59.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi nụ hôn nồng nàn chấm dứt, Hạo Thạc mới nhìn vào mắt Chí Mẫn, thấp giọng hỏi "Chí Mẫn, cậu xác định muốn ở bên cạnh tôi? Đừng bởi vì say rượu, ngày mai tỉnh lại lại không thừa nhận."

"... Tôi không say." Chí Mẫn ngượng ngùng cười cười, nhẹ nhàng ôm lấy Hạo Thạc, đem mặt tựa vào trước ngực anh, nghe tiếng tim anh đập, chỉ cảm thấp vô cùng an tâm.

Hai người lẳng lặng ôm nhau, trầm mặc trong chốc lát, Chí Mẫn mới nghiêm túc nói "Hạo Thạc, quan hệ của chúng ta trước mắt vẫn chưa thể công khai, dư luận giới giải trí là một mặt, mặt khác tim ông nội tôi không tốt, tôi sợ ông không chịu nổi loại kích thích này..."

Nói tới đây cánh tay Chí Mẫn ôm ấy Hạo Thạc không khỏi siết chặt lại một chút, "Có thể sẽ tạm thời uỷ khuất anh... Chúng ta chỉ có thể bí mật yêu nhau... Tương lai tìm thời điểm thích hợp, tôi sẽ nói với người trong nhà, có thể chứ?"

Hạo Thạc nhìn dáng điệu bất an đầy mặt của Chí Mẫn, trái tim không nhịn được mềm nhũn, vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ tóc cậu, mỉm cười nói "Được"

Chí Mẫn cư nhiên đã suy xét đến bước đi gặp gia trưởng này, hiển nhiên, cậu lần này tuyệt đối là nghiêm túc.

Mùi hương và nhiệt độ quen thuộc trên thân người ôm vào trong ngực, khiến đáy lòng Hạo Thạc đột nhiên có một sự thỏa mãn trước nay chưa từng có. Trước kia vẫn đơn phương Chí Mẫn hoàn toàn không được bất kỳ đáp lại nào, chờ đợi nhiều năm như vậy, cư nhiên thật sự đợi được tình yêu của cậu, giờ phút này, anh chỉ cảm thấy trong lồng ngực được hạnh phúc ấm áp lấp đầy.

Giữ bí mật quan hệ cũng không sao cả, Chí Mẫn về sau còn phải tiếp tục lăn lộn trong giới giải trí, Hạo Thạc vốn đã chuẩn bị tốt làm một tình nhân bí mật.

Hai người im lặng ôm trong chốc lát, Chí Mẫn lúc này mới nói "Đã rất muộn rồi, anh đi về nghỉ ngơi trước đi." Lại ôm tiếp đoán chừng sẽ có chuyện, cậu hơi đỏ mặt nghĩ, chính mình cũng suýt có phản ứng, đại khái là vì sau khi uống rượu phá lệ mẫn cảm, ngửi mùi hương trên người anh, thân thể cư nhiên bắt đầu có chút hưng phấn...

Hạo Thạc thấp giọng nói "Được, tôi về trước, cậu cũng đi ngủ sớm một chút."

Chí Mẫn gật gật đầu, chủ động kiễng lên, nhẹ nhàng hôn trán Hạo Thạc, "Ngủ ngon."

"..."

Xúc cảm bờ môi mềm mại dán lên trán, khiến tâm tình Hạo Thạc nhất thời rung động... Chí Mẫn chủ động, thật sự là khiến người thích đến không chịu nổi, thậm chí có loại xúc động muốn lập tức áp đảo cậu, ăn kiền mạt tịnh.

Hạo Thạc kiềm giữ xung động trong cơ thể, dứt khoát chào tạm biệt Chí Mẫn, trở về phòng mình, sờ sờ nơi bị cậu hôn ướt trên trán, khoé môi anh cũng không tự chủ được mà hơi hơi giương lên.

Anh không ngờ cư nhiên sẽ có một ngày như vậy, Chí Mẫn lại chủ động ghé lại hôn trán mình... Có hạnh phúc và ấm áp giờ khắc này, cố chấp và bảo vệ nhiều năm như vậy trong quá khứ, thật sự hoàn toàn đáng giá.

