Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đợi một lúc thì Hoseok cũng chuẩn bị xong, liền ra khỏi nhà để cùng Jimin đi học. Nhìn anh lúc này thật sự là khác hẳn với hình ảnh ban nãy. Đầu tóc gọn gàng, áo quần tươm tất, miệng nở nụ cười tươi rói với Jimin, tiêu sái bước đến chỗ cậu đứng.
Chung quy là nhìn kiểu gì cũng thấy thật điển trai.

-Có đi không thì bảo, làm gì mà đứng tần ngần ra đấy thế? - Anh bước ra xe, thấy cậu vẫn còn đứng đực ở đấy liền lên tiếng hối thúc.

-Rồi rồi, ra liền nè.

-Mời công tử lên xe. - Hoseok cúi thấp người cung kính mời cậu lên xe, trên mặt không giấu được ý cười.

-Ngươi có vẻ được việc đấy. Cố gắng làm tốt, sẽ có thưởng. - Jimin cũng nhanh chóng nhập vào vai diễn của mình, xuất thần toát ra phong thái công tử, mặt hất lên trời, ung dung ngồi vào xe một cách thanh lịch nhất có thể, sau đó còn ra vẻ cất lời khen ngợi Hoseok.

-Đa tạ công tử! - Hoseok cũng khẩn trương ngồi vào chỗ của mình. Nếu còn làm thêm bất cứ hành động nào nữa thì anh sẽ không nhịn được mà cười đến chết mất.

     -A... E hèm, xin công tử hãy thắt dây an toàn vào đi ạ!

     -Gì? Xe đạp mà cũng có dây an toàn nữa hả?

     -Thì mày cứ tưởng tượng là có hết ấy mà. Nghĩ đang ngồi trên một con siêu xe mui trần, vừa chạy tóc vừa bay bay phấp phới. - Trong khi miệng luyên thuyên không ngừng thì chân Hoseok cũng bắt đầu đạp xe, thực hiện nghĩa vụ cao cả là chở người thương tới trường.

Thực ra thì không phải là Hoseok không mua được con xe nói ở trên. Với khả năng tài chính của gia đình thì anh chỉ cần vung tay một cái là hàng loạt những chiếc siêu xe đời mới nhất đã nằm gọn trong garage nhà anh rồi. Anh đi xe đạp một phần vì muốn tập thể dục cho khoẻ người, còn một phần khác quan trọng và tất yếu, cũng là lí do mà anh kiên quyết phải chạy xe đạp, chính là cảm giác được đèo người ấy sau lưng thật sự rất tuyệt. Thỉnh thoảng khi Hoseok phanh gấp thì tay Jimin lại khẽ ôm lấy vùng bụng săn chắc của anh, lồng ngực nhỏ bé cũng áp sát vào lưng anh...

Ôi, mới nghĩ tới thôi là đã thấy sung sướng bội phần rồi~

Với cả khung cảnh hai con người đèo nhau trên một chiếc xe đạp, vừa cười nói vừa đùa vui thì lãng mạn, thơ mộng hơn là ở trong một chiếc hộp sắt ngột ngạt, chật chội kia gấp trăm ngàn lần!

    -Thôi mày bệnh nặng lắm rồi, làm ơn lo tập trung đạp xe dùm tao đi, ngơ ngơ ngáo ngáo là đâm vô bụi cây hay lủi trúng ổ gà bây giờ.

-Úi giời, tao là tay lái lụa mà, mày lo gì.

-Ờ... ờ thì lái lụa... - Jimin không thèm nói nhiều, chỉ thầm trưng ra một vẻ khinh bỉ trên mặt.

-Ey eyy, gái, gái đẹp kìa mày! Trời ơi, người gì đâu mà xinh như thiên thần vậy! - Jimin mở to hai mắt, ngồi trên xe nhảy cẫng lên như thấy được vàng, miệng thì không ngừng cảm thán gái xinh.

-Hả? Đâu đâu? Gái đẹp đâu? - Anh cũng bắt đầu đưa mắt nhìn dáo dác xung quanh, nhưng lại chả thấy "thiên thần" mà thằng bạn thân đề cập đến ở đâu cả, nhìn trước nhìn sau cũng chỉ có mấy cụ già đang rủ rê nhau đi tập dưỡng sinh buổi sớm. Xung quanh anh và cậu bây giờ, một người có thể được coi là gái còn không có, vậy thì tiên nữ giáng trần ở đâu ra?

Trong khi Hoseok vẫn còn đang mải mê kiếm tìm thì bỗng...

*BỤP! Huỵch! Ầm!*

Theo sau một chuỗi những âm thanh dã man đó chính là tiếng hét thất thanh của một cậu trai đang nằm dài giữa đường sau khi kết thúc vài vòng lăn đẹp mắt trên đất.

Vâng! Âm thanh như thể có cái gì nằng nặng rớt xuống đất vừa rồi không ai khác chính là do Jung Hoseok tạo ra, nói đúng hơn là bờ mông quyến rũ của anh khi tiếp đất một cách thô bạo đã tạo ra âm thanh nặng nề đó. Tình trạng của Hoseok hiện giờ là nằm sải lai dưới đất chơi với hoa, nghịch với cỏ, và kế bên là chiếc xe đạp yêu quí cũng cùng chung số phận với chủ nhân của nó.

