17.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng khách Phác gia.

Phác Cảnh Minh vốn đang xem kinh kịch trên kênh ca nhạc, lúc gần đến tám giờ, ông đột nhiên làm bộ như không có việc gì xảy ra, cầm điều khiển TV lên tuỳ tiện chuyển kênh, chuyển đi chuyển lại, liền không tránh khỏi chuyển đến kênh giải trí thành phố Tây Lâm, trong ti vi đang trực tiếp phát sóng chương trình talkshow Ánh sao sáng chói dành cho minh tinh.

Phác Cảnh Minh để điều khiển TV xuống, ho khan một tiếng, làm bộ bình tĩnh nói "Khụ... Ông xem cái này một chút."

Hữu Thiên biết tính khí không được tự nhiên của lão gia tử, trên mặt làm như không có chuyện gì, chứ trong lòng thực ra lo lắng muốn chết, ông đặc biệt đổi đến xem tiết mục trên kênh giải trí, hiển nhiên là sợ Chí Mẫn bị người dẫn chương trình gây khó dễ. Nghe vấn đề của ngày càng trở nên kỳ quái trên truyềnh hình của MC, Hữu Thiên không khỏi nhíu mày một cái, thả tập tài liệu trên tay xuống, xoay người gồi xuống ghế salon cùng xem đài với ông nội.

Phác Cảnh Minh một mực mặt không đổi nhìn chằm chằm màn hình, như hận không thể đem TV khoét ra một lỗ.

Cho đến khi Chí Mẫn mỉm cười nói "Có thể có được những người thân như vậy, là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời Phác Chí Mẫn tôi. Tôi cũng giống như các bạn, vì người nhà mình mà kiêu ngạo."

Hiện trường nhất thời phát ra một tràng vỗ tay kịch liệt,Phác Cảnh Minh giơ tay lên làm bộ lơ đãng xoa xoa mắt, lại quay đầu nhìn TV nói "Thằng nhóc này từ khi nào biết ăn nói như vậy? Có phải là nhờ người đại diện chuẩn bị sẵn kịch bản đúng không?"

Hữu Thiên nói "Chắc không phải đâu, tài ăn nói của Chí Mẫn vẫn luôn rất tốt."

Phác Cảnh Minh trầm mặc một hồi, lại không nhịn được nói "Khụ, không ngờ rằng, thằng nhóc này lên TV xem ra cũng tàm tạm, hôm nay mặc bộ quần áo này, có thể thuận mắt hơn nhiều so với bình thường."

Nhìn cậu em trai trong TV đang bày ra khuôn mặt tươi cười giả vờ vô tội, Hữu Thiên cũng không nhịn được mỉm cười một cái, quay đầu lại nhìn Phác Cảnh Minh nói "Ông nội, cháu cảm thấy... ông đôi lúc quá hà khắc với Chí Mẫn, tính cách nó chính là như vậy, từ nhỏ đã rất hoạt bát, rất ham chơi, ông không nên ép nó nghiêm túc đứng đắn, vậy thì không còn giống Chí Mẫn nữa rồi."

Phác Cảnh Minh trầm mặc chốc lát, mới khẽ thở dài, nói "Ông biết thằng em này của cháu bản tính không xấu, nhưng nó từ nhỏ đã nghịch ngợm hỗn đản, cha mẹ nó lại bao bọc nó như vậy, nếu ông cũng cưng chiều nó, nó tuyệt đối sẽ không biết trời cao đất dày, gây ra đại hoạ không cách nào vãn hồi."

Hữu Thiên suy nghĩ một chút, trầm ngâm nói "Cũng đúng."

***

Cùng lúc đó, trong phòng ngủ Trịnh gia.

Hạo Thạc ngồi trước bàn, mở trang web TV xem video truyền hình trực tiếp.

Tạo hình hôm nay của Chí Mẫn rất đẹp, quần dài màu cà phê phối hợp với áo lông trắng thuần đơn giản mà thoải mái, toàn thân cao thấp không đeo thêm bất kỳ trang sức nào, trên mặt cũng là một lớp trang điểm nhàn nhạt, nhìn qua vô cùng tự nhiên.

