đồi hoa trắng vô danh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

có một xứ sở thần tiên của những loài veratrum.
em đem hồn tôi về cùng với những cánh hoa, dứt khoát và tàn nhẫn.
tôi đem nổi nhớ em trở về biển khơi muôn dặm rồi nhấn chìm tất cả, chậm rãi và...
_______

"phía xa xăm, nơi miền đất của những lời hứa và hạnh phúc, tôi trông thấy em kéo lên từng giai điệu của chiếc vĩ cầm.

phía xa xăm, nơi cây cối đua nhau đung đưa theo chiều gió thổi, tôi trông thấy em ngồi trên cành cây và cất lên tiếng hát về bản tình ca vô danh của thiên nhiên:

trong giấc ngủ vĩnh hằng bị chìm vào lãng quên.
em và anh đang ngã mình trên đồi cỏ xanh trong yên bình.
liệu nó có phải là một giấc mơ vô thực của trái tim em?
để rồi bây giờ nước mắt rơi với một lí do sáo rỗng.

và một phía xa xăm khác, nơi bãi cát ngả vàng, tôi trông thấy em đứng trên vách đá và lắng nghe tiếng sóng vỗ, tràn vào bờ.

tôi thấy em chầm chậm bước đến, trao cho tôi một nụ hôn trên gò má đỏ ửng.

jimin ơi, có hay tôi đã kết những hai mươi ba chiếc vòng chỉ để chờ em về và đội chúng lên từng ngày.

jimin ơi, có hay tôi đã nướng đến cháy chiếc bánh bơ chỉ để chờ em đến để kêu tôi tắt lò.

jimin ơi, có hay tôi mỗi ngày đều chờ đến lúc bình minh chỉ để tập tành kéo lên những giai điệu của chiếc vĩ cầm sờn cũ.

jimin ơi, có hay tôi những ngày nắng đẹp, đều đánh lên những nốt nhạc u sầu, chỉ chờ em để thắp lên ngọn nến cạnh cây dương cầm đen tuyền.

jimin ơi...

em ơi...

bi kịch gì đã xảy ra với em lúc tôi đang đem về cho em hộp bánh cannoli béo ngậy?

bi kịch gì đã xảy ra với em lúc tôi mang về cho căn nhà ta một chậu hoa bluebonnet?

xin em đừng nắm chặt veratrum như vậy chứ?

xin em hãy về đây kéo lên từng giai điệu của đôi ta trước ánh bình minh.

xin em đừng trôi dạt về phía vùng biển u tối kia, jimin!"

hoseok đóng cuốn nhật ký của mình bằng hai bàn tay vương đầy máu của jimin đã khô. hắn chậm chạp đứng dậy, nhìn ra phía đồi hoa trắng vô danh qua khung cửa sổ. loài hoa chưa từng xuất hiện trong trí nhớ của hắn đó hiện giờ đã trở thành một kí ức ám ảnh đến cuối đời.

jimin ơi...

hắn luôn miệng gọi tên jimin không ngừng. jimin của hắn, jimin bé bỏng của hắn đã từ biệt trần gian tại đồi hoa trắng đó. máu đỏ thấm vào cánh hoa, thấm vào bàn tay, thấm vào trái tim hoseok lạnh giá.

qua một đêm, qua hai đêm rồi hắn chẳng thèm chợp mắt. nỗi nhớ nhung cứ thế dâng trào. kí ức ấy, nỗi nhớ ấy như chạm khắc vào đầu hắn. đau đến rỉ máu.

hắn còn nhớ khi chiếc xe đạp tồi tàn của hắn chở mình đi, hắn đã cố vẫy tay chào hình dáng bé nhỏ ấy cùng với nụ cười tươi, rạng rỡ đến chừng nào. hắn còn nhớ mình đã cố gắng hoàn thành thật nhanh những việc hắn cần phải làm và về với em. hắn còn nhớ mình đã chạy bán chết như thế nào khi biết mình đã hoàn thành xong việc.

nhưng...

