65.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều hôm sau, Vỹ Đình đưa Dịch Phong đến một nhà thờ nơi ngoại ô thành phố New York, tiến hành hôn lễ và nghi thức tuyên thệ đơn giản. Vân Long nhìn hình bóng Hạo Thạc và Chí Mẫn tay trong tay đi vào nhà thờ, khóe môi rốt cuộc hơi hơi cong lên ý cười.

Anh hai và Chí Mẫn thực sự đã ở bên nhau, không còn bất luận kẻ nào có thể tách bọn họ ra nữa, tất cả mọi người đều biết quan hệ của bọn họ... Cho nên, Dật Luân, anh cũng nên triệt để hết hy vọng mà thuộc về tôi, đúng chứ?

Hai người bí mật kết hôn, không có bất kỳ ai đến xem lễ, nhưng dù vậy, Chí Mẫn vẫn là có chút hồi hộp.

Kết hôn... Đây cũng không phải là nói giỡn, đây quả thực chính là gửi gắm nửa đời sau của mình.

Trước kia, thời điểm đối mặt với vô số câu hỏi của phóng viên cũng chưa từng căng thẳng như bây giờ, nhưng hôm nay, chỉ là nắm tay Hạo Thã đi vào nhà thờ, lòng bàn tay Chí Mẫn đã hồi hộp đến chảy ra một tầng mồ hôi tinh mịn.

Hai người đứng trước mặt cha sứ, bắt đầu nghi thức tuyên thệ.

"Trịnh Hạo Thạc, anh có đồng ý kết hôn với Phác Chí Mẫn, dù là giàu sang hay nghèo khó, dù là khỏe mạnh hay bệnh tật, anh vẫn sẽ mãi mãi sát cánh bên cậu ấy, vĩnh viễn không rời hay không?"

Hạo Thạc quay đầu nhìn Chí Mẫn, ánh mắt ôn nhu nhưng đầy nghiêm túc nói "Tôi đồng ý."

"Phác Chí Mẫn, cậu có đồng ý kết hôn với Trịnh Hạo Thạc, dù là giàu sang hay nghèo khó, dù là khỏe mạnh hay bệnh tật, cậu vẫn sẽ mãi mãi sát cánh bên anh ấy, vĩnh viễn không rời hay không?"

Chí Mẫn cũng nhìn vào đôi mắt chứa đầy thâm tình của Hạo Thạc, cũng nghiêm túc đáp "Tôi đồng ý."

Hai người nhìn nhau một lát, đồng thời mỉm cười. Hạo Thạc lấy chiếc nhẫn đã sớm chuẩn bị ra, nhẹ nhàng cầm tay Chí Mẫn, thật cẩn thận đeo nhẫn lên tay cậu, cậu cũng kéo tay anh, đeo chiếc nhẫn có khắc chữ "Mẫn" lên ngón áp út của anh.

Đôi nhẫn màu bạc nhẹ nhàng va chạm, phát ra tiếng vang nhỏ, Hạo Thạc vươn cánh tay, dùng sức ôm Chí Mẫn vào trong ngực, thấp giọng nói "Anh yêu em."

Câu trả lời của Chí Mẫn là trực tiếp lại gần, chủ động hôn lên môi Hạo Thạc.

Hạo Thạc thích chết động tác pha trộn cả thẹn thùng lẫn nhiệt tình này của Chí Mẫn, thuận thế ôm sát eo cậu, làm sâu nụ hôn.

Thời điểm hai người từ nhà thờ đi ra, đã là lúc chạng vạng, ánh hoàng hôn phủ lên toàn bộ nhà thờ một tầng ánh sáng rám vàng, Chí Mẫn quay đầu nhìn thoáng qua nhà thờ đã chứng kiến hôn lễ của cậu và Hạo Thạc, nhịn không được khẽ mỉm cười, nắm tay anh, cười tủm tỉm nói "Hạo Thạc, chúng ta vụng trộm kết hôn như vậy, cứ như là bỏ trốn ấy."

Hạo Thạc cũng khẽ cười cười, ánh mắt dịu dàng nhìn Chí Mẫn nói "Sau khi về nước anh làm chủ, mời gia đình em dùng bữa."