Cậu vốn dung mạo xuất chúng, bình thường ăn mặc đã đẹp trai rực rỡ không gì kiềm được, hôm nay đại khái là vì hiệu quả chương trình, tạo hình còn thể hiện ra một ít lực hấp dẫn, quần dài, áo lông, đơn giản, ngay cả tóc cũng rất mềm mại, giống như trang phục mát mẻ của thằng nhóc lớn nhà bên vậy, khiến người ta nhịn không được muốn hung hăng ôm vào trong ngực giày xéo một phen... Nhất là khi cậu hướng đến ống kính nở nụ cười, trình độ mê người liền thằng thắp tăng vọt.

Bị người dẫn chương trình hỏi đủ loại vấn đề móc ngoáy, Chí Mẫn thế nhưng trước sau vẫn cười híp mắt, một chút lúng túng hay khó chịu cũng không có, hơn nữa khi cậu nói "Cảm ơn Trịnh Hạo Thạc", nhìn nụ cười được phóng đại trong TV, trong lòng anh không khỏi dâng lên một trận ấm áp.

Mặc dù bình thường rất phách lối thiếu đánh nhưng đến thời khắc mấu chốt, Chí Mẫn đúng là rất biết ăn nói.

"Giải thưởng này có phải nhờ Trịnh Hạo Thạc anh mới có được hay không?"

"Đúng vâỵ, sự trợ giúp của Hạo Thạc đối với tôi khá là nhhiều."

"Cha mẹ anh có phải rất có tiền hay không?

"Không sai a, công việc của cha mẹ tôi không giống với công việc của những người khác."

"Anh có cảm thấy mình cùng những người sinh ra trong gia đình bình thường có khác biệt gì không?"

"Không có gì khác biệt cả, tôi cũng giống như các bạn, vì người nhà mình mà kiêu ngạo."

"......"

Cách thức trả lời "Cô mắng tôi tôi liền thừa nhận", "Cô nói cái gì thì là cái đó" này của Chí Mẫn khiến cho tất cả công kích của người dẫn chương trình gần như trực tiếp đập vào gối bông.

Chí Mẫn trả lời rất xảo diệu, không có bất kỳ người nào có thể lựa chọn xuất thân, thân tình cốt nhục, vốn là thứ khó có thể phân chia nhất trong cuộc sống, bất kể cha mẹ bạn có địa vị gì, công việc như thế nào, đối với con cái mà nói, cha mẹ chính là cha mẹ, giữa cha mẹ bạn và cha mẹ tôi, về bản chất là không có gì khác nhau.

Nếu nói bất đồng, chẳng qua là do những kẻ có lòng ghen ăn tức ở kia cố ý phóng đại mà thôi.

Chí Mẫn tựa hồ có một loại khí chất kỳ lạ, chỉ cần là nơi có cậu, không khí chung quy đều sẽ trở nên thoải mái vui vẻ, trong bầu không khí thoải mái nơi này, Ánh sao sáng chói có tỷ số người xem cực cao cuối cùng cũng đi đến kết thúc.

Chương trình talkshow Ánh sao sáng chói này vốn nổi danh vì MC độc miệng luôn nhằm vào đề tài hạy cảm đặt câu hỏi, trước khi bấm máy rất nhiều người cho là hiện trường hôm nay sẽ khói mù tứ phía, thậm chí Phác Chí Mẫn sẽ bị hỏi đến không thể trả lời mà tự ti mặc cảm.

Không ngờ rằng, từ đầu đến cuối, Phác Chí Mẫn tên này cư nhiên một mực mỉm cười, hơn nữa còn đặc biệt vui vẻ, MC hỏi cậu cái gì, cậu đáp cái nấy, trông có vẻ thật biết thuận theo vấn đề của MC, nhưng cuối cùng... Chí Mẫn vẫn vẻ mặt tươi cười như cũ, ngược lại MC sắp buồn bực đến phát bệnh luôn rồi.

Thời điểm Chí Mẫn rời khỏi đài truyền hình, còn đưa một hộp chocolate mà fans tặng cho người dẫn chương trình Triệu Lệ Dĩnh, đứng bên cửa chiếc xe tới đón, cười vô tư phất tay một cái "Triệu tiểu thư, vất vả rồi, hẹn gặp lại a!"

Lệ Dĩnh vẻ mặt đau khổ "Hẹn gặp lại..."

***

Ngày hôm sau, video tiết mục của đài truyền hình giải trí Tây Lâm được Chí Mẫn chuyển phát trên weibo, sau đó lại được "bạn tốt" của cậu trong giới giải trí ủng hộ, số lượng chuyển phát liền nhanh chóng đột phá mười vạn, hướng bình luận cũng chiếm đa phần là tán dương, trận sóng gió này cuối cùng cũng hữu kinh vô hiểm mà lắng xuống.

