17.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau.

Mới chiều tối, Doãn Hạo Vũ đã lục tung cả tủ đồ lên, tìm một bộ đồ phù hợp để mặc đi "hẹn hò" với bác sĩ Châu. Cơ hội ngàn năm có một, không thể bỏ lỡ được.

Phong cách của Châu Kha Vũ lúc nào cũng chỉ có trắng và đen, sáng tạo hơn một chút, chắc là có thêm xám. Doãn Hạo Vũ đoán kiểu gì hôm nay anh cũng lại mặc đồ đen cho xem, nếu cậu mà cũng mặc đồ đen nữa, thì trông có khác gì hai tên trộm đâu. Nhưng cũng không thể mặc đồ quá nổi bật được, sẽ gây chú ý với người khác. Không biết anh định đưa cậu đi đâu, nhưng cậu cũng không muốn bị người khác nhận ra đâu. 

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cậu chọn một chiếc hoodie hồng, cùng quần bò đen bình thường. Phong cách sinh viên đại học, cũng không tồi. Haha. Dù đã quá tuổi đi học rồi, nhưng ai bảo cậu có gương mặt hack tuổi như vậy chứ.

Đến giờ hẹn.

Ngồi lên xe bác sĩ Châu rồi, cậu mới cảm thấy mình đã đoán sai hoàn toàn. Hôm nay, Châu Kha Vũ mặc một cây áo phông trắng, quần bò, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác dài kaki màu nâu be nhạt, trông rất trẻ trung. Chẳng giống phong cách bình thường của anh chút nào.

Doãn Hạo Vũ mắt chữ A mồm chữ O nhìn anh không rời mắt, kể từ lúc lên xe.

Bác sĩ Châu vẫn chuyên tâm lái xe, không hề quay sang nhìn cậu, cất giọng nhàn nhạt.

"Tôi biết tôi đẹp trai. Nhưng cậu cũng không cần phản ứng thái quá vậy đâu."

Doãn Hạo Vũ bị anh trêu, xấu hổ đến đỏ cả mặt, chỉ hận không thể đào một cái hố chui xuống. Một lúc, cậu mới lấy lại tinh thần, lên tiếng.

"Chúng ta đi đâu vậy?"

"Đến nơi rồi cậu sẽ biết."

Chẳng hiểu anh ra vẻ thần thần bí bí cái gì, nhưng Doãn Hạo Vũ vẫn không kìm được lòng háo hức của mình.

Đến khi xe dừng trước khu vui chơi giải trí, cậu mới thực sự bất ngờ. Doãn Hạo Vũ quay lại nhìn bác sĩ Châu, ánh mắt không thể tin được.

"Bác sĩ Châu, lời nói vu vơ của tôi mà anh vẫn còn nhớ sao?"

Không những còn nhớ, anh còn thực hiện cho cậu luôn rồi.

Anh quay sang phía cậu, cười.

"Không định xuống xe à?"

Nói rồi, anh liền mở cửa bước xuống. Doãn Hạo Vũ vẫn chưa hoàn hồn, ù ù cạc cạc xuống theo anh.

Khu vui chơi lúc này đang bật đèn sáng trưng. Ánh sáng từ những cỗ máy trò chơi đầy màu sắc, lấp lánh trông thật vui mắt. Doãn Hạo Vũ như lạc vào xứ sở thần tiên, hệt như trong những câu chuyện cổ tích. Khu vui chơi vẫn luôn có sức hút lớn với cậu như vậy, y như những ký ức đẹp đẽ ngày bé.

Điều kỳ lạ là, ở đây không có ai cả, ngoài Doãn Hạo Vũ và bác sĩ Châu.

"Sao lại không có ai hết vậy?"

Châu Kha Vũ gãi gãi mũi, trả lời cậu.

"À, tôi quen một người bạn trong ban quản lý. Gần đây, khu vui chơi này mới sửa chữa xong, ngày mai mới mở cửa trở lại. Vì vậy, tôi đã nhờ vả một chút..."

Anh đã nghĩ kĩ rồi, cũng không thể nói với cậu, anh đã bao hết khu này một buổi tối. 

Quá lộ liễu rồi.