Hạo Thạc tâm tình rất tốt, một đêm này tự nhiên sẽ ngủ rất ngon, Chí Mẫn uống say cũng ngủ thẳng đến hừng đông, hai người cùng nhau tuỳ tiện ăn cơm trưa ở khách sạn sau đó liền vũ trang hạng nặng đeo kính râm to bản đi đến sân bay.

Thời điểm về đến thành phố Tây Lâm đã là năm giờ chiều, Hạo Thạc tự mình lái xe đưa Chí Mẫn về khu Nguyệt Hồ, xe đi đến nửa đường, điện thoại Chí Mẫn đột nhiên vang lên, cậu nhìn hiển thị cuộc gọi, lập tức bắt máy nói "A lô, Tuấn Tú... Cái gì? Anh hai đã về?"

Trên mặt Chí Mẫn nhất thời hiện lên thần sắc kinh hỉ, "Cậu đi Vancouver tìm anh ấy về? Quá tốt! Hai người đều ở nhà à? Anh vừa mới quay xong phim trở về Giang Châu... Hả, Thiên Vũ đã báo với cậu rồi à?" Chí Mẫn cười sờ sờ mũi, "Thiếu chút nữa quên cậu đã là ông chủ Diệp Lý! Được rồi, Phác tổng, anh về nhà ngay đây!"

Sau khi gác điện thoại, Chí Mẫn không nhịn được nói "Công ty giải trí bên kia hiên tại do Tuấn Tú làm chủ, thằng nhóc này về sau chính là người lãnh đạo trực tiếp của tôi, trong công ty còn phải gọi nóc là Phác tổng, cảm giác thật sự là rất kỳ quái. Vẫn là trước kia mẹ còn ở đây, gọi Chu tổng tương đối quen thuộc." Nói đến đây đột nhiên ngừng lại, Chí Mẫn hơi mất mát cúi đầu, hiển nhiên lại nghĩ đến Chu Bình Mai.

Hạo Thạc nhẹ nhàng cầm tay Chí Mẫn cho cậu một chút an ủi, cậu lập tức gắt gao nắm lại.

Trầm mặc một lát, Chí Mẫn mới chỉnh lại cảm xúc, cười cười nói "Hạo Thạc, phiền anh chuyển hướng đưa tôi về Phác gia vậy.

"Được." Hạo Thạc gật gật đầu, quay vòng xe ở đầu đường, lái về phía Lý gia.

Phụ cận Phác gia, Hạo Thạc dừng xe ven đường, Chí Mẫn xuống xe nói câu hẹn gặp lại rồi xoay người định đi lại bị anh đột nhiên kéo tay lại.

Chí Mẫn nghi hoặc quay đầu chỉ thấy Hạo Thạc ánh mắt thâm trầm nhìn mình, "Có phải thiếu thiếu cái gì đó hay không?"

Chí Mẫn nghĩ nghĩ, chợt hiểu ra ý của Hạo Thạc, vội vàng lại gần khoé môi anh ấn xuống một nụ hôn, đỏ mặt nói "Đủ rồi chứ?"

Hạo Thạc mỉm cười, thuận thế ôm eo Chí Mẫn, trực tiếp nâng cằm cậu lên, hôn xuống bờ môi cậu.

"Ưm..." Chí Mẫn bị hôn không kịp trở tay, nhưng là, Hạo Thạc hôn quá mức dịu dàng, cậu cũng không nỡ đẩy ra, vì thế ôm lấy anh, bắt đầu nhiệt tình đáp lại.

"Ưm... a...."

Hai người khó tách khó rời hôn thật lâu, nụ hôn của Hạo Thạc càng ngày càng nồng nhiệt, đầu lưỡi Chí Mẫn bị dây dưa đến gần như mất đi tri giác, bên trong khoang miệng cũng run lên từng đợt, lưng dâng lên một dòng run rẩy kì diệu...

Không để tình hình mất khống chế, Chí Mâbx vội vàng dùng lực đẩy Hạo Thạc ra, nhẹ giọng nói "Được rồi, anh mau trở về đi, về đến nhà lại gọi điện cho tôi!" Nói xong vội vàng xoay người rời đi, lỗ tai cũng đã đỏ bừng.

Hạo Thạc nhìn bóng dáng cậu, ánh mắt càng trở nên dịu dàng.

