11.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước câu hỏi hết sức hồn nhiên của đứa bé kia, bác sĩ Châu bình tĩnh hơn Doãn Hạo Vũ nhiều. Vì anh quay lưng lại với cậu, cậu không thấy được biểu cảm của anh. Chỉ biết anh ngồi xổm xuống, nắm lấy tay đứa bé, hỏi.

"Ai dạy Tinh Tinh như vậy?"

"Là cô Hạ nói với con, nếu con yêu ai đó thì sẽ nhìn người đó cười rất ngọt ngào."

Đứa bé vẫn hết sức vô tư, vừa nói vừa chỉ tay vào Hạo Vũ đang đứng sau lưng Châu Kha Vũ.

Doãn Hạo Vũ giật mình nhận ra nãy giờ mình cứ nhìn chằm chằm vào lưng bác sĩ Châu cười ngu, vội thu lại nụ cười. Châu Kha Vũ quay đầu nhìn cậu. Doãn Hạo Vũ rõ ràng nhìn ra ý cười trên gương mặt anh. Không phải đang cười nhạo cậu đấy chứ?

Doãn Hạo Vũ như kẻ trộm bị bắt quả tang tại trận, vội vàng xua xua tay.

"Không, không phải..."

Nhưng hình như càng giải thích càng kỳ quái hơn. Nghe như thể cậu có tật giật mình vậy. Doãn Hạo Vũ lúc này hận không thể cắn lưỡi mình luôn.

Châu Kha Vũ đã quay đầu đi, đứng lên dắt tay hai đứa trẻ bên cạnh tiến vào trong.

Anh thế mà lại không giải thích một chút? Doãn Hạo Vũ vẫn còn đắm chìm trong những suy nghĩ khó hiểu, hai em nhỏ còn lại đã chạy đến chỗ cậu, lay lay tay cậu.

"Anh đẹp trai ơi!"

"Anh tên gì thế ạ?"

Doãn Hạo Vũ nghe thấy ba chữ "anh đẹp trai" kia thì tâm trạng như được kéo lên tận mây, rất vui vẻ trả lời bọn nhóc.

"Anh tên Doãn Hạo Vũ. Mấy đứa có thể gọi anh là anh Hạo Vũ."

Khoan đã, có gì đó không đúng lắm ở đây. Sao bọn nhỏ gọi bác sĩ Châu là "chú" mà lại gọi cậu là "anh"? Hai người cũng chỉ cách nhau 3 tuổi thôi mà. Cậu không biết nên vui vì được gọi là "anh" hay nên buồn vì cách gọi ấy khiến cậu có cảm giác mình như "con" của Châu Kha Vũ vậy nữa.

Hai đứa nhóc rất vui vẻ vì có thêm một người nữa đến thăm chúng, lại còn là bạn của bác sĩ Châu mà chúng yêu mến nhất. Vì vậy, rất nhanh đã quen thân với Hạo Vũ.

Doãn Hạo Vũ ngồi ngoài sân chơi với mấy đứa nhỏ, lén quan sát Châu Kha Vũ đang ngồi phía trong kiểm tra sức khỏe cho bọn trẻ.

Nhìn anh lúc này thật dịu dàng, chẳng giống bộ dạng lạnh lùng như núi băng ngàn năm ngày thường chút nào. Hóa ra, anh cũng có một mặt thật khác biệt như thế này.

Châu Kha Vũ mỉm cười trấn an em nhỏ đang được anh khám. Hình như Doãn Hạo Vũ chưa từng nhìn thấy anh cười. Nụ cười của anh thật ấm áp, so với ánh nắng bên ngoài, dường như còn có phần rực rỡ hơn. Hoặc, là do trong lòng Doãn Hạo Vũ, vị trí của Châu Kha Vũ từ lúc nào đã trở nên đặc biệt đến thế.

Doãn Hạo Vũ đột nhiên nhận ra, cậu thực sự rất thích bác sĩ Châu. Thích hơn cậu tưởng rất nhiều.

Vẻ lạnh lùng, xa cách của anh nhưng ẩn giấu bên trong lại là sự ân cần vô bờ thu hút cậu. Những cử chỉ quan tâm rất nhỏ mà phải khó khăn lắm cậu mới nhận ra của anh thu hút cậu. Cả dáng vẻ dịu dàng khi ở cùng các em nhỏ lần đầu được thấy này của anh cũng thu hút cậu.

Anh đã lặng lẽ bước vào lòng cậu từ khoảnh khắc anh cứu cậu trong nhà kho hôm ấy, bất tri bất giác chiếm một chỗ trong trái tim Doãn Hạo Vũ. Khi cậu phát hiện, thì tình cảm ấy dường như đã không thể thu hồi lại được nữa rồi.

