8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng 9 năm 2017.

Đáng lẽ sau khi nhận kết quả là có thể xuất viện rồi. Quản lý Vu nói sẽ cho người đến đón Hạo Vũ, nhưng cậu từ chối, nói có thể tự về nhà. Anh ta cũng không nói được cậu, đành dặn dò mấy câu rồi cúp máy. Doãn Hạo Vũ vốn là người đã quyết thì có mười cỗ xe tăng cũng không cản nổi, anh ta là người hiểu rõ nhất điều đó.

Doãn Hạo Vũ nán lại bệnh viện tới tận tối mới làm thủ tục xuất viện. Cậu bằng chút "thủ đoạn" nho nhỏ, đã thành công nghe ngóng được chỗ đỗ xe của bác sĩ Châu. Cậu quyết định thực hiện kế sách "ôm cây đợi thỏ". Ngày hôm nay không đợi được anh, quyết không về.

Cuối cùng thì đến 8 giờ tối, cũng thấy anh xuất hiện ở hầm để xe của bệnh viện.

Đợi anh lên xe rồi, Doãn Hạo Vũ mới từ chiếc cột đang trốn, chạy đến mở cửa xe, nhanh nhẹn ngồi vào trong. Trước ánh mắt không biết là kinh ngạc hay là khó hiểu của bác sĩ Châu, cậu rất tự nhiên thắt dây an toàn vào, miệng nói có vẻ gấp gáp.

"Bác sĩ Châu, mau mau lái xe đi. Đám người lần trước lại đuổi theo tôi!"

Châu Kha Vũ không nói câu gì, chẳng biết anh có tin hay không, nhưng vẫn thuận theo cậu, khởi động xe, nhấn chân ga phóng đi.

Ra khỏi hầm để xe rồi, Doãn Hạo Vũ vẫn quay đầu "kiểm tra" phía sau mấy lần nữa, xác định không có ai đuổi theo mới yên tâm ngồi thẳng lên. Diễn xuất không tồi chút nào. Quản lý Vu nhiều lần đề nghị cậu nhận một bộ phim thử xem sao, có lẽ nên cũng cân nhắc thật. Doãn Hạo Vũ thầm nghĩ.

Bác sĩ Châu từ lúc cậu ở đâu nhảy ra, leo lên xe anh đến giờ chẳng nói chẳng rằng, lúc này mới lên tiếng.

"Có thể xuống xe được chưa?"

Doãn Hạo Vũ nghe anh nói thế giật mình, vội xua xua tay.

"Đừng, đừng mà. Nếu anh thả tôi giữa đường thế này, chắc chắn tôi sẽ bị bọn họ bắt được mất."

Thấy bác sĩ Châu không nói gì, cậu lại bồi thêm một câu nữa cho chắc chắn.

"Bác sĩ Châu, chẳng lẽ anh lại nỡ thấy chết mà không cứu sao? Dù sao tôi cũng là bệnh nhân của anh mà, không phải sao?"

Châu Kha Vũ thấy cậu đã nói thế, thì cũng không ép nữa, một lúc lại nói.

"Vậy nhà cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về nhà luôn."

"Tốt như vậy sao?"

Doãn Hạo Vũ không giấu nổi giọng điệu châm chọc.

"Tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên. Tôi có lòng làm việc tốt thì làm cho trót."

Châu Kha Vũ vẫn nhìn phía trước, nói. Trong giọng nói chẳng nghe ra cảm xúc gì. Cái người này thật khó đoán mà. 

Nhưng mà, cái gì quá dễ dàng thì cũng không còn gì thú vị nữa. 

Doãn Hạo Vũ nghe anh nói thế xong liền được đà lấn tới.

"Nếu đã vậy, anh đi ăn tối cùng tôi đi? Tôi đói lắm rồi."

Thấy anh im lặng, chẳng biết là đồng ý hay không quan tâm, Doãn Hạo Vũ lại tiếp tục "mè nheo".

"Bác sĩ Châu, cả ngày hôm nay tôi chưa có gì vào bụng cả. Sáng nay phải nhịn ăn để làm kiểm tra. Đến khi nhận kết quả thì cũng quá bữa trưa rồi, tôi không thấy thèm ăn nữa liền về phòng ngủ tới tận giờ. Anh sẽ không nhẫn tâm nhìn bệnh nhân của mình nhập viện lần nữa vì ngất xỉu đấy chứ?"

Lại nhấn mạnh vào bốn chữ "bệnh nhân của mình". Châu Kha Vũ có lẽ cũng bất lực với cậu, lên tiếng.

"Tôi biết rồi."

Doãn Hạo Vũ mừng thầm trong lòng. Có trời mới biết trưa nay làm kiểm tra xong cậu đói muốn chết, vừa về phòng đã ăn liền một suất cơm lớn do y tá mang đến, còn chén một đống hoa quả nữa chứ. À, còn có chị y tá biết nữa. 

