Chương 2: Anh hùng không qua được ải mỹ nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Anh hùng không qua được ải mỹ nhân
Hôm nay Jimin mới chân ướt chân ráo sang Nhật Bản_đất nước mà cậu yêu mến để du học , nên cậu quyết định sẽ dành cả ngày hôm nay để đi thăm quan thành phố Tokyo lộng lẫy sắc màu………..
_Này em, đi chơi với tụi anh không? _1 thằng tiến lại phía cậu
_Nhìn em cá tính quá, em học trường nào vậy? _1 thằng khác xen vào
_Mấy người làm ơn để tui yên, tui không muốn gây sự đâu nhé _cậu lùi lại
_Ha, tụi anh chỉ muốn vui chút thôi mà _ Thằng thứ 3 cười
_A…….A………A…..Bác cảnh sát ơi cứu cháu với _Jimin tinh ranh hét lên và vẫy tay vào 1 ông già
_Hà? Cảnh sát _ Cả 3 thằng cùng quay lại nhìn
Quay lại thì cảnh sát chẳng thấy đâu chỉ thấy 1 ông gia lụ khụ đang trống gậy bước đi từng bước khó khăn. Và khi kịp phát hiện ra mình bị lừa thì cũng là lúc 3 tên đần này phát hiện ra cậu nhóc đã chạy biến mất từ lúc nào rồi à => ngu vật
Trong lúc 3 thằng đang tức nổ mắt vì bị hụt mất trai đẹp thì cậu_ Jimin với đầu nấm màu nâu, mắt kẻ viền đen tím long lanh (đeo kính áp tròng), mi cong, môi mọng đỏ mặc 1 chiêc áo phông trắng rộng dài in hình con mèo đen to đùng khoác ngoài là cái áo gi-lê đen đi cùng với quần jean đen bó bị mài rách ở đầu gối và giầy Nike trắng đang tung tăng tung tẩy ở khu phố đối diện rồi.
Jimin đang sung sướng, hởn hở vì lừa được 3 tên đại ngu đần kia thì lại gặp phải sự cố vì tội đi không để ý đường nên tổng thẳng ngay phải 1 thằng con trai và cả 2 đứa ngã cái “ RẦM”
_Thằng nào mắt đui vậy? _ Cả 2 đứa đồng thanh
_Này, cậu đâm vào người ta mà còn **** à? _Tên này làu bàu tay đang xoa xoa đầu
_Thế chứ không phải tại anh không tránh đường cho tui đi còn nói à? _cậu cãi lại
_Đường của…..ô……….ô..ô…_Bỗng dưng hắn sững lại khi nhìn thấy Jimin

_Sao? Cái gì? _cậu tưởng hắn không cãi được nên được thể lấn tới
_Hì, không. Em không sao chứ? _
_Xì, đồ hâm đứng tránh ra xa giùm cái _ cậu hất hất tay
_Này, anh có lòng tốt sao em ghê vậy?