Doãn Hạo Vũ biết cậu rất nghiêm túc với tình cảm này. Không phải cảm giác muốn chinh phục một mục tiêu khó khăn nào đó nữa, cũng không phải cảm giác muốn trêu đùa anh một chút.

Cậu thực sự thích bác sĩ Châu.

Rất rất thích anh.

Những suy nghĩ này khiến Doãn Hạo Vũ cứ ngồi ngây ra, nhìn Châu Kha Vũ không chớp mắt.

"Đừng nhìn nữa. Anh sắp chảy dãi luôn rồi kìa!"

Doãn Hạo Vũ bị câu nói của cậu nhóc bên cạnh làm cho giật mình, cậu vô thức đưa tay lên miệng kiểm tra xem có thật không. Đứa bé liền bật cười khanh khách vì hành động đó của cậu. 

Hóa ra lại là Tinh Tinh. Sao tên nhóc này cái gì cũng biết thế nhỉ? Từ sáng đến giờ cậu đã bị nó vạch trần đến hai lần rồi.

Doãn Hạo Vũ đứng lên, hù Tinh Tinh một cái khiến cậu bé chạy trốn. Cậu liền đuổi theo. Hai người một lớn một bé nô đùa ngoài sân, rất ồn ào. Châu Kha Vũ ngồi trong này cũng không nhịn được nhìn ra.

Bọn nhóc thật sự rất đáng yêu. Chẳng mấy chốc, Doãn Hạo Vũ đã nảy sinh một tình cảm quyến luyến đặc biệt với nơi này.

Sau khi khám bệnh xong, bác sĩ Châu dạy chữ cho bọn trẻ, còn Hạo Vũ phụ trách giặt chăn.

Bác sĩ Châu quả nhiên là người làm gì cũng giỏi. Không chỉ giỏi khám bệnh, đến cả dạy học cũng giỏi nữa. Doãn Hạo Vũ thực sự tò mò không biết có việc gì mà anh không biết hay không.

Châu Kha Vũ xuất sắc như thế, lại còn vừa đẹp trai vừa dịu dàng với trẻ nhỏ nữa. Bảo sao lũ trẻ ở đây lại thích anh đến vậy.

Doãn Hạo Vũ, cũng đâu phải ngoại lệ.

Còn về phần mình, thành thực mà nói, đây là lần đầu trong đời cậu làm công việc này. Lúc nhỏ, sức khỏe cậu không tốt, nên bố mẹ lúc nào cũng nâng niu cậu như quả trứng nhỏ trong tay. Sau này, bắt đầu thực tập ở công ty, cả ngày cậu chỉ nhốt mình ở phòng tập, đâu có thời gian mà lo việc nhà. Đến tận bây giờ, cũng chưa từng động vào những việc như thế này bao giờ.

Doãn Hạo Vũ đang ở ngoài sân, dùng hết sức bình sinh để giậm chân lên tấm chăn bên trong chậu giặt đầy xà phòng. Có lẽ là do quá trơn, cậu bị trượt chân một cái.

Bởi vì đang ra sức "tấn công" tấm chăn, Doãn Hạo Vũ không kịp phòng bị, liền ngã ngửa về phía sau.

Đúng lúc đó, một bàn tay kịp thời đỡ lấy eo cậu.

Cảnh tượng này hình như rất quen.

Giống hệt hôm bác sĩ Châu đỡ cậu ở trước cửa phòng làm việc của anh.

Hôm nay, cũng như vậy, Doãn Hạo Vũ lại nhìn thấy gương mặt anh được phóng to trước mắt cậu. Khoảng cách thật gần, cậu nhìn rõ sống mũi cao thẳng của anh ngay trước mũi mình, khiến cậu đột nhiên nảy sinh cảm giác muốn chạm vào nó.

Do sự tác động của Doãn Hạo Vũ, bong bóng xà phòng từ trong chậu cũng bay lên, kết thành từng vòng tròn nhỏ đầy sắc màu, xung quanh cậu và Châu Kha Vũ.

Dù chỉ trong giây phút ngắn ngủi đó, Doãn Hạo Vũ có ảo giác như đây là một cảnh tượng trong câu chuyện cổ tích nào đó.

Bạch mã hoàng tử xuất hiện...

Bác sĩ Châu đẩy cậu đứng thẳng lên, cắt ngang dòng suy nghĩ "màu hồng" đó của cậu, khiến Hạo Vũ có chút xụi lơ.

Không rõ Châu Kha Vũ có thấy bộ mặt bí xị của cậu hay không. Chỉ biết trong khi Doãn Hạo Vũ vẫn còn đang cúi đầu, đã thấy anh bước chân vào bên trong chiếc chậu.

Cậu mở to mắt nhìn lên.

Một mình Doãn Hạo Vũ đứng trong chậu cảm thấy nó rất to. Châu Kha Vũ vừa bước vào, liền chật đến nỗi bàn chân cậu phải đè lên chân anh một chút mới vừa.

