23.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạo Thạc cho tới giờ đều chưa từng muốn tổn thương Chí Mẫn, nếu không phải là bất đắc dĩ... Anh căn bản không muốn áp dụng phương thức cực đoan như vậy. Chí Mẫn đối với Dạ Ngân vừa thấy đã yêu khiến cho anh tức giận tới cực điểm, loại cảm giác đó, giống như một đồ vật mà mình nhất mực bảo vệ thật tốt, muốn dùng mọi biện pháp mà quý trọng, đột nhiên không hiểu ra làm sao bị người cướp đi.

Giữ cậu lại, bất kể dùng cách gì!

Hạo Thạc cũng không hối hận mình làm ra lựa chọn cực đoan như vậy.

Chỉ là, nhìn Chí Mẫn sau khi hôn mê ngủ trong lòng ngực mình, bởi vì thống khổ mà hơi cau mày, khóe mắt thậm chí còn đáng thương mà hiện lên ánh lệ, lại có một chút... không khống chế được mà đau lòng.

Hạo Thạc hạ người, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi Chí Mẫn, thấp giọng nói "Phác Chí Mẫn... Tôi yêu cậu..."

"Cậu căn bản không biết..."

"Tôi yêu cậu nhiều đến thế nào."

Chí Mẫn đã hôn mê dĩ nhiên không nghe được lời tỏ tình thâm tình như vậy, Hạo Thạc khi tỉnh táo, cũng sẽ không nói ra lời nói buồn nôn như vậy. Cho nên, đáp lại lời tỏ tình thâm tình, chẳng qua chỉ là yên tĩnh nặng nề.

Trong phòng ngủ Chí Mẫn an tĩnh đến đáng sợ, chỉ có tiếng hít thở thay nhau vang lên của hai người này, Hạo Thạc trầm mặc hồi lâu, lúc này mới khẽ thở dài, ôm cậu tới phòng tắm cẩn thận tẩy rửa thân thể. Hôm nay làm quá nhiều lần, trong cơ thể cậu lưu lại rất nhiều tinh dịch, anh kiên nhẫn luồn ngón tay vào, đem chất lỏng bên trong toàn bộ thanh trừ sạch sẽ, lại thoa chút thuốc lên phía sau, lúc này mới ôm cậu trở về phòng ngủ.

Giường trong phòng ngủ hỗn độn không chịu nổi, đủ loại dấu vết trên mặt giường thê thảm không nỡ nhìn, thậm chí còn có ít vết máu... Đại khái là do Chí Mẫn giãy giụa quá mức kịch liệt, mà Hạo Thạc lại cường thế trấn áp, tuy là vô tình, nhưng vẫn là không thể tránh khỏi làm cậu bị thương

Chân mày Hạo Thạc nhíu lại, đặt Chí Mẫn lên ghế sofa, sau đó xoay người trở về biệt thự cách vách, mang khăn trải giường cùng chăn gối mới tinh sang thay, lúc này mới lần nữa ôm Chí Mẫn về giường, xoay người lên giường, nhẹ nhàng ôm cậu vào trong ngực.

***

Tỉnh lại lần nữa đã là buổi sáng ngày hôm sau, kim đồng hồ chỉ hướng 10 giờ, Hạo Thạc vào phòng vệ sinh rửa mặt xong, lúc quay lại Chí Mẫn vẫn chưa tỉnh, anh lại nằm trở về trên giường, thân thể cậu rất nóng, mùa đông ôm thân thể như vậy cảm giác vô cùng ấm áp, anh ôm một lúc, đột nhiên cảm thấy có cái gì không đúng.

Cái độ nóng này, có phải là quá mức rồi hay không?

Đưa tay dò thử trán Chí Mẫn, rồi ướm với mình một chút, mặt Hạo Thạc liền biến sắc, lập tức xoay người trở về nhà mình lấy nhiệt kế, thuận tiện cũng tìm toàn bộ hòm thuốc mang sang, đem nhiệt kế kẹp dưới nách cậu đo nhiệt độ, sắc mặt anh càng thêm khó coi. Chí Mẫn quả nhiên phát sốt, thậm chí sốt cao đến ba mươi chín độ rưỡi.