Chí Mẫn vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi hương đồ ăn, đi đến phòng khách, thấy Hữu Thiên đang ngồi trên sofa đọc báo, mà Tuấn Tú lại đeo tạp dề, một bộ dáng vẻ người đàn ông của gia đình đang làm cơm chiều trong bếp.

Chí Mẫn vội vàng xán lại trước mặt Hữu Thiên, cười tủm tỉm nhiệt tình ôm Hữu Thiên, "Anh hai, em biết ngay anh sẽ không trực tiếp di cư đến Vancouver mà! Trở về là tốt rồi, đừng đi nữa a!"

Bị em trai như keo con voi ôm chặt lấy mình, Hữu Thiên có chút bất đắc dĩ, buông tờ báo trong tay ra, vỗ nhè nhẹ lưng Chí Mẫn, thấp giọng nói, "Cậu buông ra trước đã, siết anh sắp không thở nổi rồi."

Chí Mẫn cười buông Hữu Thiên ra, "Là Tuấn Tú chạy đến Vancouver đón anh về à? Hai người làm hoà rồi?"

Hữu Thiên hơi hơi đỏ mặt một chút, thấy Tuấn Tú bưng đồ ăn từ phòng bếp ra, lập tức bày ra tư thái anh cả, sắc mặt bình tĩnh nói "Đi ăn cơm đi." Sau đó không để ý ánh mắt nghi hoặc của Chí Mẫn nữa, trực tiếp đứng dậy đi vào phòng ăn.

Ba anh em cùng ngồi ăn một bữa cơm chiều coi như là ấm áp, sau bữa cơm, Tuấn Tú vào bếp rửa bát, Chí Mẫn rất ít xuống bếp hiếm có được chủ động chạy vào bếp yêu cầu giúp Tuấn Tú rửa bát, thực ra rửa bát chỉ là cái cớ, bát quái mới là mục đích chính.

Chí Mẫn nhìn em trai cúi đầu rửa bát, cười tủm tỉm nói "Tuấn Tú, cậu thật giỏi a, cư nhiên có thể đón anh hai về, hai người không phải là ở bên nhau rồi đó chứ?"

Tuấn Tú trầm mặc một lúc, mới quay đầu ngữ khí bình tĩnh nói "Tôi và anh ấy đúng là ở bên nhau, trên thực tế anh ấy cũng không phải anh trai cùng huyết thống với chúng ta, điều này cũng là ông nội gần đây mới nói cho tôi biết. Lần này gọi anh về, không chỉ là chuyện này, còn có rất nhiêu việc muốn giải thích rõ ràng với anh."

Thấy biểu tình trên mặt Tuấn Tú thập phần nghiêm túc, Chí Mẫn cũng rốt cuộc thu lại vui đùa, nghi hoặc nói "Chuyện gì mà nghiêm trọng thế?"

Tuấn Tú nhanh chóng rửa xong bát đũa, cùng Chí Mẫn trở lại phòng khách, lúc này mới mở miệng nói "Chuyện anh hai bị bắt cóc trước kia, cảnh sát đã đưa ra kết luận cuối cùng. Lúc ấy, anh hai trong lúc vô tình phát hiện công ty ba có vấn đề, lén đi điều tra, lại tra ra rất nhiều chuyện không nên biết..."

Tuấn Tú từng câu từng chữ nói "Hai mươi năm trước, ba từng lén tham gia buôn lậu thuốc phiện với bạn học, bạn học kia của ba, cũng chính là "Tam gia" anh nghe được từ trong cuộc khắc khẩu của cha mẹ kia, là thủ lĩnh tập đoàn buôn lậu lớn nhất Đông Nam Á "Hồng Môn Hội"."

"Ba năm đó từng cùng Tam gia tham dự buôn bán thuốc phiện, sau này muốn rửa tay cũng đã không còn kịp rồi."

Chí Mẫn có chút khiếp sợ, người cha luôn luôn ôn hoà trong cảm nhận của cậu, cư nhiên từng tham gia mua bán thuốc phiện... Chẳng trách tối hôm đó mẹ lại kích động mắng ba như vây, còn nói ra mấy câu "Tôi quá thất vọng với anh", "Tội nghiệt anh gây ra năm đó" linh tinh.

Chí Mẫn trầm mặc trong chốc lát, tâm tình phức tạp nói "Không ngờ, ba cư nhiên..."