_Thôi, cho xin 2 chữ “ bình yên’ đi _nói rồi đi thẳng
_Nè, nhóc “chảnh”, không xin lỗi người ta được 1 câu mà bỏ đi thế à? _Hắn kéo tay cậu
_Ai chảnh?, sai đâu mà tui phải xin lỗi_Cậu lườm hắn rồi hất tay hắn ra
_Nhóc này, ngang ngược ghê. Mà em nhìn thấy anh không cảm thấy gì à?_Hắn hỏi
_Có quái gì đâu mà thấy. Giờ mún gì đây? _cậu hất hất mặt
_Đẹp trai đó. Muốn em làm bạn trai anh đi _ Hắn cười với nó đầy ẩn ý (chậc tên này mắc bệnh tự khen mình rùi =.= vì sơ sơ thì hắn : da trắng, tóc đen đỏ vuốt keo dựng đứng, mắt săc màu xám ,cao tầm hơn 1m80, mặc 1 chiếc ao sơ mi màu trắng đóng cúc giữa khoe thân hình đẹp, quần bó đen và giầy Nike trắng thôi có gì đâu ^ ^ ~)
_Sặc, bị điên à? _Jimin trố mắt nhìn hắn
_Sao? Không đúng à? Làm bạn trai anh đi, không phải ai cũng có diễm phúc đâu _Hắn nhìn cậu nở nụ cười đầy tự tin (Tên này tự tin quá trớn )
_Không, đồ xí trai _cậu lè lè lưỡi chê hắn rồi tặng cho hắn 1 phát dẫm vào chân đầy uy lục rồi biến thẳng
_Au……cậu…._Hắn nhăn mặt nhìn Jimin
Nhưng ngặt nỗi là lúc hắn nhìn lên thì chẳng thấy cậu đâu cả làm hắn tức lôn ruột (chứ không phải ai kêu hắn mê trai cho lắm vào)
_Thiếu gia, cậu không sao chứ? _1 tên mặc đồ đen chạy lại khi thấy hắn bị đau
_Ai cho người ra đây làm gì? BIẾN _Hăn quát tên đó
_Dạ_Tên đó lập tức phắn luôn trước khi bị hắn cho thiệt mạng
_Hừ, Nhóc được lắm, cư đợi đấy Giám đánh Jung Hoseok ta thì ta sẽ không tha cho nhóc đâu_Hắn lầm bẩm
Còn cậu khi cho tên đây 1 phát dẵm thì lại phắn mất và đang thu thái típ với 1 tâm trạng hết sức vui vẻ. Đừng thấy lạ vì sao hôm nay Jimin nhà ta không đụng tay (mới đụng chân thôi) gì cả nhé vì hôm nay cậu mới qua Nhật nên quyết định luôn hôm nay là ngày “không sát sinh ai”
Vòng xoay định mệnh
Năm Kim NamJoon 5 tuổi, lúc ấy vẫn còn là 1 thằng nhóc những cũng chính từ lúc ấy , cái lúc thằng nhóc đó nhìn thấy 1 cậu bé có đầu nấm đen, với đôi mắt to tròn màu xanh lá; cậu bé đó mặc 1 bộ vest màu trắng rất xinh xắn đang ngồi đung đưa trên chiếc xích đu nhỏ ở vườn trẻ trông cậu bé chẳng khác gì 1 thiên thần nhỏ trong câu truyện cổ tích về các nàng tiên cả. Và cũng chính lúc đó cậu bé Namjoon biết trái tim đã trao chọn vẹn cho cậu công chúa nhỏ đó rồi…………….
Rồi cậu bé NamJoon cũng đã lấy hết can đảm ra làm quen với cậu bé nhỏ kia và biết đc tên cậu bé là Kim Seok Jin có 1 vẻ đẹp vô cùng thánh thiện nhưng ngược lại với vẻ đẹp đó là 1 tính cách nghịch ngợm và hiếu động nên lại càng khiến cho trái tim nhỏ bé  của NamJoon càng thêm yêu quý cậu vì cái ánh mắt tròn xoe tinh nghịch đó, vù nụ cười rạng rỡ và đẹp như thiên thần đó……..Tất cả những thứ ấy đã làm cho cậu bé NamJoon ngày nào quyết tâm trở nên mạnh mẽ, kiên cường để bảo vệ công chúa nhỏ.
Nhưng mọi việc thật sự lại thường không theo ý muốn của ta bao giờ cả vì ông trời rất thích chêu ngươi trước tình cảm của con người nên 1 năm sau đó thì SeokJin đã biến mất khỏi cuộc đời cậu bé 1 cách kì lạ. Và cũng từ ngày đó cậu bé NamJoon đã bị 1 vết thương lớn nhưng quyết tâm thì không hề thay đổi vì cậu bé tin 1 ngày nào đó công chúa sẽ trở lại, cậu sẽ tìm được cậu bé đó cũng như sẽ bảo vệ cho người mình thương mãi mãi…
14 năm sau cậu bé NamJoon giờ đây đã trở thành 1 chàng trai oai phong, tuấn tú; 1 đại ca lừng danh mạnh mẽ; 1du học sinh nức tiếng trường B.H nhưng tình cảm và hy vọng vẫn chưa 1 lần phai trong chàng.