Nhưng mà, chỉ cần bác sĩ Châu không biết là được. Haha.

Xe dừng lại ở một nhà hàng nhỏ, không gian khá ấm cúng, lại không đông người lắm. Bên trong cũng chỉ có một vài vị khách lác đác. Doãn Hạo Vũ thở phào, cảm thấy thật may mắn.

Cậu đeo khẩu trang che kín mặt, đi theo bác sĩ Châu vào trong.

Không biết vô tình hay cố ý, Châu Kha Vũ chọn một chỗ khuất tận bên trong góc quán, ngồi xuống phía quay lưng ra ngoài, chừa lại chỗ bên trong cho cậu. Ở vị trí của Doãn Hạo Vũ, cậu có thể quan sát được bên ngoài, nhưng người ở ngoài sẽ khó nhìn vào chỗ cậu, vì đã bị bờ vai rộng như Thái Bình Dương của bác sĩ Châu che khuất.

Vì thế, Doãn Hạo Vũ ăn cơm rất thoải mái. Cậu ăn liền tù tì ba bát cơm đầy, cảm thấy cơm hôm nay đặc biệt ngon. Ba đĩa thức ăn mặn trên bàn Châu Kha Vũ đều chuyển đến trước mặt cậu, đĩa rau thì đều ở trước mặt anh. Doãn Hạo Vũ cũng không ngại phải vươn tay xa gắp thịt sẽ làm mất hình tượng. Cậu thầm nghĩ, bác sĩ Châu sống thanh đạm thật đấy. Chắc anh thích ăn rau chứ không phải người chơi hệ ăn thịt như cậu. Người quen thân với Doãn Hạo Vũ lúc nào cũng nói cậu có khẩu vị em bé.

Bữa cơm trôi qua khá nhanh chóng, hai người hầu như không nói gì cả. Bình thường, Doãn Hạo Vũ luôn là người mạnh dạn, mau mồm mau miệng. Nhưng lúc này thì cậu cũng không biết bắt chuyện thế nào cho thật tự nhiên để bác sĩ Châu không cảm thấy khó chịu nữa. Vì vậy, cậu dứt khoát im lặng ngoan ngoãn ăn cơm luôn.

Lúc ra đến cửa, Doãn Hạo Vũ vốn muốn tranh việc trả tiền, nhưng lại bị Châu Kha Vũ bước một bước liền chắn trước mặt. Cậu chẳng nhìn thấy gì ngoài bóng lưng của anh nữa cả. Cuối cùng, không có cách nào khác đành để anh thanh toán.

Khi Châu Kha Vũ chở Doãn Hạo Vũ về đến dưới chung cư của cậu, anh chọn một góc khá khuất dừng xe, còn quay sang hỏi cậu.

"Dừng ở đây được chứ?"

Doãn Hạo Vũ thấy câu hỏi này của anh hơi lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều, giơ tay định tháo dây an toàn.

"Được ạ. Tôi xuống ở đây là được rồi."

Thế nhưng, chốt dây an toàn không biết vì sao lại tháo mãi không được. Doãn Hạo Vũ cúi đầu hì hục cố sức ấn nhưng nó không hề nhúc nhích.

Lúc này, một bàn tay thon dài đặt lên bàn tay vẫn đang để trên chốt dây an toàn của cậu, dùng lực ấn xuống một cái. Cái chốt dễ dàng bật lên. Giây phút ấy, Doãn Hạo Vũ cảm giác cả trái tim cậu cũng bật lên theo luôn rồi.

Bàn tay anh rất ấm, hơi ấm đó truyền đến tay cậu, dường như truyền đến cả trong tim. Doãn Hạo Vũ cảm thấy rạo rực, không thể khống chế được trái tim đập càng lúc càng nhanh của mình.

Cậu ngẩng đầu, liền chạm mắt với anh. Bác sĩ Châu đang nhoài người về phía cậu, tay vẫn đặt trên tay cậu. Đôi mắt anh nhìn cậu chăm chú. Doãn Hạo Vũ mơ hồ có cảm giác hồ nước sâu trong mắt anh khẽ xao động. Hoặc, đó chỉ là ảo giác của cậu?

Doãn Hạo Vũ bừng tỉnh, rút tay ra. Bầu không khí trong xe có chút kỳ quái. Hoặc là chỉ mình Doãn Hạo Vũ cảm thấy mất tự nhiên. 

Cậu mở cửa xuống xe, còn quay lại vẫy vẫy tay với Châu Kha Vũ.

"Bác sĩ Châu, hôm nay cảm ơn anh. Anh đi về cẩn thận nhé. Tạm biệt."

Châu Kha Vũ không nói gì, chỉ gật đầu tỏ ý chào, đoạn lái xe rời đi.

Doãn Hạo Vũ nhìn theo bóng xe anh đi khuất, mới quay đầu đi lên nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net