Mãn nguyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vậy là đã hơn 3 tháng họ gọi điện và hát nhau nghe, cùng nhau nắm tay đi dạo qua từng góc phố, công viên,... Đã quá thân thuộc với giọng nói, hình dáng, mùi hương của nhau. Ấy vậy mà vẫn chỉ ở mức tình bạn, hôm nay bỗng nhiên anh gọi điện cho cậu.

- JM: ể? Cậu mà gọi tớ chuyện lạ à nha!

- HS: này jimin! Nếu đây là cuộc gọi cuối cùng của chúng ta.. Cậu sẽ hát bài gì tặng tôi?

- JM: tại sao lại là lần cuối?!

- HS: đừng để ý! Cậu cứ hát trước đi đã!

- JM: dải cầu vồng lấp lánh làm sao để có đc? Cơn gió mùa hạ ôm vào lòng thế nào đây? Tinh tú trên cao xanh chê cười nhân gian trần thế! Mãi mịt mờ chẳng hiểu, chẳng rõ thỏa mãn là chi! Nếu tôi đem lòng yêu nụ cười đó của anh, biết giữ lấy thế nào, phải làm gì để có đc đây? Nếu hạnh phúc của anh chẳng do em đem tới! Thì chẳng phải buông tay mới thật sự có được anh? Gió thổi đến để cánh diều la đà vút lên trời xanh, vì anh tôi nguyện cầu, tôi chúc phúc, tôi cảm động. Cuối cùng dáng người anh khuất giữa biển người bất tận. Tôi mới hiểu, chẳng gì đau đớn bằng cười mà lệ cứ rơi...

- HS: này Jimin...từ bây h cậu đừng gọi điện cho tôi nữa... Chúng ta.. Đừng bao giờ gặp lại nhau nữa...

- JM: tại..tại sao chứ? Tớ đã làm gì sai hay sao?

- HS: cậu không sai nhưng tôi... Tôi ko thích cậu...tôi khinh bỉ cậu!

- JM: tên khốn! Cậu khinh bỉ tôi như thế thì sao ngay từ đâu còn nói ko kì thị tôi? Cậu chà đạp lên tình cảm của tôi như vậy sao? Tôi cg ko mặt dày đến mức gọi điện cho người như cậu nữa đâu... Hức hức... Tôi ghét cậu! Hận cậu!

Tút tút...đầu dây bên kia đã tắt. Cậu đau khổ ngồi quỵ xuống khóc nức nở. Người đau buồn người dằn vặt trong lòng. Chẳng ai vui hơn ai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#khietlo