Chí Mẫn hơi hơi rầu rĩ nói "Em căn bản chưa thông báo gì cho họ đã vụng trộm kết hôn với anh, anh nói xem, liệu ông nội em mà biết, có thể mắng em một trận hay không?"

"Sợ gì chứ." Hạo Thạc nhẹ nhàng nắm chặt tay Chí Mẫn, "Cứ để bọn họ mắng anh là được, có anh gánh tất."

Ngữ khí bao che khuyết điểm rõ ràng của nam nhân khiến đáy lòng Chí Mẫn đột nhiên dâng lên một trận ấm áp. Hai người cùng nhau đi về phía trước, cậu cũng nắm chặt tay anh, nhẹ giọng nói "Kết hôn rồi, bước tiếp theo bình thường là làm cái gì?"

Hạo Thạc chẳng cần suy nghĩ liền đáp "Đương nhiên là hưởng tuần trăng mật."

Chí Mẫn cúi đầu làm bộ lơ đãng nói "À, vậy chúng ta đi hưởng tuần trăng mật đi."

Hạo Thạc quay đầu nhìn cậu, "Em muốn đi đâu?"

Chí Mẫn nghĩ nghĩ, hơi hơi đỏ mặt, nói "Trước kia em từng nghĩ, nếu tương lai có một ngày lấy được vợ, sau tân hôn sẽ đưa đối phương đi Châu Âu hưởng tuần trăng mật... Hay là, chúng ta đi Phần Lan đi, hiện tại đúng lúc là mùa đông, tôi nghe nói cảnh tuyết bên kia khá là đẹp."

Quả nhiên, Chí Mẫn từ nhỏ đã thích tuyết, lần này được ngày nghỉ hiếm có, đúng dịp có thể theo anh đi ngắm tuyết.

Hạo Thạc hơi hơi giương môi, nói "Được, chúng ta cùng đi Phần Lan."

Vì thế hai người lại thu dọn hành lý, tức tốc tiến đến Phần Lan.

Chí Mẫn cố ý đặt phòng tình nhân trong một khách sạn có chất lượng khá tốt, lúc hai người đến nơi cũng vừa dịp trời đổ tuyết, đẩy cửa sổ lớn sát đất ra, là có thể trực tiếp thưởng thức cảnh tuyết tráng lệ như thế giới được khắc bằng băng tuyết.

Sau khi dàn xếp ổn thoả, hai người đều mặc áo lông thật dày, ở nơi đất khách quê người căn bản không cần lo lắng bị người nhận ra, Chí Mẫn ngay cả sản phẩm thiết yếu khi ra ngoài như kính râm linh tinh đều lược bớt, chỉ quàng một chiếc khăn, đi ra ngoài tìm một bãi tuyết sạch sẽ, liền hưng phấn chạy đến chơi đạp tuyết tạo dấu chân.

Hạo Thạc không nhịn được nhớ lại cảnh tượng lần đầu nhìn thấy cậu trước đây, cũng là mùa đông tuyết rơi lớn như vậy, anh đến Phác gia làm khách bị gia khoả bướng bỉnh kia ném một quả cầu tuyết vào mặt. Giờ phút này, nhìn tuyết cầu trong tay và tươi cười sáng lạn trên mặt Chí Mẫn, đáy lòng anh không khỏi tràn ngập dịu dàng.

Người này cư nhiên đã hoàn toàn thuộc về anh... Đến bây giờ thậm chí vẫn có chút không thể tin.

Ngay lúc Hạo Thạc còn đang đăm chiêu, Chí Mẫn ném một quả cầu tuyết đến, anh không kịp tránh, nhất thời bị ném cho hoa tuyết đầy mặt. Anh nhíu nhíu mày, xoay người đi về phía cậu.

Chí Mẫn thấy Hạo Thạc hùng hổ xông tới, lập tức xoay người muốn chạy trốn, lại bị anh bắt lấy cổ tay, dùng sức lôi kéo, ấn vào dưới một thân cây.

Tuyết đọng trên cây rào rào rơi xuống, Chí Mẫn bị dính tuyết đến rụt cổ, nhìn Hạo Thạc nói "Anh không tức giận đó chứ? Em chỉ là đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy anh, muốn ôn lại một chút thôi mà" thấy Trịnh anh biểu tình nghiêm túc, kính mắt cũng bị đánh lệch, cậu hơi chột dạ nói, "Khụ khụ, xin lỗi."

