8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chí Mẫn bị một hồi chuông điện thoại đánh thức, điện thoại chỉ vang một lúc liền bị người ngắt, người bên cạnh vén chăn bước xuống giường, ra khỏi phòng ngủ nhận điện thoại.

Âm giọng đàn ông thật thấp nghe có vẻ hơi khàn khàn, vào buổi sáng lười biếng như này, có một loại cuốn hút không nói nên lời.

"Vâng, cháu biết rồi, năm nay cháu sẽ về nhà, cháu được nghỉ hơn một tháng... Hiện tại có chút việc không đi được, chờ cháu về rồi nói..."

Chí Mẫn vểnh tai lắng nghe động tĩnh ngoài cửa, càng nghe càng cảm thấy âm thanh này có chút quen tai.

Tại sao lại giống Hạo Thạc vậy?

Đây nhất định là ảo giác rồi.

Sáng sớm bị đánh thức vốn là lúc ý thức hết sức mơ hồ, Chí Mẫn cũng không suy nghĩ nhiều, mùa đông vùi người trong chăn ấm không muốn rời giường, cậu nhắm mắt lại, dự định ngủ thêm một lúc nữa, mới vừa trở mình, đột nhiên nơi nào đó phía sau xuất hiện đau đớn bén nhọn khiến cậu hít vào một hơi khí lạnh.

Cái loại đau đớn kỳ quái đó, giống như là thân thể bị hung hăng đâm vào, tràng bích trong cơ thể đau rát, phần cơ eo cũng từng trận đau nhức, đau nhất chính là bộ phận phía sau, không khác gì như bị xé rách... Chí Mẫn có chút nghi ngờ đưa tay ra sau tìm kiếm, nhất thời cả kinh thiếu chút nữa chửi thành tiếng!

Đệt!

Nơi đó đã sưng không thành hình, tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Chí Mẫn đột nhiên từ trên giường bật dậy, cái chăn trượt xuống, đủ loại dấu vết xanh xanh tím tím đồng thời hiện ra trước mặt, trong chăn cậu đương nhiên là không mặc gì cả, những vết tích chất lỏng bắt mắt trên đệm kia nhắc nhở tội trạng tối qua.

Ánh mắt nhanh chóng nhìn bốn phía xung quanh một cái, Chí Mẫn lúc này mới phát hiện, đây là một phòng ngủ xa lạ, rèm cửa sổ được buông xuông che đi nắng sớm, chỉ có một tia ánh sáng hắt vào từ khe hở, soi rõ nội thất đơn giản chỉnh tề bên trong, vật dụng màu xám nhạt lộ ra sự lạnh lẽo kỳ quặc, trang phục của mình ngược lại được treo gọn gàng trên giá ở góc tường, trên đất lại ném một chiếc áo sơ mi nam khác, chung quanh còn có mấy cái khuy áo, quần, tất, thắt lưng bị vứt bừa bãi, lộn xộn trên sàn nhà, có thể thấy được chiến trường tối qua có bao nhiêu kịch liệt.

Đây... đây rốt cuộc là tình huống gì?

Chí Mẫn nhức đầu muốn nhớ lại chi tiết tối qua, trước mắt nhanh chóng lướt qua hình ảnh hai người đàn ông ôm nhau lăn lộn trên giường. Đúng lúc này, người vừa đang gọi điện đột nhiên đấy cửa bước vào, ánh mắt của hai người trong không khí trực tiếp giao nhau.

Chí Mẫn "......"

Hạo Thạc "..."

Mắt đối mắt kéo dài suốt năm giây, Hạo Thạc lúc này mới lên tiếng đánh tan trầm mặc, "Cậu tỉnh rồi?"

Hạo Thạc rất lãnh tĩnh, Chí Mẫn lại sắc mặt cứng ngắc, không biết nên trả lời thế nào mới phải.

Xong rồi, đầu càng ngày càng nhức hơn.

Cậu nhớ ra, đối tượng mà mình say rượu loạn tính tối qua, chính là vị trước mặt này... khi mình còn đắp chăn thì ra ngoài nghe điện thoại... đồng chí Trịnh Hạo Thạc.

Đầu óc Chí Mẫn rốt cuộc cũng hoàn toàn tỉnh táo lại, cũng dần dần nhớ lại một vài cảnh tượng lẻ tẻ tối qua.

Tối hôm qua đoàn làm phim đi ăn mừng giải thưởng, mình bị người mời rượu, uống rất nhiều, sau đó... Mơ mơ màng màng bị Hạo Thạc đưa lên xe, đưa về nơi này, sau đó nữa... Mình được ảnh ôm đến phòng ngủ, Hạo Thạc hình như muốn đi ra ngoài rót nước, mình đột nhiên kéo ảnh không để ảnh đi, còn tiến tới mạnh bạo hôn ảnh, ngay sau đó, được voi đòi tiên áp ảnh lên giường, trực tiếp xé quần áo ảnh rồi nhào tới, ôm lấy ảnh vừa gặm vừa cắn...