“ĐẠI CA”
Tiếng thằng đàn em gọi làm anh giật mình trở lại hiện tại
_Gì vây? _NamJoon hỏi
_Đi bar không anh? Tụi em bao _ Thằng đàn em hý hửng
_Ừ thì đi _anh đứng dậy
Cái dáng dong dỏng cao của NamJoon  thì dù có chen lấn trong dòng người đông đúc thì vẫn có thể nhận ra vì hắn cao tới 1m85 (dân chơi bóng rổ chuyên nghiệp đó).Nhưng những bước đi của NamJoon nhanh chóng dừng lại khi lũ đàn em lên tiếng và trước mắt hắn là 1 vụ ẩu đả.
_Anh, nhìn đằng kia kìa _1 thằng chỉ
_Gì vây? _Hắn quay lại nhìn theo hướng chỉ
_Đó, thằng Kan đó gì. Nó đang đánh nhau với ai đó, lại đó đi anh _Thằng đó nói
NamJoon và bạn đàn em nhanh chóng tiến lại gần và cảnh tượng hiện ra trước mắt là 1 nhóc có khuôn mặt hết sức baby và cực kì xinh xắn, hiền lành vừa hạ gục 2 thằng đàn em của hắn 1 cách ngon ơ.
_Này, nhóc kia làm gì thế? _Thằng kia quát lớn
_Làm gì thì hỏi mấy thằng em mày ý. Dám chọc ghẹo anh mày thì phải chịu kết cục vậy thôi _cậu phủi phủi tay nhìn tụi nó cười
_Cậu…._Thằng kia cứng họng (1 phần cũng siêu siêu trước sắc đẹp của Jimin đấy ạ)
_Sao? Tui làm sao? _ cậu ta nhìn mấy tên đó đắc trí
_Này, ngươi là phải ở nhà nấu cơm , giặt rũ chứ không phải là đánh nhau đâu( , đây là tư tưởng thời phong kiến = =.). Đây là chỗ của tụi con trai _ NamJoon choàng tay ôm cổ cậu từ phía sau
_Oa, đại ca_Mấy tên kia ngạc nhiên nhìn
_Im_ cậu quát
_Này cậu, cậu cử động là sẽ……._Hắn dí sát mặt vào mặt cậu
_Oa, đại ca pro quá _Mấy tên đó reo lên
_Im,làm gì vậy bỏ ra _ Sau câu nói đó cậu cắn “phập” luôn vào tay hắn không thương tiếc
_Cậu dám…._Hắn nhìn Jimin
_Ăn ừng ưởng ôi ợ é…_cậu nhìn hắn nói (Dịch: anh đừng tưởng tôi sợ nhé )
_Trời! đại ca tay chảy máu rồi kia _Lũ kia kêu lên khi thấy cậu cắn tay hắn chảy cả máu
Hắn không nói gì nhìn cậu 1 rồi bỗng dưng hắn hất mạnh tay ra làm cậu ngã nhào xuống đấy bỏ đi cùng lũ đàn em mặc cho cánh tay chảy máu khá nhiều vì vết cắn giã man không thương tiếc của cậu. Cậu cũng ngạc nhiên lắm vì không ngờ hắn lại khỏe giữ vậy à, còn lũ đàn em thì chố mắt nhìn hắn cũng với vết thương vì bình thường ai làm vậy với hắn dù nam hay nữ cũng bị hắn sử đẹp rồi…
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên trừ hắn ra vì chỉ có hắn mới biết , mới hiểu mình đang làm gì thôi. ..Hắn có 1 lý do mà tuyệt đối không thể đánh Jimin được…
-----------------------------------------------------
*Cái bà ad của truyện này hay ghê. Viết sai chính tả tùm lum à*


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net