khi hắn về, hắn đã mong mỏi và nhớ nhung nụ cười rạng rợ của em. hắn mong chờ khi về trước nhà, hắn đã thấy em đã đội lên chiếc vòng hoa, chạy tới ôm chặt cứng hắn. ôi, hắn nhớ em đến chết mất thôi.

và...

hi vọng của hắn đổ vỡ.

em không vẫy tay chào, hay em chạy đến ôm hắn. em cũng không có ở trước mặt hắn, dù chỉ là nở một nụ cười nhẹ nhàng. mà em lại nằm trên đồi hoa đã thấm đỏ một mảng màu máu tươi. màu đỏ ấy như chất độc ăn mòn tuyến lệ và dây thanh quản của hoseok. lòng bàn tay em bị cứa sâu và nắm chặt veratrum, em nhàu nó đến nát. hằn gào thét trong đau khổ mà được "nhận lấy" nụ cười diễm lệ của em và nụ hôn em trao lên đôi môi khô khốc của hoseok trước khi em nhắm mắt.

hắn ôm chặt em, siết chặt bờ vai gầy yếu của em mà khóc nấc lên...

jimin của hắn,

đi rồi...

và đến hơn ba ngày sau, hoseok cặm cụi viết những dòng nhật kí oán trách em tàn nhẫn bỏ hắn lại với đồi hoa đơn độc này. hắn cứ viết từ đêm đến khi bình minh thức dậy và kadupul dần lụi tàn. hắn cứ viết, viết cho đến khi những ngón tay trở nên mỏi nhừ và nhức nhối.

jimin ơi, bình minh rồi...

hoseok đóng cuốn nhật ký và đi ra khỏi nhà. hắn đi với đôi chân run rẩy và tầm nhìn bị nhòe đi bởi nước mắt.

jimin, veratrum kìa...

hắn ngắt một đóa và bỏ vào túi áo.

hoseok, hắn cứ bước đi trong vô vọng, như đang tìm em nơi miền đất của hạnh phúc và lắng nghe câu hát em từ cánh rừng. nhưng nơi hắn đến cuối cùng là nơi vách đá cao nhất và nơi chuẩn bị đón ánh nắng từ phía bình minh.

jimin, tôi sao vẫn chưa thấy em...?

bất chợt hoseok nhớ đến những câu hát của em, cổ họng đau rát giờ đây lại một lần nữa cất lên tiếng hát:

trong giấc ngủ vĩnh hằng bị chìm vào lãng quên.
em và anh đang ngã mình trên đồi cỏ xanh trong yên bình.
liệu nó có phải là một giấc mơ vô thực của trái tim em?
để rồi bây giờ nước mắt rơi với một lí do sáo rỗng.

hắn hát một lần, rồi hai lần rồi đến vô số lần. hắn vừa hát, nước mắt từ khóe mi lại trào ra. hắn hát đến mức cổ họng lại một nữa khàn đi và tắt tiếng hẳn.

và nắng bắt đầu chiếu xuống. nắng chiếu lên khuôn mặt gầy gò và xanh xao của hắn.

jimin... xin chào em...

hoseok cầm con dao mà mình luôn hay bỏ vào túi áo, chém một đường vào lòng bàn tay và nắm chặt hoa veratrum.

jimin em ơi, chào em, em có nghe thấy tôi chứ?
________

sáng hôm ấy, lòng đại dương nuốt chửng hoseok như cái cách con cá lớn nuốt con mồi. nước biển len vào mũi và trào trong phổi. hắn mỉm cười, cảm nhận đôi bàn tay ấm áp của em đang áp lên má và trao cho hắn một nụ hôn nồng nàn.
________

có một xứ sở thần tiên của những loài veratrum.
em đem hồn tôi về cùng với những cánh hoa, dứt khoát và tàn nhẫn.
tôi đem nổi nhớ em trở về biển khơi muôn dặm rồi nhấn chìm tất cả, chậm rãi và tôi đã được thấy em.
điều đó làm tôi nở nụ cười...

*chú thích:
veratrum là một loài hoa có mang độc trong cây và có khả năng gây tử vong.

kadupul là hoa quỳnh, nở lúc hoàng hôn và lụi tàn trước bình minh.

END
#Sin

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net