Doãn Hạo Vũ vẫn còn đang đứng ngẩn ngơ, không biết là cảm động, hay còn chưa hết bất ngờ nữa, thì đã bị bác sĩ Châu kéo tay đi.

"Còn chần chữ nữa, người ta đóng cửa mất, thì cậu đừng có khóc."

Rất nhanh thôi Doãn Hạo Vũ đã lấy lại tinh thần, cực kỳ hào hứng, muốn thử tất cả các trò chơi mà cậu có thể. Bác sĩ Châu, thế mà cũng chịu khó đi theo cậu, chẳng phàn nàn lấy một câu. Anh bị cậu dắt đi chơi hết trò này đến trò khác.

Đến cả vòng quay ngựa gỗ, Doãn Hạo Vũ cũng bắt anh ngồi bằng được.

Hôm nay, cậu rất vui, cứ cười suốt thôi. Bác sĩ Châu, bị nụ cười của cậu làm cho trong lòng cũng cảm thấy ấm áp, dù bây giờ đã là đầu đông rồi. Trong khu vui chơi, ánh đèn rất sáng, rất rực rỡ, nhưng dường như vẫn không rực rỡ bằng nụ cười của cậu.

Sau khi chơi đã thấm mệt rồi, Doãn Hạo Vũ kéo tay bác sĩ Châu đến trước vòng đu quay khổng lồ ở cuối khu vui chơi, chỉ lên trên.

"Bác sĩ Châu, anh đã từng ngồi thử cái này bao giờ chưa?"

"Chưa từng."

Châu Kha Vũ từ nhỏ đã không mấy hứng thú với khu vui chơi giải trí kiểu này, tất nhiên là chưa từng ngồi qua.

"Tôi cũng vậy. Trước đây rất muốn ngồi, nhưng lại chưa có cơ hội."

Doãn Hạo Vũ đáp lời.

"Vậy thì bây giờ thử là được."

Đoạn anh kéo tay cậu về phía đường lên đu quay.

Sau khi ngồi vào trong khoang kính trong suốt của đu quay rồi, Doãn Hạo Vũ im lặng không nói gì cả. Nhìn cậu có vẻ rất căng thẳng. Bác sĩ Châu ngồi đối diện, tưởng rằng cậu sợ độ cao.

Thế nhưng, khi khoang của họ gần đến điểm cao nhất của vòng quay, Doãn Hạo Vũ đột nhiên lên tiếng.

"Bác sĩ Châu, anh có biết truyền thuyết nói rằng, nếu ở điểm cao nhất của vòng đu quay mà tỏ tình thì sẽ được bên nhau mãi mãi không?"

Rồi, không đợi anh trả lời. Doãn Hạo Vũ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh.

"Bác sĩ Châu, em thích anh."

Giây phút ấy, Châu Kha Vũ dường như nhìn thấy từng đợt sóng lay động nơi đáy mắt cậu, hút anh vào đó, muốn nhấn chìm anh trong đó.

Anh nhoài người về phía cậu, một tay đặt sau gáy cậu, kéo cậu về phía mình, rồi nhắm mắt đặt một nụ hôn lên môi cậu.

Doãn Hạo Vũ nghe được một tiếng nổ lớn trong đầu mình. Mắt cậu mở to, không thể tin nổi chuyện đang xảy ra lúc này.

Châu Kha Vũ nhẹ nhàng hôn lên môi trên, rồi lại môi dưới của cậu. Những xúc cảm ngọt ngào cuốn lấy Doãn Hạo Vũ, khiến cậu chìm đắm vào đó. Cậu nhắm mắt lại.

Cậu cảm nhận được hơi thở của anh, rất rõ ràng, rất rung động.

Khi đã đến điểm cao nhất của vòng đu quay, Châu Kha Vũ mới rời khỏi môi cậu, cậu mở mắt ra. Khoảng cách giữa hai người thật gần. Doãn Hạo Vũ nhìn thấy sống mũi cao của anh ở ngay trước mắt, gần như chạm vào đầu mũi cậu.

Châu Kha Vũ khẽ lên tiếng, giọng nói của anh dường như có mị lực, thôi miên cậu.

"Có phải em đã nghe nhầm rồi không? Phải là ở điểm cao nhất của vòng đu quay mà hôn nhau, sẽ được bên nhau mãi mãi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net