Hạo Thạc đột nhiên phát hiện, nhân duyên của Chí Mẫn trong làng giải trí —— nhất là nhân duyên với nữ giới —— tốt đến khiến người kinh thán!

Trước đó bởi vì công ty quản lý không tỏ thái độ, những minh tinh khác không dám tự tiện ngôn luận, lần này Chí Mẫn lấy lại trong sạch, những người "bạn gái" tư giao rất tốt kia của cậu đương nhiên muốn chuyển phát ủng hộ, Hạo Thạc là một thành viên trong số rất ít "bạn nam giới" của Chí Mẫn, đồng thời cũng là nghệ sĩ dưới trướng giải trí Diệp Lý, cũng thuận tay chuyển phát một cái.

Vừa mới chuyển xong weibo, lập tức nhận được một thông báo từ hệ thống.

Phác Chí Mẫn quan tâm bạn."

Hạo Thạc mở trang weibo của Chí Mẫn ký hiệu phía dưới tên cậu ta quả nhiên biến thành "quan tâm lẫn nhau".

Dấu mũi tên hai phía "quan tâm lẫn nhau" đó khiến tâm trạng Hạo Thạc hơi tốt lên, mặc dù khoảng cách tới "thích lẫn nhau" còn kém rất xa, nhưng ít nhất, so với quan tâm đơn phương trước kia đã tốt hơn rất nhiều rồi.

Màn hình di động đột nhiên sáng lên, hiển thị gọi tới là khuôn mặt tươi cười phóng đại kia của Chí Mẫn.

Hạo Thạc nhận điện thoại, liền nghe bên tai truyền tới âm thanh mang theo ý cười của Chí Mẫn"Hạo Thạc a, trước vẫn luôn hứa mời anh đi ăn, cũng nên thực hiện rồi, không bằng ngay cuối tuần này nhé? Được không được không? Anh có thời gian rảnh không?"

Hạo Thạc suy nghĩ một chút nói "Cuối tuần nhớ không nhầm, vừa đúng là ngày sinh nhật của cậu đi?"

Chí Mẫn nói "Cuối tuần có hai ngày mà, sinh nhật tôi là ngày chủ nhật, tôi mời cậu hôm thứ bảy trước đó."

Hạo Thạc mỉm cười một cái "Sao nào? Ngay cả sinh nhật cũng không muốn mời tôi?!"

Chí Mẫn vội vàng giải thích "Không phải tôi không muốn mời cậu, ông nội tôi nói, sinh nhật năm nay đón cùng cả nhà. Dịch Kỳ tuần này về nước, Hữu Thiên cũng sẽ sắp xếp trở về một chuyến, anh em chúng tôi bốn người hiếm khi có mặt, người một nhà cùng nhau tụ tập một chút, nên không mời người ngoài."

Hạo Thạc nghe được hai chữ "người ngoài" âm thần cắn răng. Hằng năm sinh nhật Chí Mẫn anh đều sẽ tự mình đến dự tặng quà mà mình đã tỉ mỉ chuẩn bị cho cậu, nhìn dáng vẻ vui mừng của cậu, tâm trạng mình cũng sẽ tốt theo.

Năm nay Phác Cảnh Minh cư nhiên muốn tổ chức sinh nhật cho Chí Mẫn tại nhà, không mở tiệc mừng sinh nhật, "người ngoài" như anh đích xác là không thể chạy tới quấy rầy.

Hạo Thạc không thể làm gì khác hơn là bắt đắc dĩ nói "Vậy cứ như thế đi, tối thứ bảy đến nhà hàng Vương Giả Lâu ăn tối, tôi khoảng sáu giờ sẽ thuận đường đến nhà đón cậu."

Chí Mẫn cười nói "Được, để tôi gọi điện đặt trước chỗ ngồi. Cúp trước đây, thứ bảy gặp a!"

"Ừ, bye."

Sau khi cúp điện thoại, Hạo Thạc không nhịn được tâm tình rất tốt giương lên khoé miệng, Chí Mẫn chủ động hẹn anh ăn cơm, đây là lần đầu tiên suốt từ nhỏ đến lớn. Mặc dù chỉ là thành phần "đáp tạ" chiếm đa số, nhưng trong lòng Hạo Thạc cũng không tránh khỏi mong đợi.