Bên ngoài đang đổ bão tuyết, Hạo Thạc thân thể mặc dù tốt, chạy qua chạy lại giữa hai biệt thự cũng đã có chút chịu không nổi, huống chi tình trạng bây giờ của Chí Mẫn, ra ngoài khám bệnh lại gặp gió thổi lạnh nhất định sẽ như trên tuyết thêm sương.

Hạo Thạc nhíu mày một cái, lấy điện thoại di động của mình ra bấm gọi một cú điện thoại.

"Alo, Chấn Vũ, anh bây giờ có thể lập tức đến chỗ tôi một chuyến được không? Ừ... Chuyện rất gấp, một người bạn bị sốt, bên ngoài đang đổ tuyết không đi bệnh biện được, làm phiền anh đến xem một chút."

Chấn Vũ bình tĩnh hỏi "Bạn gì? Sốt như thế nào? Quanh co thật không giống như cậu, có thể nói trực tiếp hơn một chút không?"

Hạo Thạc trầm mặc một chút, thấp giọng nói "Được, nói thẳng với anh vậy, cậu ấy là người yêu tôi, ngày hôm qua làm tình quá lâu, cậu ấy đại khái là nhiễm lạnh, phía sau cũng bị thương, bây giờ bắt đầu sốt cao."

Chấn Vũ dừng một chút, "Được, tôi đến ngay đây."

Hạo Thạc thở phào nhẹ nhõm, cúp điện thoại.

Kiều Chấn Vũ là anh họ Hạo Thạc, chỉ lớn hơn Hạo Thạc một tuổi, mẹ anh ta Trần Giai Huệ cũng chính là bác cả của Hạo Thạc là Cảnh sát trưởng cục cảnh sát thành phố Tây Lâm, cha anh ta là viện trưởng một bệnh viện lớn, Chấn Vũ thời đại học theo học y học lâm sàng, lên thạc sĩ lại theo học tâm lý tội phạm, học pháp y, sau khi tốt nghiệp đến Trung tâm pháp y làm việc. Vừa là bác sĩ, vừa có thể phá án, kế nghiệp cả cha lẫn mẹ.

Y học của anh ta khá tốt, mặc dù cuối cùng trở thành pháp y, nhưng mấy loại bệnh bé thương nhỏ này tìm anh ta khám bệnh đương nhiên không thành vấn đề. Nhưng cái chính là, hai người tuổi tác không mấy cách biệt, từ nhỏ đã nói chuyện hợp nhau, hơn nữa Chấn Vũ tư tưởng cởi mở, tính cách bình tĩnh, Hạo Thạc nói thẳng mình cùng người yêu làm tình cả ngày đêm người ta chơi đùa đến phát sốt, anh ta cư nhiên không có phản ứng gì lớn.

Chấn Vũ nhanh chóng đến cổng tiểu khu, cổng lớn tiểu khu nhất định phải dùng thẻ mới có thể đi vào, anh gọi điện thoại cho Hạo Thạc, Hạo Thạc đơn giản thông báo mấy câu với bảo vệ gác cửa bên kia, Chấn Vũ liền được cho vào.

Tìm được biệt thự nhấn chuông, Hạo Thạc mở cửa, Chấn Vũ không hề dài dòng đi thẳng vào trong nhà, cởi áo khoác ngoài rồi thay dép, sau đó xách theo hòm thuốc đi vào phòng ngủ, đi được mấy bước liền nói "Chỗ này không phải nhà cậu?"

Hạo Thạc cau mày, "Sao anh biết?"

"Cậu có chứng sạch sẽ, đồ ăn xong sẽ không để lại vỏ trên bàn ăn. Cậu rất thích chỉnh tề, không thể nào đem hành lý vứt ngổn ngang chất đống trong phòng khách. Còn có, cậu không thích gia cụ tông màu ấm áp như này." Chấn Vũ nhìn bốn phía xung quanh một cái, có chút nghi ngờ hỏi "Đây là nhà... của người yêu mà cậu nói hả?"

Hạo Thạc gật đầu một cái, hơi bất đắc dĩ nói "Được rồi, đừng có mang bệnh nghề nghiệp đến chỗ này của tôi, đây cũng không phải là hiện trường mưu sát, anh không cần phân tích hoàn cảnh hiện trường đâu. Mau đi xem cậu ấy một chút đi."

"À." Chấn Vũ nhún nhún vai, xoay người đi tới phòng ngủ.