Hạo Thạc tháo kính mắt xuống cho vào túi áo, sau đó ghé sát vào môi Chí Mẫn, thấp giọng nói "Hôn anh."

"... Hả?" Chí Mẫn cảm thấy kịch bản hình như có chút không đúng?

"Giải thích thì phải có thành ý." Hạo Thạc vươn tay nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt Chí Mẫn, "Một câu xin lỗi sao đủ?"

"..."

"Hôn anh, không thì đêm nay..."

Chí Mẫn lập tức thức thời dâng môi mình lên.

Hai người dưới tầng cây ngọt ngào ôm hôn một phen. Buổi tối lúc trở về, cởi áo lông dày cộm, tắm rửa xong cùng nhau nằm trên giường, Chí Mẫn cảm thấy lạnh, nhịn không được đánh vài cái hắt xì, vội cuốn chặt chăn lại.

Hạo Thạc lập tức xốc chăn Chí Mẫn lên, chui vào từ phía sau, ôm cậu vào trong lòng, sau đó dùng một cái chăn bao chặt lấy hai người, thấp giọng hỏi "Lạnh không? Em hôm nay có phải bị cảm rồi không?"

"Không sao, chắc là sổ mũi thôi." Chí Mẫn nhẹ giọng nói, thả lỏng thân thể dựa vào trong lòng anh, ôm nhau sưởi ấm, cảm giác đặc biệt thoải mái.

Chỉ là, ôm ôm, đã cảm thấy có chút không thích hợp, hai người khoá lại trong một cái chăn, da thịt cọ xát, nam nhân phía sau nhanh chóng có phản ứng, vật cứng để ở đằng sau khiến đôi tai Chí Mẫn hơi hơi nổi lên sắc đỏ.

Chí Mẫn muốn nhích về phía trước một đoạn, khổ nỗi chăn dày đã đem hai người bọc chặt, căn bản không có không gian hoạt động. Cảm giác được tay Hạo Thahc chậm rãi trượt đến giữa khe hở xấu hổ kia, lưng cậu cứng đờ, lập tức đưa tay bắt lấy bàn tay làm loạn của anh, "Hạo Thạc... Đừng..."

Hạo Thạc dịu dàng nói "Trong tuần trăng mật, ngắm tuyết không thôi làm sao đủ được..."

Nói xong liền tách mở mông Chí Mẫn, làm trơn vài cái đơn giản, dùng lực đâm vào.

"Ưm..." Chí Mẫn kẹt trong chăn, bị Hạo Thạc lại một lần nữa ăn sạch sẽ.

Chí Mẫn trên giường mới đầu còn hơi thẹn thùng và cứng ngắc, sau đó trái lại dần thả lỏng thân thể mà hưởng thụ.

Lần thứ hai khi bị Hạo Thạc lấy tư thế mặt đối mặt tiến vào, Chí Mẫn đột nhiên ôm chặt lấy anh, không phục lại cắn lại cắn, muốn cào cấu lưu lại dấu vết trên lưng anh, trên vai anh thậm chí còn có vài dấu răng do cậu để lại.

Hạo Thạc đặc biệt thích Chí mẫn như vậy, một Phác Chí Mẫn nhiệt tình và chân thật. Anh cảm thấy dù có đòi hỏi cậu như thế nào cũng không đủ, đại khái chắc bởi vì kiềm nén quá nhiều năm nên mới vậy?

"Ư... Hạo Thạc... Đủ, đủ rồi... A..."

Âm sắc mềm mại hơi khàn khàn, nghe vào trong tai Hạo Thạc càng là vô cùng tiêu hồn, Chí Mẫn rên rỉ cùng đáp lại khiến anh gần như muốn mất đi lý trí, động tác dưới thân tự nhiên càng thêm điên cuồng.

"A... Hạo Thạc..."

Trong phòng nhanh chóng chỉ còn tiếng thở dốc dồn dập đan xen cùng những tiếng vang ái muội.