Tuấn Tú cũng trầm mặc một lát, mới thấp giọng nói "Ba đã qua đời, cảnh sát sẽ không thu hồi toàn bộ tài sản ba đoạt được từ việc buôn lậu thuốc phiện, tôi gần đây đang bận rộn thanh toán khoản tài vụ này, anh lại đang quay phim cho nên mới kéo dài đến hiện tại mới nói cho anh."

"Vất vả cho cậu rồi." Chí Mẫn vỗ vỗ bả vai em trai, "Vậy Tam gia kia thì sao? Cảnh sát đã bắt được gã chưa?"

Tuấn Tú quay đầu nhìn Chí Mẫn thấp giọng nói "Tên giả của Tam gia là La Ngụy Chính, tên thật chính là... Trinhj Thanh Huy."

Chí Mẫn như có chút đăm chiêu nói "Cái tên Trịnh Thanh Huy này hình như có chỗ quen tai?"

Nói đến đây, đột nhiên ngừng lại, bất an rục rịch dưới đáy lòng khiến Chí Mẫn khẩn trương siết chặt ngón tay, "Gã ta... Có phải là... Hạo Thạc..."

Tuấn Tú sắc mặt nặng nề gật gật đầu, "Gã chính là cha của Trịnh Hạo Thạc."

"..."Chí Mẫn ngây ngẩn, hoàn toàn không nói nên lời.

"Hai mươi năm trước, Trịnh Thanh Huy tạo ra một vụ tai nạn giao thông giả chết, sau đó cướp đi một khoản tài sản lớn của Trần gia, thay tên đổi họ ra nước ngoài kinh doanh thuốc phiện. Anh hai tra được nội tình, cho nên mới bị hắn rắp tâm giết người diệt khẩu, mà ba... Cũng là bởi vì biết Tam gia về nước, mới vội vã lái xe đến sân bay muốn chạy nạn, không ngờ trời đổ mưa mặt đường trơn trượt, tốc độ xe quá nhanh mà gặp tai nạn..."

"Chuyện này, tôi với anh hai vẫn luôn phối hợp với cảnh sát điều tra lại bởi vì anh hai mất trí nhớ mà không tra ra được chứng cứ xác thực. Nay anh hai nhớ lại, hết thảy chân tướng cũng sáng tỏ, làm người Lý gia... Tôi nghĩ, anh nên biết tất cả."

Chí Mẫn ngây sững hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, thanh âm run nhè nhẹ nói "Cậu là nói, người bắt cóc anh hai, sau lại hại ba mẹ xảy ra tai nạn giao thông là ba Trịnh Hạo Thạc?"

Tuấn Tú gật gật đầu.

Chí Mẫn sắc mặt tái nhợt trầm mặc, cậu biết Tuấn Tú không có khả năng nói dối nhưng sự thực này cậu căn bản không thể tiếp nhận.

Kẻ đầu sỏ gây tội hại Phác gia cửa nát nhà tan, vì sao lại là cha của Hạo Thạc?

Đáy lòng Chí Mẫn đột nhiên lạnh lẽo từng đợt, cứ như vị trí trái tim đột nhiên bị người xé ra một khe hở, đổ vào một tảng lại một tảng băng đá, cái loại lặng lẽo này nhanh chóng đã lan tràn khắp toàn thân.

Nhớ đến hình ảnh lưu luyến không rời ôm hôn Hạo Thạc không lâu trước đó, đáy lòng càng thêm khổ sở thấu triệt tâm can.

Ngồi trên sofa cứng ngắc trầm mặc thật lâu, Chí Mẫn mới cúi đầu xuống, nhẹ giọng hỏi "Chuyện này... là chắc chắn trăm phần trăm à? Mọi người chắc chắn Tam gia chính là Trịnh Thanh Huy?"

Tuấn Tú gật gật đầu, "Gã ta hiện đang bị nhốt trong sở cảnh sát, anh còn nhớ Trần Giai Huệ không? Chính là bác gái của Hạo Thạc, đã tự mình đến sở cảnh sát xác nhận thân phận gã. Tam gia chính là Trịnh Thanh Huy, chứng cứ gã buôn lậu thuốc phiện vô cùng đầy đủ, qua mấy ngày nữa là toà án sẽ thẩm tra xử lý vụ án này."