Phòng ngủ mặc dù đã bị Hạo Thạc chỉnh trang lại, nhưng là vẫn có thể nhìn ra dấu vết kích tình để lại, chứng cớ quan trọng hơn dĩ nhiên ở trên người người kia, giờ phút này, nam nhân nằm ngửa ở trên giường đang cau mày thật chặt, toàn thân ttrên dưới in đầy những dấu hôn xanh tím, có nhiều chỗ làn da còn hơi sưng đỏ.

Chấn Vũ dưới ánh mắt lạnh đến dọa người của Hạo Thạc vén chăn lên, kiểm tra đơn giản thương thế của Chí Mẫn một chút.

Đúng lúc này, lông mi Chí Mẫn khẽ run lên, đột nhiên mở mắt, vừa nhìn thấy người trước mặt, sắc mặt đột nhiên biến đổi, khản giọng quát "Trịnh_Hạo_Thạc!!! Anh... cút ra ngoài cho tôi!!!"

"......" Sắc mặt Hạo Thạc nhất thời có chút cứng ngắc, dưới ánh nhìn soi mói hàm ý sâu xa của Chấn Vũ, nhẹ nhàng đẩy đẩy mắt kính, thấp giọng nói "Chấn Vũ, anh đi ra ngoài trước đi đã."

"À." Chấn Vũ rất tự giác xoay người đi ra ngoài

Chí Mẫn bởi vì ngày hôm qua kêu cả ngày, cổ họng hơi khàn khàn, thanh âm nghe phá lệ chọc người đau lòng, hốc mắt của cậu hơi đỏ lên, giống như tiểu động vật bị bắt nạt hung tợn nhìn chằm chằm Hạo Thạc, đôi môi nhẹ nhàng run rẩy gằn từng chữ nói: "Anh tại sao có thể làm ra loại chuyện không bằng cầm thú này? Tôi vẫn luôn coi anh là người bạn tốt nhất... Tôi vẫn luôn... tin tưởng anh... như thế... Hạo ...Thạc..."

Nghe Chí Mẫn run rẩy nói ra lời như vậy, trái tim Hạo Thạc trong phút chốc một quặn thắt.

Đúng vậy, tin tưởng.

Chí Mẫn vẫn luôn tin tưởng Hạo Thạc. Đối với cậu mà nói, anh không chỉ là người bạn cùng nhau lớn lên từ nhỏ, mà còn là anh em tốt quan trọng nhất, tin tưởng nhất của cậu. Cho nên, dù cho lần trước sau khi uống rượu say xảy ra chuyện tình động trời, cậu cũng chủ động nói xin lỗi, bởi vì, cậu cho tới nay chưa từng nghĩ tới, Hạo Thạc sẽ làm ra chuyện tổn thương cậu, cậu một mực vô cùng tin tưởng nhân phẩm của anh.

Cho dù giữa hai người từng có một đêm mê loạn, Chí Mẫn vẫn lựa chọn quên đi hết thảy kia, quên là cách thức tốt nhất để không tổn thương tình cảm lẫn nhau, cũng chỉ có quên, cậu mới có thể tiếp tục làm bạn với anh.

Bạn bè bên cạnh Chí Mẫn không nhiều, cho nên, cậu mới có thể quý trọng Hạo Thạc nhường ấy.

Cậu có thể giữ lại chiếc khăn quàng anh tặng suốt hai năm, cậu có thể mạo hiểm bị nhóm chó săn phát hiện mà giữa ngày bão tuyết mời anh ra ngoài ăn, cậu thậm chí còn không ngần ngại chút nào cùng anh đến Trịnh gia ở một đêm... Chỉ vì Chí Mẫn tin tưởng Hạo Thạc

Cho dù say đến gần như mất đi ý thức, thời điểm Hạo Thạc gõ cửa Chí Mẫn cũng không chút do dự mời người kia vào trong nhà, bởi vì sự tin tưởng đó, trải qua nhiều năm lắng đọng, đã trở thành thâm căn cố đế trong đầu cậu, thậm chí biến thành thói quen và bản năng. Nhưng kết quả thì sao?

Kết quả lại là Hạo Thạc không chút để tâm nào đến ý nguyện của cậu, hoàn toàn không cân nhắc cảm thụ của cậu, trực tiếp đẩy cậu xuống giường cưỡng bức suốt một ngày! Đúng vậy, đó căn bản chính là cường – bạo!