***

Trong sự mong đợi của Hạo Thạc, rất nhanh đã đến thứ bảy.

Từ trong tủ treo quần áo lấy ra một chiếc áo lông cừu cao cổ màu xám tro mà mình rất thích, bên ngoài khoác áo choàng giữ ấm, vừa đảm bảo nhiệt độ vừa không có vẻ bó buộc. Dáng người Hạo Thạc vốn hết sức cao lớn, cộng thêm dung mạo lại cực kỳ anh tuấn, trang phục như vậy, vừa đủ phô bày hết mị lực riêng chỉ có được ở nam nhân thành thục như anh.

Một bữa ăn đơn giản, vậy mà Hạo Thạc lại coi trọng không khác gì hẹn hò với mối tình đầu vậy...

Đành thế, ai bảo anh thích người kia, ở trước mặt người mình thích, không nhịn được muốn trưng lên bộ mặt tốt nhất của chính mình.

Thời điểm đến Phác gia trời đã sắp tối, Hạo Thạc tiến tới bấm chuông, Chí Mẫn mau chóng đi ra, mặc một chiếc áo bông màu trắng, trên chân cũng xỏ một đôi dép bông, thấy Hạo Thạc, cặp mắt không nhịn được mà phát sáng, "Anh rốt cuộc đã đến, nhà chúng tôi bắt đầu ăn cơm, tôi ngồi bên cạnh chỉ có thể nhìn không thể ăn chẳng khác chi chịu tội... Tôi đi thay áo khoác anh đợi một lát!"

Cậu vừa nói vừa nhanh chân nhanh tay chạy vào trong nhà mặc thêm áo khoác, một tay khác cầm lấy khăn choàng trên giá treo đồ nhanh chóng quàng lên trên cổ, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất chạy ra cửa, đi giầy, đi đến trước mặt Hạo Thạc, vẻ mặt mong đợi nói "Nhanh đi ăn đi, tôi đói quá đi mất."

Ánh mắt Hạo Thạc đột nhiên dừng lại trên chiếc khăn choàng kia.

Chiếc khăn choàng quen thuộc trên cổ Chí Mẫn kia, chính là món quà sinh nhật Hạo Thạc tự mình thiết kế rồi dùng giá cao mời người chế tác làm tặng cho cậu vào ngày sinh nhật hai năm trước.

Một minh tinh trong giới giải trí như Phác Chí Mẫn này, mấy thứ quần áo hay khăn quàng gì đó đều có nhà tài trợ, thường thay đổi, sẽ rất ít khi dùng quá một quý. Mà chiếc khăn này, cậu cư nhiên đeo suốt hai năm...

Hạo Thạc không nhịn được hỏi "Chiếc khăn này cậu vẫn còn giữ?"

Chí Mẫn sờ sờ khăn choàng ấm áp trên cổ, gật đầu một cái nói "Đây là cái tôi thích nhất, đương nhiên muốn giữ lại rồi. Mặc dù khi lên chương trình không thể đeo lại, nhưng bình thường những lúc ở nhà không cần để ý như vậy." Chí Mẫn dừng một chút, lại cười híp mắt nhìn về phía Hạo Thạc nói "Với cả, chiếc khăn này là do anh tặng, tôi làm sao có thể vứt bỏ?"

"..."

Hạo Thạc đột nhiên có xung động muốn hung hăng ôm cậu vào trong lồng ngực.

Nhiều năm như vậy, Chí Mẫn hàng năm đều nhận được rất nhiều rất nhiều quà mừng sinh nhật, cậu từ trước đến nay lại là người có mới nới cũ, trong nhiều món quà như vậy, chiếc khăn mà anh tặng cậu, lại có thể được cậu thích đến thế, còn được cậu một mực cất giữ...

Không có gì ấm áp hơn so với việc này,

Dù cho giờ phút này là tháng mười hai trời đông giá rét, trên đường phố gió thổi lạnh thấu xương nhưng trong lòng Hạo Thạc, chỉ vì một câu nói của Chí Mẫn mà trở nên ấm áp như xuân.

Chí Mẫn cười nói "Đúng rồi, năm nay có quà gì muốn tặng không?"

Hạo Thạc cố đè xuống xung động muốn hung hăng hôn cậu, hơi cười cười nói "Dĩ nhiên. Đi ăn cơm trước đã, rồi sẽ đưa cho cậu

cYE

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net