Tết âm lịch này, hai người cùng đi Phần Lan hưởng tuần trăng mật, cả ngày dính lấy nhau, ngọt ngào vô cùng.

Bởi vì trong kỳ trăng mật, Chí Mẫn một khi mềm lòng, sẽ không nỡ cự tuyệt bất cứ yêu cầu nào của Hạo Thạc, vì thế... anh rất không khách khí đem các loại tư thế kỳ quái ra đều thử một lần, cậu quay đầu nghĩ lại cũng đã thấy nóng mặt.

Kỳ hạn tuần trăng mật một tháng nhanh chóng kết thúc, hai người lúc này mới cùng nhau bay về nước.

Vừa đúng dịp Tết Nguyên tiêu mười lăm tháng giêng, Hạo Thạc liền chủ động đề nghị làm chủ, mời mọi người Phác gia đến nhà hàng lớn dùng bữa.

Chí MẪN vừa về nhà cái đã mặt dày xán đến trước mặt Hữu Thiên, cười nói "Anh hai, khụ khụ, em và Hạo Thạc... đã đăng ký kết hôn ở nước ngoài, khụ khụ..."

Hữu Thiên sắc mặt cứng ngắc quay đầu lại "Hai người... kết hôn?"

Tuấn Tú trái lại rất bình tĩnh, đi đến nhìn lướt qua chiếc nhẫn trên tay Chí Mẫn, cười cười nói "Tôi biết ngay mà, anh ấy xách anh ra nước ngoài chắc chắn là có ý đồ. Anh ấy cầu hôn anh, anh cứ thế đồng ý luôn?"

Chí Mẫn gãi gãi đầu, cười nói "Anh cũng thích anh ấy mà, vì sao không đồng ý ?

"..." Ông anh ngờ nghệch này! Trịnh Hạo Thạc hiển nhiên là lập mưu đã lâu, Chí Mẫn cư nhiên không phát hiện chút nào đã trực tiếp theo người ta sang nước ngoài, vô cùng đơn giản đã bán mình đi — Tuấn Tú dưới đáy lòng bi ai thay người anh thứ một chút.

Chí Mẫn tiếp tục quay đầu nhìn Hữu Thiên, cười nói "Anh hai à, anh và Hạo Thạc đừng chiến tranh lạnh nữa có được hay không? Nể mặt em đi, làm hoà nhé? Dù sao hai người cũng là bạn bè hơn mười năm mà..."

Hữu Thiên trầm mặc một lát, mới nói "Được. Vậy còn thời gian và địa điểm?"

Chí Mẫn lập tức sung sướng nói "7 giờ tối mai, em lái xe đưa mọi người đi!"

Chiều hôm sau, mọi người trong Lý gia quả nhiên toàn bộ trình diện, ngay cả Trịnh Thanh Hiên và Trịnh Từ Uyển cũng đến, thật là có mùi vị gia trưởng đôi bên gặp nhau, làm chứng cho hai vãn bối trăm năm hạnh phúc.

Từ Uyển nhỏ tuổi, trước đây cũng từng gặp cô bé kia, Chi Mẫn gọi cô Tiểu Uyển tự nhiên là thuận miệng mười phần, nhưng còn Trịnh Thanh Hiên... Vừa bị ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông kia nhìn, lưng CHí Mẫn nhất thời nổi hết cả da gà, vội vàng chủ động đi qua, giúp ông kéo ghế, cười nói "Tứ thúc, mời ngồi."

"..." Đối diện với Chí Mẫn tươi cười lấy lòng, Trịnh Thanh Hiên cũng hiếm khi mỉm cười được một cái, nếu không phải Hạo THẠC ở bên cạnh, ông thậm chí muốn vươn tay hung hăng vặn tai tiểu hỗn đản này vài cái — Ai bảo mi trước đây luôn bắt nạt Hạo THẠC nhà ta, về sau sẽ bảo Hoạ Thạc dạy dỗ dạy dỗ mi thật tốt.

Không khí một bữa cơm coi như là ấm áp, Chí Mẫn và Hạo Thạc kính rượu với mọi người, các trưởng bối hai bên nói vài câu may mắn chúc phúc. Sau khi cơm nước xong, Phác Cảnh Minh và Trịnh Thanh Hiên rời đi trước, trong phòng chỉ còn lại mấy người trẻ tuổi, Tuấn Tú lúc này mới quay đầu nhìn Chí Mẫn nói "Chuyện các anh kết hôn có định công khai với truyền thông không?"

