Tư cách? Em nói chuyện tư cách với anh à?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lòng như tro tàn, tôi rót rượu, nói với bà Choi : " Có lẽ chúng ta uống ly rượu này rồi, có thể hóa giải hận thù."

Khi Jung HoSeok vội vàng chạy tới, bà Choi đã đi, tôi uống nốt số rượu còn lại.

Loạng choạng ra mở cửa, thấy khuôn mặt căng thẳng của anh , tôi bảo : " Không sao, bà Choi đã đi rồi."

"Cô ta không làm gì em chứ?" Jung HoSeok quan tâm hỏi.

Ánh mắt tôi dừng ở cổ áo vest của anh, trên đó có một vết bẩn nhỏ do rượu vang đổ vào.

Tôi hít sâu một hơi, nếu không phải mùi rượu trên người tôi, thì mùi rượu trên người anh và thử rượu vang tôi đang uống cùng một loại, nửa đêm nửa hôm, bà Choi cầm nửa chai vang uống dở đến, vậy nửa chai vang trước đó uống cùng ai tôi tự hiểu rõ.

Đây gọi là "anh và cô ta không có bất kỳ quan hệ nào" sao.

Tôi nói : " Chị ấy uống say, nên đến nhầm chỗ, em bảo lái xe đưa chị ấy về rồi."

" Thế thì tốt, em ... "

Anh ân cần chìa tay ra, tôi giơ tay gạt tóc mái, né tránh bàn tay anh.

" Em cũng uống một chút với chị ấy nên hơi đau đầu, phải đi ngủ đây."

Đương nhiên anh hiểu ý của tôi, định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi, bảo tôi hãy nghỉ ngơi cho khỏe rồi đi về.

Tôi đứng trước cửa sổ, nhìn thấy lái xe đợi anh phía dưới.

Tin nhắn tôi gửi cho anh là : Mau đến giúp em, bà Choi uống say, không biết sẽ xảy ra chuyện gì!

Vậy mà anh vẫn không quên gọi lái xe, đây chính là tấm chân tình anh dành cho tôi? Tôi không còn gặp ác mộng, mà mất ngủ suốt đêm, mấy ngày liên tiếp.

Buổi sáng đứng trước gương, thấy mắt mình vừa đỏ vừa sưng, không biết do nước mắt hay vì mất ngủ, sắc mặt vàng ệch, cứ như già đi mấy tuổi chỉ trong nháy mắt. Anh xem, vọng tưởng những điều không thực tế, cái giá phải trả là trái tim vỡ nát ..

Tôi nghĩ mình không thể tiếp tục ở lại nữa, rời khỏi anh là lựa chọn duy nhất của tôi. Còn số cổ phần kia, vốn không phải của tôi, tôi cũng chẳng mang đi được. Nếu tôi cứ cố chấp với chuyện này, chẳng phải sẽ trở thành người giống anh u, thế thì tôi có tư cách gì mà trách cứ anh? Tôi bắt đầu thu dọn hành lý .

Trưa hôm đó anh tới tìm, tôi đã thu dọn được một nửa, không muốn để anh thấy, tôi đành khép cửa phòng, ngồi ngoài phòng khách nói chuyện với anh.

Anh nhìn tôi : " Gần đây sắc mặt em rất kém, nhìn không có sức sống gì cả, nhắn tin gọi điện em không trả lời, đi làm thì uể oải, em làm sao thế ?"

Tôi lắc đầu , đáp : " Em không sao. "

Anh dịu dàng bảo : " Em nhìn anh này, có phải Choi Sang Mi đã nói gì không? Hay là cô ta đe dọa em?"

Tôi vẫn lắc đầu, nghiêm túc nhìn anh, mới biết sắc mặt anh chẳng khá hơn tôi là bao, xưa nay anh luôn tạo cho mình vẻ ngoài chỉn chu, vậy mà nay da mặt đen sạm, hai mắt thâm sì, đôi môi khô khốc chưa từng có. Ít ra là từ khi biết anh, tôi chưa từng thấy anh như vậy .

Tôi không nhịn được bật hỏi : " Vậy sắc mặt anh như thế kia là làm sao? "

"Cuối cùng em cũng chịu quan tâm tới anh rồi à?" Giọng anh nghe như trách móc, cũng có phần thất vọng, ít nhiều còn kèm theo cả vẻ nũng nịu.

Tôi định nói gì đó, nhưng điện thoại đổ chuông, Min Joon bảo tôi ra ngoài, muốn tôi cùng cậu ấy về quê một chuyến, đã lâu rồi cậu ấy chưa về nhà, tôi cũng vậy.

Thực ra tôi rất sợ quay về, nhưng lúc này như được triệu gọi, tội vội vàng chỉ muốn bay về ngay.

Tôi bèn đứng dậy : "Em xin lỗi, em có việc phải ra ngoài gấp, chúng ta có thể nói chuyện sau không?"