Nếu như là phụ nữ, bị cường bạo còn có thể khóc lóc, có thể tố lên tòa đòi một cái công bằng! Nhưng mà cậu là một người đàn ông! Cứ như vậy bị người bạn tốt nhất cưỡng đoạt, cậu có thể làm cái gì? Cậu thậm chí ngay cả khóc cũng cảm thấy mất thể diện! Cái loại sỉ nhục mãnh liệt phát ra từ nội tâm đó, cái loại tức giận khi tôn nghiêm bị hung hăng chà đạp đó, khiến cho người luôn ồn ào náo động như Phác Chí Mẫn thậm chí không thể nói ra một câu.

Thật buồn cười, cậu đại khái là người buồn cười nhất trên thế giới này, bị người bạn tin tưởng nhất xâm phạm, lại còn ngu ngốc đi xin lỗi... thực ngu đến nỗi khiến người ta phải đồng tình.

Chí Mẫn nắm chặt nắm đấm, từ lồng ngực truyền tới cảm giác đau nhói từng đợt, giống như bị người hung hăng dùng tay vặn lấy trái tim. Hít sâu mấy hơi điều hòa hô hấp, sốt cao khiến cho cậu đầu váng mắt hoa, hết thảy cảnh tượng trước mắt cũng trở nên mơ hồ không rõ, ngay cả gương mặt vô cùng quen thuộc kia của Hạo Thạc, tựa hồ cũng trở nên xa lạ.

Nhẫn nại đau đớn bén nhọn nơi bộ vị sau lưng, Chí Mẫn vén chăn lên xoay người xuống giường, hai chân như nhũn ra căn bản không thể cử động, cậu không thể làm gì khác hơn là một tay vịn mép giường, một tay cứng ngắc nhặt lên áo ngủ trên đất, lung tung khoác lên người, sau đó tìm điện thoại di động trên cái bàn cách đó không xa, nhón tay nhẹ nhàng run rẩy, từ trong danh bạ tìm được số điện thoại của Hữu Thiên.

Điện thoại vừa mới tiếp thông, Chí Mẫn liền nghẹn giọng mở miệng nói "Anh ơi... đến đón em..."

Thanh âm của cậu thậm chí mang theo một chút nức nở, tựa như một tiểu dã thú đang bị thương, đau đớn đến mức tận cùng ở bên ngoài, theo bản năng tìm kiếm trợ giúp của người nhà, muốn khẩn cấp trở về ngôi nhà ấm áp, ở bên cạnh người thân của mình.

"Anh, em ở..."

Một câu còn chưa nói hết, Hạo Thạc đột nhiên giật lấy di động từ trong tay Chí Mẫn.

Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Hữu Thiên "Chí Mẫn, em nói cái gì? Em ở đâu?"

Hạo Thạc bình tĩnh nói "Không có gì. Chí Mẫn nhận một bộ phim mới, vừa mới đi chơi cùng đoàn làm phim, cậu ấy uống nhiều quá, có hơi say."

Hữu Thiên nghe được giọng của Hạo Thạc cộng thêm Chí Mẫn sau khi say rượu gọi điện thoại cũng không phải lần đầu tiên, rất nhanh đã yên lòng, nói "Vậy làm phiền cậu chiếu cố nó chút, đừng để nó uống quá nhiều, có chuyện gì cứ gọi điện cho tôi."

"Ừ, yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt." Hạo Thạc cúp điện thoại, sau đó tháo pin điện thoại của Chí Mẫn ra, vứt di động đã tự động đóng lên bàn, quay đầu lại nhìn về phía cậu.

Chí Mẫn giống như mèo bị đạp phải đuôi hung tợn nhìn chằm chằm Hạo Thạc, thanh âm khàn khàn nói "Trịnh Hạo Thạc! Tôi hôm nay mới phát hiện, thì ra anh là một tên ngụy quân tử!"

"Tôi và anh hai... đều... tin tưởng anh như vậy......"

"Mà anh cư nhiên..."

Chí Mẫn nghẹn ngào, nhìn Hạo Thạc quen thuộc mà xa lạ trước mặt, ngực khó chịu đến cơ hồ không nói được một câu đầy đủ, thời điểm nói tới chỗ này, hốc mắt của cậu thậm chí có chút chua xót, cố gắng mở to hai mắt, mới không để mình mất thể diện mà khóc lên.

