escape

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

có lẽ là từ vài tháng trước, khi mọi áp lực thuộc đủ mọi dạng liên tục đè nặng lên tôi. tôi đã mơ về một viễn cảnh thật đẹp, như trong bộ phim vừa xem ban sáng. ở một nơi nào đó, chỉ có tôi cùng nắng và gió. nghe nhạt nhẽo nhỉ? nhưng thật sự lúc này tôi chỉ mong có thế thôi. tôi muốn biến mất, đến một cánh đồng cỏ lau bạt ngàn hay một bãi biển hoang vu ở nơi nào đó trên trái đất, sẽ chẳng có ai ngoài tôi ở đó cả. tôi sẽ chẳng phải lo nghĩ gì, cứ đứng ở nơi cao nhất để đón ngọn gió, rồi mặc cho gió đùa nghịch qua kẽ tóc hay qua lớp vải mềm mà nhắm hờ đôi mắt. và gió sẽ mang hết những lo toan nặng lòng trong tôi đi, để lại một tôi vô âu vô lo như bao nhiêu con người hằng mong ước. chẳng phải rất tuyệt sao? rất bình yên, rất đẹp. tim sẽ không đau, đầu sẽ không nhức, và nước mắt cũng chẳng còn cớ để rơi. cho đến giờ, việc mơ về nó đã trở thành thói quen, cứ mỗi một phút trống trải lại tôi lại nghĩ đến nó. có khi là chỉ có mình tôi, có khi là cùng với người tôi yêu quý. nhưng đa phần là chỉ mình tôi.

'rồi mày ăn cái gì ngủ ở đâu?' à ừ, lại cái giọng nói vô tâm đáng ghét đó đấy, cứ mỗi lần tôi mơ mộng là nó lại tát tôi một cái thật đau để kéo tôi về. ừ thì ăn gì, ngủ ở đâu, ừ thì lại phải lo lắng. chẳng phải tôi đã nói trong giấc mơ của mình rồi đấy à? 'tôi sẽ chẳng phải lo nghĩ gì'. cuộc sống này bản chất là vận hành từ những nỗi lo âu, bản thân cơ thể chúng ta chính là xuất phát điểm của những nỗi lo đó. ôi sao nhức đầu quá, lại có chuyện phải nghĩ nữa rồi này.

một lát nữa thôi, tôi sẽ phải xuống nhà phụ bố sắp xếp tài liệu, rồi lại chạy lên ủi quần áo mang ra cửa hàng cho chị. cách vài ba phút lại có tiếng mẹ gọi 'hoseok à, xuống mẹ nhờ một tí' 'hoseok đâu rồi?' 'hoseok,...'. đầu lại như có ai đóng đinh, mệt mỏi vô cùng. một lúc sau sẽ có đứa nhóc nào đó chạy vào 'phòng tôi' đùa nghịch, rồi lại đến cô chú gì đấy ngồi sau lưng tôi, nói với tôi vài câu sáo rỗng tôi nghe chẳng lọt tai. và sẽ lại phải đứng lên làm gì đó. cũng chẳng trách được, vì tôi nào có phòng riêng đâu. nơi tôi thích nhất hẳn là chiếc bàn học trước cửa sổ này, nó là của riêng tôi. đằng sau là phòng khách, giường ngủ cũng chỉ được che bởi một cái tủ quần áo. hỏi xem có nơi nào để tôi gọi là 'góc riêng'.

ngày trước, tôi cứ nghĩ làm cái này, học cái nọ, tập cái kia là khó lắm rồi, nhưng giờ thì việc khó nhất chính là tìm cho mình một không gian riêng. tôi chẳng cần nơi nào rộng lớn, chỉ vừa đủ để tôi có thể ngồi lên nằm xuống mà không bị ngộp thở. nơi tôi có thể ngửa mặt nhìn trần nhà hay cuộn mình trong chăn mà yên tâm rằng sẽ không có ai xông vào. nơi nào đó để tôi đắm mình trong những suy nghĩ, mơ mộng về những thứ viển vông như khung cảnh kia. tôi sẽ ở đó thật lâu, nhắm nghiền đôi mắt cho đến khi bản thân đã sẵn sàng đối mặt với thế giới (một lần nữa). tôi ghét vô cùng việc có quá nhiều người xung quanh và những lúc làm gì đó nhưng lại chắc chắn sẽ không thể hoàn thành vì sẽ lại phải đi làm những việc mà tôi chẳng hề hứng thú. à đấy, lại phải đi rồi.

tôi đã nói chưa nhỉ, rằng tôi rất thích nhảy. ở hàn quốc, idol không thiếu, nhưng cũng chỉ vài người tôi thật sự thích. nếu chỉ là về ngoại hình thì tôi sẽ chẳng quan tâm lắm đâu, nhưng một khi đã thấy cách họ nhảy như thể họ sinh ra là dành cho việc đó, thì tôi sẽ lập tức bị thu hút và thích họ rất nhiều. nhảy là lúc tôi thành thật với bản thân nhất, là khi tôi được là chính mình. mỗi ngày tôi chỉ có hơn một tiếng buổi trưa để nhảy. quá ít, thật sự là quá ít để tôi có thể thật sự thỏa cả đam mê. rồi tôi lại bị làm phiền. tôi vừa nhảy vừa lo sẽ có ai đó đi vào và cắt ngang cảm hứng của tôi. một lần nữa, tôi ước mình có một không gian riêng, lần này thì rộng hơn một chút, vừa đủ để tôi bay nhảy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net