Hạo Thạc nói "Tạm thời không vội, scandal quá nhiều không có lợi đối với cậu ấy, cậu ấy sắp tới còn có một bộ phim cần quay."

Tuấn Tú gật gật đầu nói "Thế thì trong lúc quay phim vẫn là tạm thời tháo nhẫn ra đi, quay xong bộ phim này đã rồi tính." Nói xong lại quay đầu nhìn về phía Chí Mẫn"Nếu tôi nhớ không nhầm, bộ phim tiếp theo của anh có rất nhiều cảnh bắn súng?"

Chí Mẫn nói "Ừ, phim đề tài dân quốc, vai của anh là nam nhân vật chính nằm vùng, tình tiết cần bắn nhau quả thực rất nhiều."

Tuấn Tú nghĩ nghĩ nói "Mấy ngày nay nếu nhàn rỗi, có thể đến trường bắn luyện bắn súng trước, nhờ anh hai dạy anh."

Chí Mẫn nghi hoặc quay đầu "Anh, anh biết ạ?"

Hữu Thiên gật gật đầu "Ừ."

Chí Mẫn lập tức hưng phấn đứng lên, "Thế thì tốt quá, em đi theo anh đến trường bắn luyện trước, lúc quay phim chắc chắn dùng đến!"

Vì thế, Chí Mẫn làm một tấm thẻ hội viên trường bắn, bắt đầu khoá huấn luyện bắn súng trước khi quay phim, Hạo Thạc cũng cùng đến góp vui.

Có Hữu Thiên ở bên tự mình chỉ dẫn, Chí Mẫn quả nhiên tiến bộ thần tốc, trải qua cả ngày luyện tập không chỉ có thể bắn trúng hồng tâm, tư thế cầm súng cũng đẹp trai đến mức không chống đỡ được.

"Đoàng" một tiếng, cư nhiên bắn trúng vòng 9.5, Chí Mẫn lập tức sung sướng giương miệng, tiếp tục hướng tới bia ngắm liên xạ vài phát, Hạo Thạc ngồi một bên, nhìn dáng vẻ mỉm cười của cậu, trong ánh mắt tràn ngập đều là yêu chiều.

Hưu Thiên liếc mắt nhìn Hạo Thạc, lại theo ánh mắt anh nhìn về phía sân chính Chí Mẫn đang hưng phấn chơi súng, đáy lòng không nhịn được bất đắc dĩ nghĩ "Tiểu hỗn đản Phác Chí Mẫn từ nhỏ đến lớn nghịch ngợm gây sự, làm cho người đau đầu, rốt cuộc cũng gặp được người định mệnh của nó rồi?

Người đàn ông tên Trịnh Hạo Thạc này, dịu dàng lại cường đại, lạnh lùng lại khoan dung, Chí Mẫn ở bên hắn, nhất định sẽ... rất hạnh phúc nhỉ?

Nghĩ đến đây, trên gương mặt lãnh đạm của Hữu Thiên, cuối cùng cũng vẽ lên một chút mỉm cười.

Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời sáng rỡ.

Bộ điện ảnh thứ hai Khói Lửa Loạn Thế do Giang Tuyết Ngưng đạo diễn, tháng 2 năm nay bắt đầu bấm máy.

Bộ điện ảnh này kể về một câu chuyện xảy ra vào thời kỳ dân quốc náo động, Chí Mẫn trong phim sắm vai một địa chủ ngoài mặt tiêu tiền như nước nhưng thực tế là thân phận nằm vùng của Đảng Dân Chủ, cậu trong bộ phim này có thể nói là diễn quá chân thực.

Dù là ngồi trên ghế xoay xa hoa nheo mắt từng hơi từng hơi hút thuốc, hay là cầm súng xử lý gián điệp theo dõi mình một cách sạch sẽ lưu loát... Quả thực ngầu đến khiến người ta muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi!