Hoseok vừa xoa xoa mông ngồi dậy, chưa kịp định thần được việc gì vừa xảy ra thì bỗng nghe thấy tiếng cười thân thuộc của ai đó đang vang lên giòn giã. Ngước mặt lên thì y như rằng thấy một Park Jimin đứng ôm bụng cười ha hả, nước mắt nước mũi vì cười mà chảy tèm lem cả mặt, cười đến mức muốn tắt cả thở mà vẫn không ngưng được cơn buồn (cười).

- Mày cười cái gì mà cười lắm thế! - Hoseok mặt nhăn nhó cất tiếng, trong lòng hậm hực nhìn Park Jimin đang không ngừng cười cợt trên nỗi đau của mình.

- À, à không, tại nhìn mày buồn cười quá thôi. Tay lái lụa cơ mà, sao giờ lại nằm lăn lộn dưới đất như này hớ hớ... - Vừa nói, Jimin vẫn không nhịn được mà cười hơ hớ vào mặt cậu trai trẻ đang cố gượng đứng dậy trước mặt.

- Lụa thì lụa lâu lâu cũng phải sơ suất chút xíu chớ! ... Mà khoan, hình như lúc nãy tao chở mày, có nghĩa là mày ngồi chung với tao mà? Thế quái nào người té sấp mặt chỉ có mỗi tao vậy?!

Như chợt nghiệm ra được một chân lí, Hoseok trợn mắt lên liếc sang con người bé nhỏ đang cố tỏ ra vô tội trước mắt.

   - Ơ... t-tao có biết gì đâu...

Tua lại vài phút trước, thật ra thì bạn Jimin của chúng ta đã nhìn thấy cái "ổ voi" đó từ trước rồi nên mới cố tình đánh lạc hướng Hoseok như thế. Còn Hoseok ngay từ đầu khi nghe Jimin kêu nhìn gái đẹp thì đã chả có tí hứng thú nào rồi, có chục em thiên thần gì đấy cũng chả bằng một góc mochi siêu cấp đáng yêu của anh nhá!

Nhưng rồi người nào đó chợt nhớ ra trong mắt cục mochi ngồi đằng sau, thì mình vẫn là một thằng trai thẳng tắp. Mà trai thẳng thì phải mê gái chứ nhỉ? Cho nên là để tránh bị nghi ngờ, Hoseok liền nhanh trí nhập tâm lí mê gái, dáo dác nhìn xung quanh, và thế là anh cũng nhẹ nhàng lọt thỏm vào cái bẫy hoàn hảo này của Jimin bé bỏng.

Còn về phần Jimin, có thể mấy người đang thắc mắc vì sao ẻm vẫn bình an vô sự đúng không? Lúc thấy cái ổ to đùng đấy giữa đường thì một loạt các âm mưu, kế sách đã hiện lên trong đầu Jimin rồi. Vậy nên khi Hoseok ngây thơ vừa trúng kế thì chỉ cần đợi đến thời cơ thích hợp, trong khoảnh khắc chiếc xe đạp đáng thương kia chuẩn bị đâm thẳng vào ổ voi thì Jimin liền lấy trớn nhảy xuống xe. Thế là kế hoạch thành công mỹ mãn!

Hoseok cũng chẳng ngốc tới mức không biết mình bị lừa. Nhưng biết thì sao, cũng có làm gì được người ta đâu chứ. Nếu bình thường thì ắt hẳn lúc này anh không còn nằm dưới đất như vậy đâu mà đã nhanh chóng bay đến đập cho cái người cả gan gài mình một trận nhừ tử rồi. Nhưng bây giờ trước mắt Hoseok lại là một Jimin mà anh thầm thương trộm nhớ bấy lâu nay, làm sao mà ra tay được cơ chứ!

-Mày lại đây đỡ tao dậy coi! Thấy bạn bè té mà cứ đứng cười hoài.

-Ừm ừm đợi tao xíu. - Jimin nghe vậy liền lật đật chạy tới nắm tay Hoseok đỡ anh đứng dậy, dù gì cũng là mình hại người ta thành thế này.

Jimin nắm một tay của Hoseok, dùng sức kéo anh lên. Cái con người này ăn gì mà nặng thế không biết! Nãy giờ cậu dùng hết sức để kéo, kéo đến đỏ cả mặt, mồ hôi mẹ mồ hôi con đều thi nhau tuôn ra. Ấy vậy mà người trước mắt vẫn chẳng nhúc nhích được tí nào. Trong lòng đang thầm rủa "con heo" trước mặt thì bỗng Jimin cảm nhận được có một lực nào đó kéo mạnh người cậu xuống. Cậu trong phút chốc bàng hoàng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy bản thân chợt không còn chịu lực hút của Trái Đất nữa, cơ thể như rơi tự do giữa không trung. Tới khi đầu óc tỉnh táo lại thì cậu đã thấy mình đang nằm trong lòng người nào đó, đầu tựa lên bờ ngực săn chắc của hắn, sau đó cảm giác được một cánh tay siết nhẹ lấy eo mình, rồi khẽ lăn người một cái, trong chớp mắt Jimin đã nằm gọn dưới thân người kia, mặt đối mặt.

End chap 2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net