên cơn sao? Anh chờ chút đi, vẫn chưa tới giờ uống thuốc đâu!" Sau đó rất vô tình xua tay đuổi: "Xùy xùy, đi chỗ khác chơi đi, tôi bận."

Kim Tại Hưởng từ nhoẻn miệng cười toe toét biến thành mặt xụ xuống buồn rầu: "Thê tử à, chẳng phải nàng tìm ta sao?"

"Thê tử cái đầu anh!" Điền Chính Quốc bây giờ mới để ý đến hai chữ 'thê tử', thật sự nổi cơn nóng giận. "Tôi lánh anh còn không hết, hà cớ gì phải đi tìm anh?!"

Kim Tại Hưởng mới oán hận nhận ra, thì ra là mình bị anh dâu lừa! Quả nhiên người mà Trịnh Hạo Thạc để ý đến tuyệt nhiên không thể chọc tới a!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net