" Chuyện gì vậy ? "

Anh vẫn ngồi đó, nghe tôi tiễn khách, nhưng không có ý định đi, một người nhạy cảm, tự trọng và biết điều như anh lần đầu tiên làm thế.

Tôi thấy có điều gì đó không ổn, nhưng tôi chẳng muốn suy đoán nữa, huống hồ xưa nay tôi chẳng thể đoán được anh.

" Chỉ là việc hơi gấp thôi . "

Tôi định đi ra ngoài, việc đến nước này, cứ để anh lại một mình cũng được .

Anh lập tức đứng dậy, chắn trước mặt tôi, giọng tức giận : " Là Min Joon gọi em phải không? Anh biết chính là Min Joon, chỉ cần cậu ta gọi, em sẽ đi, cho dù em đang ở đâu, em đều lao về phía cậu ta! Tình cảm của hai người có cần phải cảm động thế không hả?"

Lời anh nói thổi bùng ngọn lửa thù hận tôi vẫn kìm nén bấy lâu, giọng tôi cũng trở nên cay nghiệt: " Anh nói gì thế? Có cần phải vậy không hả ? "

" Có cần phải vậy không? Cần phải vậy không hả ? "

Anh nhìn tôi căm giận, như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.

"Mỗi lần, anh đều phải đợi em trở về từ chỗ cậu ta, mỗi lần, chỉ cần cậu ta gọi, em đều rời bỏ anh, cậu ta chẳng qua chỉ là một tên ngốc yếu đuối, thế mà em tốt với cậu ta như vậy! Cậu ta có chỗ nào tốt chứ, chẳng qua chỉ là một gã hèn nhát thôi!"

Không ngờ anh lại coi thường Min Joon như thế, tôi tức tới mức gào lên : " Không được nói cậu ấy như vậy , anh có tư cách gì mà nói cậu ấy !"

" Tư cách? Em nói chuyện tư cách với anh à" Anh cười nhạt .

Tôi thấy anh thật vô lý, anh đã biến thành Choi Sang Mi cay nghiệt .

Tôi đẩy cửa định đi, bỗng nghe giọng anh khẩn nài : " Anh không giận nữa, là tại anh cả, anh không nên nổi nóng với em, anh xin lỗi, anh sẽ kiềm chế ".

Tôi ngập ngừng, nhưng không nói gì ..

" Nếu anh cầu xin em, xin em hãy ở lại, chỉ hôm nay thôi, em cũng không đồng ý ư?"

Giọng anh chưa bao giờ bị thương như thế. Nhưng tôi không thể quay đầu, tôi biết mình không thể quay đầu. Tôi biết chỉ cần mình quay lại, nhìn khuôn mặt anh, nhìn ánh mắt anh, tôi sẽ không đi được .

Khi biết bị anh lợi dụng, tôi đã đau đớn như thế, tôi biết, tôi yêu anh, cho dù là tình yêu dành cho thần tượng hay dành cho một người đàn ông hoặc bất cứ dạng tình yêu nào khác, cũng đều là yêu, một tình yêu vô vọng, cuối cùng anh vẫn lừa được tôi yêu anh .

Nhưng tôi phải đi rồi, không chỉ lúc này, hôm nay, mà từ nay về sau, tôi phải thu dọn hành lý, rời xa anh, đến một nơi không có đau khổ, thù hận, lừa gạt.

Vì thế, tôi hạ quyết tâm, đi thẳng không quay lại dù chỉ một lần. Lúc đóng cửa, tôi nghe thấy tiếng động khá lớn vang lên trong phòng, anh ném vỡ bình hoa, có lẽ còn cả những đồ đạc khác nữa. Chắc đây là lần đầu tiên anh biết có những việc bản thân cũng không khống chế được, vì vậy anh phát điên.

Tôi và Min Joon không muốn nghĩ những chuyện liên quan tới Jung HoSeok nữa. Khi bước trên con đường nhỏ ở quê nhà, tâm trạng tôi hoàn toàn chìm đắm vào không khí nơi đây, tôi nhớ ngày xưa thường có rất nhiều trẻ con chạy qua chạy lại trên con đường này, như thể mảnh đất này sẽ mãi mãi sinh sôi, không bao giờ tàn lụi.

Ai mà ngờ lại có ngày như thế, cơn gió vô vị thổi bay chiếc túi ni lông cũ không biết từ bao nhiêu năm trước, cứ bay vu vơ không phương hướng, phát ra thứ âm thanh sột soạt trong không gian yên ắng, rồi rơi xuống trước mặt chúng tôi. Đám trẻ con ngày xưa đều đã lớn, rời khỏi đây, không còn quay về nữa, mang theo cả những đứa trẻ của họ , chỉ bỏ lại mảnh đất này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net