Đã từng tin tưởng Trịnh Hạo Thạc như vậy... Đã từng coi Trịnh Hạo Thạc là người bạn tốt nhất, người anh tốt nhất thậm chí là tri kỷ tốt nhất, cư nhiên có thể đối xử với cậu như vậy? Cường bạo, cái này thậm chí là phạm tội! Không chỉ là gây ra tổn thương đối với thân thể, đáng sợ hơn là tàn phá đối với tôn nghiêm và cả tinh thần! Anh tại sao có thể làm ra chuyện như vậy?!

Cho tới bây giờ, Chí Mẫn thậm chí còn hy vọng mình chẳng qua chỉ gặp một cơn ác mộng, nhưng mà, nơi sỉ nhục trên người truyền tới từng trận đau đớn bén nhọn, đang không ngừng nhắc nhở cậu, đây căn bản không phải mộng.

Càng làm cho Chí Mẫn khổ sở chính là, Hạo Thạc một câu giải thích, đã được anh trai dễ dàng tin tưởng. Ở trong mắt tất cả mọi người, anh là hình tượng chính trực như vậy, ngay cả bản thân cậu cũng cảm thấy anh cho tới bây giờ cũng sẽ không gạt người, vậy nên, cho dù bây giờ toàn thân thương tích, muốn tìm người nhà giúp đỡ, người nhà cũng tình nguyện lựa chọn tin tưởng Trịnh Hạo Thạc, cũng sẽ không tin tưởng Phác Chí Mẫn.

Chí Mẫn không nói thêm gì nữa, sắc mặt tái nhợt yên lặng ngồi lại xuống giường, nhẹ nhàng siết chặt nắm đấm.

Thấy dáng vẻ Chí Mẫn ngồi ở mép giường bởi vì tức giận mà mắt đỏ lên, Hạo Thạc không nhịn được một trận đau lòng, đi tới trước mặt cậu, tận lực mềm giọng nói "Đừng kéo Hữu Thiên vào, đây là chuyện giữa hai người chúng ta, không nên để cho người ngoài nhúng tay."

"Người ngoài?" Chí Mẫn quay đầu lại nhìn về phía Hạo Thạc, "Anh còn có mặt mũi nói anh trai tôi là người ngoài? Đối với tôi mà nói anh mới chính là người ngoài! Trịnh Hạo Thạc, anh bất quá chỉ là một trong rất bạn bè của tôi mà thôi! Bắt đầu từ hôm qua thậm chỉ ngay cả bạn bè cũng không bằng! Anh chính là một tên cầm thú đội lốt người, tôi Phác Chí Mẫn trước kia coi anh là bạn, tuyệt đối là mắt bị mù!

Hạo Thạc đột nhiên trầm mặc xuống.

Lời của Chí Mẫn giống như một lưỡi dao sắc bén trực tiếp đâm vào trái tim anh, cái loại đau lòng gần như đến trời đất đảo lộn đó, đã bao lâu rồi chưa cảm nhận được? Lần khó chịu như vậy trước đó là khi nào? Là khi anh giả vờ vui vẻ đi mua quà cho bạn gái đầu tiên của cậu? Hay là lúc hình ảnh cậu dịu dàng hôn trán một nữ sinh bày ra trước mắt anh?

Một trong rất nhiều bạn bè mà thôi...

Như vậy, ngày hôm qua, Hạo Thạc chính miệng nói với cậu rằng "Tôi thích cậu", lại coi là cái gì đây?

Một khắc kia, Hạo Thạc đột nhiên cảm thấy mình tựa như một thằng hề xấu xí, ở trước mặt Chí Mẫn chẳng khác gì tên ăn mày, cầu xin cậu bố thí một phần tình cảm, kết quả lại chỉ có thể chọc cậu chán ghét, vừa nực cười lại vừa thật đáng buồn.

Đối diện với ánh mắt mang theo hận ý của Chí Mẫn, Hạo Thạc cố nén đáy lòng chua xót, khóe môi nâng lên một nụ cười mỉm mơ hồ, đứng dậy rời khỏi phòng ngủ của cậu.

"Chí Mẫn, cậu nói đúng, tôi vốn chính là một tên cầm thú đội lốt người... Thật mừng, cậu rốt cuộc nhận ra được điều này."

%##

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net