Ngay cả Giang Tuyết Ngưng cũng có chút khiếp sợ, diễn xuất của Chí Mẫn, so với thời Thiếu Niên Thiên Tử tiến bộ không phải lớn bình thường. Sau khi trải qua rèn giũa ba nhân vật phân liệt trong Thành Phố Vô Tận, nay đóng kiểu nhân vật tâm cơ phức tạp thâm trầm này, cậu cư nhiên có thể diễn tự nhiên trôi chảy, dễ như trở bàn tay.

Trong quá trình Chí Mẫn quay phim, Hạo Thạc đều không đến tham ban.

Tình cảm giữa hai người đã ổn định, Hạo Thạc tự nhiên sẽ không từng bước giám sát Chí Mẫn nữa. Bọn họ đều cần một ít không gian của riêng mình, cậu đang công tác, anh cũng không muốn đến quấy rầy cậu.

Mấy tháng, hai người đều nhung nhớ đối phương lại thật đáng buồn không được gặp. Mãi đến khi bộ phim đóng máy, Chí Mẫn rốt cuộc về đến Tây Lâm, Hạo Thạc tự mình ra sân bay đón cậu, cậu ở trong đám người vừa nhìn anh, liền trực tiếp phi tới, bổ nhào vào trong lòng anh, gắt gao ôm lấy anh.

"Hạo Thạc... em rất nhớ anh..."

Hạo Thạc cũng ôm chặt lấy Chí Mẫn, dịu dàng nói "Trở về là tốt rồi, anh cũng nhớ em."

Không dự đoán được, cảnh này lại bị đám chó săn chờ sẵn ở sân bay chụp được, lên tiêu đề tin tức ngày kế.

Tiêu đề siêu lớn viết "Phác Chí Mẫn ở sân bay nhào vào trong lòng Trịnh Hạo Thạc, hai người ân ái phi thường, gắn kết như keo sơn." Phía dưới còn kết hợp một bức ảnh động, đem động tác nhún chân bay vào lòng Hạo Thạc thể hiện ra một cách hoàn mỹ.

"..." Chí Mẫn nhìn bức ảnh kia, hai má hơi hơi nóng lên.

Được rồi, cậu là rất nhớ Hạo Thạc mới hơi chút kìm lòng không đặng, động tác nhào đến quả thật có phần khoa trương. Bất quá, mắt của đám chó săn kia quả thực là một trăm cái bóng đèn công suất lớn, dù là ở đâu cũng có thể bị chộp, thật sự là rất đáng ghét!

Rất nhanh lại đến cuối năm, Lễ trao giải liên hoan phim lần thứ 21 chuẩn bị được tiến hành, Chí Mẫn chắc chắn sẽ được đề cử vai nam diễn viên xuất sắc nhất, đáng tiếc là Thành Phố Vô Tận 2 bởi vì vấn đề đề tài, thời điểm hậu kỳ thẩm định bị lược rất nhiều phân đoạn, thời gian công chiếu được định trước đêm Giáng Sinh năm sau đó, đã không kịp liên hoan phim năm nay.

May mà Chí Mẫn dựa vào tác phẩm mới nhất Khói Lửa Loạn Thế đạt được đề cử làm nam diễn viên chính xuất sắc nhất.

Đây cũng là kết quả Hạo Thạc chờ mong nhất, anh không hi vọng về sau khi có người nhắc đến giải thưởng của Chí Mẫn sẽ nói là "Bởi vì có Trinh Ảnh đế chống lưng", anh càng hy vọng cậu có thể hoàn toàn dựa vào năng lực của mình giành được chiếc cúp mơ ước đã lâu này.

Chí Mẫn đã làm được.

Hiện trường lễ trao giải, Hạo Thạc như trước làm khán giả theo bên cạnh Chí Mẫn.

Thời điểm công bố giải thưởng cuối cùng, thanh âm của khách quý trao giải cũng kích động đến hơi chút run rẩy "Tiếp theo, tôi tuyên bố, đạt được giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất Liên hoan phim lần thứ 21, chính là — Khói Lửa Loạn Thế, Phác chí Mẫn!"

Chí Mẫn đứng dậy giữa tràng vỗ tay nhiệt liệt, Hạo Thạc cũng đứng lên, mỉm cười hướng cậu dang rộng vòng tay.