Hai người gần như dính sát vào nhau. Tim Doãn Hạo Vũ đập liên hồi trong lồng ngực. Cậu vẫn chưa thể hết kinh ngạc, ngửa cổ nhìn anh. Ở khoảng cách như thế này, cậu chỉ có thể trông thấy cái cằm của anh.

Doãn Hạo Vũ không nhìn thấy được biểu cảm của bác sĩ Châu, chỉ nghe thấy tiếng nói ngay trên đầu mình.

"Làm như cậu thì đến sáng mai cũng không xong mất."

Lý do mà anh phải chui vào cái chậu bé tý này, chen chúc với cậu là vì sợ một mình cậu sẽ không hoàn thành nổi công việc này đó hả? Doãn Hạo Vũ không biết nên tức giận vì bị anh "xem thường" như thế, hay là nên vui mừng vì được đứng gần anh như thế này nữa.

Doãn Hạo Vũ bối rối đến mức không biết phải nói gì. Bình thường cậu vốn là người nhanh mồm nhanh miệng, vậy mà lúc này lại chẳng thốt ra được lời nào. Cậu vẫn còn mải mê cố trấn tĩnh trái tim đang đập loạn trong lồng ngực mình. Nếu để bác sĩ Châu nghe được thì quá mất mặt.

Đường đường là Patrick, một ngôi sao dù đứng trên sân khấu lớn đến mấy, tim không đập mạnh, chân không run. Vậy mà, trước mặt Châu Kha Vũ, không biết trái tim cậu đã mất bình tĩnh bao nhiêu lần rồi.

Khi Doãn Hạo Vũ vẫn còn chìm đắm trong những suy nghĩ vu vơ của mình, bác sĩ Châu đã lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

"Không làm nữa sao?"

Lúc này, cậu mới giật mình, vội đáp một tiếng rồi nhấc chân đạp loạn xạ lên tấm chăn "đáng thương". Có lẽ vì quá bối rối, và do hai người cùng đứng trong một chiếc chậu quá chật chội, vậy nên Doãn Hạo Vũ không giữ được thăng bằng.

Châu Kha Vũ phải đưa tay ra nắm lấy cánh tay cậu, giữ cậu lại thì cậu mới không ngã nhào xuống. Đầu Doãn Hạo Vũ gần như đập vào ngực anh, chỉ còn thiếu một chút nữa thôi. Có nên cảm thấy tiếc nuối không nhỉ?

"Cẩn thận một chút."

Lời nói của anh rất nhẹ, nhưng truyền đến tai Doãn Hạo Vũ lại rất có sức nặng, đè lên trái tim cậu. Doãn Hạo Vũ, mày đúng là hết thuốc chữa rồi. Cậu thầm mắng trong lòng.

Sau đó, không biết vì sao, bác sĩ Châu không buông tay cậu ra nữa. Có lẽ là vì anh sợ cậu sẽ ngã lần nữa. Hoặc, có lẽ vì anh cảm thấy làm thế này sẽ có hiệu quả hơn chăng? Nhưng mà, thành thực thì Doãn Hạo Vũ cũng không bận tâm lắm. Vì lý do gì cũng được, quan trọng là cậu cảm thấy, tư thế đầy mờ ám này của họ, không tồi.

Cả hai người cứ thế, gần như ôm lấy nhau, cậu đạp một cái, anh đạp một cái, phối hợp rất đều đặn, nhịp nhàng. Ai không biết nhìn vào, lại tưởng một cặp đôi mới cưới đang cùng làm việc nhà cũng nên. Suy nghĩ kỳ quái này khiến mặt Hạo Vũ cũng đỏ lên.

Ánh nắng chiếu vào má cậu, dường như càng làm nổi bật sắc hồng đó hơn. 

Khi Doãn Hạo Vũ vẫn còn mải tưởng tượng vớ vẩn, đột nhiên, bác sĩ Châu di chuyển vị trí, rất thuần thục kéo cậu về phía mình, hai chân cậu gần như đặt hẳn lên chân anh. Rồi anh xoay người, cậu và anh đã đổi vị trí cho nhau.

Doãn Hạo Vũ không còn nhìn thấy ánh nắng nữa. Trước mắt cậu chỉ có bờ vai rộng lớn, vững chãi của Châu Kha Vũ. Mặt trời tưởng như đã bị giấu đi sau lưng bác sĩ Châu rồi. Ánh nắng không còn có thể chạm đến mặt cậu nữa.

Doãn Hạo Vũ đột nhiên nảy sinh ảo giác, anh đổi chỗ là vì muốn che nắng cho cậu sao? Cảm giác ngọt ngào dần dâng lên, lấp đầy trái tim Hạo Vũ, khiến mặt cậu càng đỏ hơn.

Thật hi vọng khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net