"..." Một tia hy vọng cuối cùng triệt để bị duỷ diệt, Chí Mẫn sắc mặt khó coi cầm cái cốc trên bàn, lại phát hiện ngón tay mình vẫn không ngừng phát run..

Vừa mới ở bên Hạo Thạc, thời gian ngọt ngào còn chưa đến một ngày, lại nghe được chân tướng như vậy...Phác gia và Trịnh gia chắc chắn sẽ không thể xem nhẹ huyết hải thâm thù này, thế thì mình nên làm gì bây giờ? Còn có thể thân mật khăng khít ở bên Hạo Thạc sao?

Nhưng mà, nghĩ đến mẹ bị liên lụy mà qua đời, nghĩ đến anh trai bị đánh đến tàn phế suýt chút nữa bị diệt khẩu... cho dù biết rõ chuyện này hoàn toàn không liên quan đến Hạo Thạc, nhưng mà... về sau, mình còn mặt mũi nào ở bên anh? Lại nên làm thế nào đối mặt với cha mẹ trên trời có linh thiêng?

Nhìn vẻ mặt thống khổ trên mặt Chí Mẫn, Tuấn Tú không nhịn được nhẹ nhàng đè bờ vai cậu lại, thấp giọng nói "Tôi vốn muốn giấu anh, nhưng mấy ngày nữa toà án sẽ mở phiên toà, anh sớm hay muộn cũng sẽ biết thân phận Tam gia." Tuấn Tú dừng một chút, hơi lo lắng nói, "Giữa anh với Hạo Thạc bây giờ thế nào?"

"..." Đáy lòng Chí Mẫn một đợt đau đớn, căn bản không nói ra được câu "Bọn tôi vừa mới xác định quan hệ" như vậy.

Hưu Thiên tuy rằng hiện giờ đã khôi phục ký ức, nhưng Chí Mẫn vĩnh viễn sẽ không quên được thời điểm đến bệnh viện gặp anh lúc trước, trên người anh đầy những vết thương đáng sợ, hai chân bị đánh gãy, phải mất vài tháng điều dưỡng mới có thể chậm rãi đứng lên đi lại... Anh hai vì việc này mà chịu nhiều đau khổ như vậy, cha mẹ cũng bởi vậy mà tai nạn bỏ mình...

Mình làm sao có thể ở trước mặt anh hai mà nói "Em và Hạo Thạc đang ở bên nhau".

Tuấn Tú trầm mặc trong chốc lát, mới nói "Tôi nói cho anh chân tướng là vì anh có quyền được biết tất cả... Bất quá, chuyện này không liên quan đến Trịnh Hạo Thạc, cũng không phải anh ta muốn thế. Nếu anh muốn ở bên anh ta, tôi và anh hai cũng sẽ không phản đối."

Chí Mẫn trầm mặc một lát mới cười cười nói, "... Anh hơi mệt, về nghỉ ngơi trước."

Chí Mẫn quay về phòng ngủ, ngồi trên giường tim đập loạn nhịp rất lâu, màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên, hiển thị cuộc gọi là số Hạo Thạc, khiến đáy lòng cậu một trận khó chịu. Không lâu trước đó, cậu còn mặt dày ghé lại chủ động hôn anh, hai người ôm nhau thân mật hôn môi, một khắc kia, cậu thật sự cảm thấy rất hạnh phúc.

Nhưng hạnh phúc này, còn chưa vượt quá một ngày, đã đột nhiên phải nghênh diện một chậu nước lạnh lẽo tạt xuống.

Phác trí nói, chuyện này đúng là không liên quan đến Hạo Thạc nhưng mà về tình cảm, Chí Mẫn căn bản không có cách nào thản nhiên mà đối mặt với anh. Không chỉ là anh trai cậu luôn luôn kín trọng thiếu chút nữa bị tàn độc đánh chết, mà còn cả người mẹ cậu yêu thương nhất cũng không may bị liên lụy chết thảm trong vụ tai nạn giao thông kia, bà còn trẻ như vậy, đáng ra còn có rất nhiều năm để sống...

Nếu bà trên trời có linh, biết con trai mình cư nhiên ở bên con trai của kẻ thù, liệu bà có khổ sở không? Liệu có cảm thấy đứa con trai này rất không có tiền đồ, cũng quá bất hiếu hay không?