— Một màn quen thuộc cỡ nào.

Ở Liên hoan phim hai năm trước, khi cậu giành được giải thưởng đầu tiên trong cuộc đời diễn xuất của mình – "Diễn viên mới xuất sắc nhất", anh thân là Ảnh đế, chủ động đứng lên mở rộng vòng tay với cậu, cho cậu sự chúc mừng và cổ vũ.

Nay đã là hai năm sau, cậu rốt cuộc giành được chiếc cúp đại biểu vinh dự tối cao trong giới văn nghệ — Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, giải thưởng Ảnh đế mà bọn họ từng dùng làm tiền cược ước định. Mà người kia, vẫn như cũ còn ở bên cạnh, chưa từng rời xa.

Nhìn dịu dàng quen thuộc trong mắt Hạo Thạc, hốc mắt Chí Mẫn đột nhiên nóng lên từng đợt, một câu cũng không nói ra được, chỉ có thể chui vào vòng tay anh, dùng lực ôm lại.

Hạo Thạc cũng ôm ôm cậu, mỉm cười nói "Chúc mừng em."

Chí Mẫn cũng cười nói "Cám ơn anh."

Chí Mẫn xoay người đi lên sân khấu nhận thưởng, đẹp trai hệt như hai năm trước lần đầu đứng trên nơi đó, chỉ là trên mặt thiếu chút bướng bỉnh, hơn chút phong độ của một người đàn ông thành thục. Cậu tiếp nhận cúp, cầm lấy micro, hướng về phía khán đài cao giọng nói "Cảm ơn Ban giám khảo Liên hoan phim đã trao cho tôi giải thưởng này, có thể nhận được sự công nhận của mọi người, là vinh hạnh lớn nhất của tôi!"

"Tôi vẫn ao ước, một ngày nào đó có thể giành được chiếc cúp 'Nam diễn viên chính xuất sắc nhất' này để chứng minh bản thân, hôm nay, tôi rốt cuộc đã hoàn thành tâm nguyện ấy." Chí Mẫn dừng một chút, nghẹn ngào nói, "Ba mẹ trên trời, còn có ở trường quay lúc này đây là người nhà tôi yêu nhất, cảm ơn sự ủng hộ của mọi người cho đến ngày hôm nay, Phác Chí Mẫn... rốt cuộc không làm cho mọi người thất vọng!"

Chí Mẫn điều chỉnh cảm xúc một chút, lại tiếp tục cảm ơn fans điện ảnh, cảm ơn đạo diễn Giang, cảm ơn rất nhiều người trong đoàn làm phim, không ngờ, trong thời khắc kích động nhân tâm như thế, ý tưởng mà cậu nói cư nhiên có thể rõ ràng như vậy, nên cảm ơn một người cũng không sót, khí chất này sớm đã không phải tiểu Thiên Vương hai năm trước kia có thể so sánh được.

Danh hiệu Ảnh đế, hoàn toàn xứng đáng!

Ngay khi Chí Mẫn cảm ơn fans xong, dưới đài bùng nổ một tràng vỗ tay nhiệt liệt, mọi người tưởng cậu đã nói xong, lại không ngờ cậu ngừng lại một chút, đột nhiên nói "Ở đây, tôi còn muốn đặc biệt cảm ơn một người."

"Đặt anh ấy ở cuối cùng, là vì, anh ấy với tôi mà nói là một người rất, rất quan trọng."

Chí Mẫn khẽ cười cười, ngẩng đầu nhìn về phía Hạo Thạc đang ngồi trên khán đài. "Đó chính là người yêu tôi, Trịnh Hạo Thạc."

Người xem tại hiện trường tựa hồ ngây ngẩn cả người, bầu không khí nhất thời xuất hiện yên lặng quỷ dị.

Âm thanh trong trẻo của Chí Mẫn xuyên qua micro phóng đại truyền đến toàn bộ hội trường.

"Cảm ơn anh vẫn luôn ủng hộ em, cổ vũ em, bao dung em. Cảm ơn anh luôn xuất hiện đúng lúc bên cạnh em khi em khó khăn nhất. Nếu không có anh, sẽ không có Phác Chí Mẫn ngày hôm nay." Chí

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net