Không khác gì cầm thú a!

Chí Mẫn nhất thời vô cùng ảo não.

Mặc dù danh tiếng trong giới vẫn luôn không tốt, nhưng trong chuyện này Chí Mẫn vẫn luôn cực kỳ tiết chế, dù sao mấy vụ scandal với những nữ minh tinh kia chỉ là phối hợp loan truyền thôi, hai người cùng nhau ăn một bữa cơm xem một bộ phim, cho nhóm chó săn có một ít đề tài để viết, cũng là hỗ trợ nâng đỡ đồng nghiệp luôn.

Hơn nữa Chí Mẫn dù phong lưu cũng vẫn có nguyên tắc của chính mình, thỏ không ăn cỏ gần hang, đối với người bạn tốt nhất của mình, cậu cho tới giờ cũng đều chưa từng trêu chọc.

Không ngờ tới, lần này sau khi uống rượu say cư nhiên lại nghịch dại, đem người bạn tốt nhất của anh trai, đường đường Ảnh đế áp lên trên giường...

Nhìn một hàng dấu răng rõ ràng trên xương quai xanh của Hạo Thạc, Chí Mẫn nhất thời lúng túng không đất dung thân.

Làm sao bây giờ? Bây giờ hình như đã chọc phải người không nên dây vào rồi? Nếu như bị ba mẹ biết... hoặc là bị người nhà Hạo Thạc biết, Chí Mẫn chắc chắn sẽ bị lột da rút gân, róc xương lóc thịt...

Thấy sắc mặt Chí Mẫn biến ảo khôn lường, Hạo Thạc cũng rất buồn bực. Tối hôm qua nhân cơ hội đem Chí Mẫn ăn kiền mạt tịnh, anh đã chuẩn bị sẵn sàng cho sáng sớm hôm sau cậu tỉnh lại nổi trận lôi đình, không nghĩ tới, cậu không những không tức giận, ngược lại còn bày ra khuôn mặt ảo não cùng hối hận, tựa như chính cậu mới là đầu sỏ gây tội.

... Kịch bản hình như không đúng lắm thì phải?

Hạo Thạc bước mấy bước tới gần mép giường, vừa đinh mở miệng nói chuyện, lại thấy Chí Mẫn đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn mình, lúng túng cười nói "Trịnh Hạo Thạc, thật xin lỗi a."

"... Hửm?"

"Tôi tối hôm qua uống say, tôi từ trước tới nay đều chưa từng muốn làm ra chuyện như vậy với anh." Chí Mẫn sờ sờ mũi, ánh mắt cũng rất thành khẩn, "Khụ khụ, tối hôm qua tôi thật là cầm thú, thật xin lỗi... Tôi biết anh không phải loại người tùy tiện giống tôi, tôi... sau khi say rượu hoàn toàn không nhớ rõ mình đã làm gì... Anh... anh không sao chứ?"

Hạo Thạc đẩy mắt kính, nghi ngờ hỏi "Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì?"

Chí Mẫn gãi đầu một cái, hơi chột dạ chuyển tầm mắt "Anh đừng tức giận a, tôi coi cậu là anh em tốt, tôi cho tới giờ đều chưa từng có ý tưởng khác với anh, đều là sự cố do say rượu..."

Hạo Thạc trầm mặc rất lâu, rốt cục cũng theo kịp suy nghĩ của Chí Mẫn.

Thì ra là, Dịch Phong cho rằng tối hôm qua cậu mới là bên chủ động, là cậu cưỡng bức Hạo Thạc cho nên cậu mới có thể nói xin lỗi.

Nói thật ra, tối hôm qua chính xác là Chí Mẫn châm lửa, nếu như không phải do cậu áp lấy Hạo Thạc không thả, anh cũng sẽ không không thể nhịn được mà trực tiếp áp ngược lại cậu.

Nhưng là, đây chẳng qua chỉ là phần đầu câu chuyện, diễn biến phía sau lại hoàn toàn đi lệch quỹ đạo, Chí Mẫn chọc Hạo Thạc mất khống chế, khiến anh hoàn toàn hóa thành lang sói, mà cậu sau khi say rượu không còn chút sức lực phản kháng nào, chỉ có thể để anh muốn gì làm nấy suốt đêm.

Đoạn sau của câu chuyện rõ ràng là lật ngược một trăm tám mươi độ, nhưng Chí Mãn lại chỉ nhớ phần mở đầu của câu chuyện.

Chẳng lẽ cậu không phát hiện, mình mới là kẻ bị ăn kiền mạt tịnh sao?

Nhìn vẻ mặt hối hận của Chí Mẫn, đối mặt với ánh mắt chân thành và lời nói xin lỗi khó có được của cậu, Hạo Thạc rốt cuộc nở nụ cười.

"Ồ... Tôi không ngại." Hạo Thạc thấp giọng nói.

Anh cảm thấy Chí Mẫn quả thực là cực kỳ thú vị... Thú vị đến nỗi làm cho anh triệt để hết ý kiến.