Chí Mẫn kinh ngạc nhìn hiển thị cuộc gọi điện thoại rung trong chốc lát, bởi vì không có người tiếp mà tự động ngắt, sau một lúc lâu lại vang lên lần nữa. Hạo Thạc bám riết không tha liên tục gọi năm lần, cậu lại trước sau đều không có dũng khí ấn xuống nút tiếp máy kia.

Sau một lát, Hạo Thạc gửi đến một tin nhắn "Có phải đang tắm không? Nhận được tin nhắn thì gọi lại cho tôi."

Chí Mẫn trầm mặc thật lâu mới gửi một tin nhắn trả lời "Xin lỗi, Trịnh Hạo Thạc, chúng ta chia tay đi."

Hạo Thạc có chút nghi hoặc hỏi "Vì sao?"

Chí Mẫn cố nén nội tâm đau đớn, ngón tay cứng ngắc từng bước từng bước đánh chữ "Có thể do tôi với anh cùng nhau quay Thành Phố Vô Tận quá lâu, quá mức nhập tâm vào bộ phim, lẫn lộn cảm xúc của tôi với Tiểu Thất cho nên ở buổi liên hoan mới xúc động bày tỏ với anh. Tôi tỉnh táo lại suy nghĩ thật kỹ, chúng ta hai người ở bên nhau, kỳ thật không phù hợp."

Hạo Thạc trầm mặc, không trả lời.

Chí Mẫn đợi thật lâu vẫn chưa thấy Hạo Thạc trả lời, đành phải đánh chữ nói tiếp "Chúng ta vẫn là sớm tách ra đi. Về sau anh còn phải về Trịnh gia tiếp quản chuyện làm ăn, tôi còn muốn tiếp tục ở lại giới giải trí đóng phim, giữa chúng ta không thể có kết quả."

"Tiếp điện thoại." Hạo Thạc gửi đến ba chữ, sau đó liền gọi điện tới, ngón tay Chí Mẫn run nhè nhẹ ấn xuống nút nghe, lập tức bên tai truyền đến thanh âm trầm thấp của Hạo Thạc "Phác Chí Mẫn, rốt cuộc là làm sao?"

Chí Mẫn nhẫn nhịn khó chịu dưới đáy lòng, ra vẻ thoải mái nói "Chính là như tôi đã nói trong tin nhắn, chúng ta chia tay đi!"

Hạo Thạc trầm mặc một lát, âm thanh đột nhiên lạnh xuống "Phác Chí Mẫn, cậu ngày hôm qua nói muốn ở bên tôi, hôm nay lại nói muốn chia tay, cậu nghĩ Trịnh Hạo Thạc tôi là loại người gọi thì đến, đuổi thì đi sao?"

"Đây là lần thứ hai cậu đuổi tôi đi. Cậu hãy nghĩ cho kỹ, tôi liệu sẽ cho cậu cơ hội lần nữa hay không?!"

"..." Thanh âm Chí Mẫn nghẹn lại trong cổ họng, trầm mặc thật lâu, sau đó cậu mới cố nén đáy lòng khổ sở, nhẹ giọng nói "Xin lỗi, Hạo Thạc, tôi... không có cách nào ở bên anh."

Điện thoại trực tiếp bị ngắt máy,

Chí Mẫn nghe âm báo máy bận tút tút bên tai, đáy lòng đột nhiên vô cùng trống rỗng. Cậu siết chặt di động trong tay, nhẹ giọng nói "Hạo Thạc, tôi yêu anh... Thật lòng yêu anh... Căn bản không phải do đóng phim..."

"Nhưng mà... Hài cốt cha mẹ tôi còn chưa lạnh, anh trai tôi cũng thiếu chút nữa mất mạng... Tôi không thể ích kỉ liều lĩnh tiếp tục ở bên anh..."

"Hạo Thạc... Tôi yêu anh..."

Trong hốc mắt hiện lên hơi nước nhanh chóng làm nhoà tầm mắt Chí Mẫn, nhìn biểu tượng kết thúc cuộc gọi của Hạo Thạc trong di động, trái tim tựa như bị một đôi tay dùng sức vặn xoắn, khó chịu đến gần như không thở nổi.

Chí Mẫn biết... lúc này đây, cậu có thể sẽ triệt để đánh mất Hạo Thạc, triệt để bỏ lỡ phần tình yêu không hề dễ có này.

/",2��>�Q�

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net