Rõ ràng tối qua nóng lòng chiếm đủ tiện nghi, rõ ràng đã chuẩn bị ứng đối với tình huống sáng hôm sau, vậy mà không ngờ tới, Chí Mẫn lại khiến Hạo Thạc phải nhìn thế giới với một con mắt khác, cái người bị ăn kiền mạt tịnh kia, cậu cư nhiên lại nói câu xin lỗi.

Quá tốt...

Từ nhỏ đến lớn, mỗi một lần đều làm Hạo Thạc ứng phó không kịp như thế.

Câu từ đã chuẩn bị từ trước hoàn toàn không có biện pháp nói ra, đã bị một câu xin lỗi của Chí Mẫn bóp chết từ trong trứng nước.

Không tức giận, không hỏi vì sao, mà là rất tự giác nói "Thật xin lỗi."

Chẳng lẽ lại nói cho cậu biết, cậu không cần phải nói xin lỗi đâu, nên nói xin lỗi chính là tôi, là tôi đem cậu ăn kiền mạt tịnh?

Chí Mẫn rất tự giác xem mình là kẻ gây chuyện, dù sao thì từ nhỏ tới lớn cậu vẫn luôn dùng đủ mọi cách bắt nạt Hạo Thạc, biết được tối hôm qua say rượu mất khống chế, cậu đương nhiên cho rằng là do lỗi của mình trước, hoàn toàn không suy nghĩ tới chuyển biến mấu chốt "sau đó bị anh lật lại ăn sạch" của câu chuyện đau thương này.

Nếu Chí Mẫn chủ động gán mình vào vai người xấu, Hạo Thạc đương nhiên sẽ không tranh.

Ngày sau còn dài.

Một ngày nào đó, anh sẽ để cậu hoàn toàn hiểu được rốt cuộc ai mới là "người xấu" chân chính.

Nghĩ tới đây, Hạo Thạc không nhịn được mà cong lên khóe môi, nhìn Chí Mẫn vẻ mặt ảo não, càng nhìn càng thấy bất đắc dĩ. Người bị ăn còn đi nói xin lỗi,Phác Chí Mẫn đại khái là người đầu tiên đi? Chung quy cũng do cậu trong quá khứ làm quá nhiều chuyện xấu không đếm xuể, cho nên "Tôi lại làm việc xấu" đã trở thành thói quen trong suy nghĩ của cậu.

Một người ngây thơ như vậy, Hạo Thạc không biết nên khóc hay nên cười.

"Chuyện tối hôm qua..." Hạo Thạc dừng một chút, phát huy diễn xuất hạng nhất của Ảnh đế, giữ vững phong độ quân tử, nghiêm trang nói, "Tôi không trách cậu, cậu đừng suy nghĩ nhiều."

Chí Mẫn lập tức đồng ý gật đầu, rất sảng khoái nói "Như vậy là tốt nhất, coi như chưa có gì phát sinh."

"Được." Hạo Thạc xoay người lấy một bộ quần áo hoàn chỉnh từ trong tủ treo đặt trên mép giường, thấp giọng nói "Mặc của tôi trước đã, rửa mặt đi rồi đến phòng ăn ăn cơm."

"... À."

Thấy Hạo Thạc xoay người ra khỏi phòng ngủ, trong lòng Chí Mẫn đột nhiên hơi hơi nghi ngờ.

Luôn cảm thấy không đúng chỗ nào a...

Cả hai đều là trai thẳng, sau khi uống rượu say thì lăn lên giường, Chí Mẫn hận không thể quay lại tối qua đem mình bóp chết. Mặc dù giữa nam nhân với nam nhân dễ dàng châm lửa không cần phụ trách lẫn nhau, nhưng Hạo Thạc cũng quá bình tĩnh đi? Chẳng lẽ cái này cũng liên quan tới cá tính bình tĩnh từ nhỏ của hắn sao?

Mặc dù vẫn có chỗ không nghĩ ra, nhưng Chí Mẫn cũng không muốn suy nghĩ sâu nữa. Hết thảy tối qua đều chỉ là một cơn ác mộng, mà đã là ác mộng thì dĩ nhiên phải mau quên đi mới đúng.

Nhanh chóng mặc xong trang phục mà Hạo Thạc tìm cho, vừa mới xuống giường, hai chân Chí Mẫn đột nhiên mềm nhũn, thiếu chút nữa trực tiếp té ngã xuống đất. Vội vàng đưa tay vịn đầu giường, xoa xoa vòng eo đau nhức, đáy lòng cậu nhịn không được nghĩ...

Mặc dù là hai người đàn ông sau khi say rượu OOXX, xảy ra một ý chuyện tình mất khống chế; hơn nữa còn là mình biến thành cầm thú áp đảo Hạo Thạc trước, nhưng theo bản tính phong lưu từ trước tới nay của mình... hình như cũng không chiếm được một chút tiện nghi nào a?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net