Dreams (Part 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng tiếng bước chân đột ngột vang lên ở cầu thang và 1 giây sau Malfoy bị hất văng thì bốn tên mặc áo choàng đen làm nổ tung cánh cửa ở bờ thành. Harry, người đang bất động, trở nên kinh hãi nhìn bốn người đó: bọn Tử thần thực tử đã thắng trận đánh ở phía dưới.

Một gã đàn ông nhiều bướu, đầu nghiêng hẳn sang một bên cười rúc rích.

"Dumbledore bị dồn vào chân tường!" hắn nói, và hắn quanh sang người phụ nữ nhỏ bé, người trông có vẻ như là chị của hắn, đang cười toe toét.

" Dumbledore không có đũa, Dumbledore một mình! Làm rất tốt, Draco, Làm rất tốt"

"Xin chào, anh Amycus."

Cụ Dumbledore nói một cách dũng cảm, như thể đón tiếp hắn vào tiệc trà thường nhật.

"Ngạc nhiên làm sao, anh cũng mang theo bà Alecto... rất duyên dáng..."

Người đàn bà cười pha một chút giận dữ.

"Ông nghĩ trò đùa nhạt nhẽo đó sẽ giúp ông thoát khỏi cái chết?" mụ chế nhiễu

"Trò đùa? Không, không, đó là cách cư xử lịch sự thôi quý bà. " cụ Dumbledore đáp lại

"Làm đi"

Kẻ đứng gần Harry nhất, một người đàn ông mập với mái tóc dài dài, với cái áo choàng đen kín mít. Hắn có một giọng nói mà Harry chưa bao giờ nghe: một giọng nói như tiếng ho cọt két. Harry có thể ngửi thấy một mùi mạnh mẽ trộn lẫn giữa mồ hôi và , máu từ người hắn,các ngón tay thì bẩn thỉu với những cái móng tay hơi vàng.

" Anh đó hả, Fenrir?"cụ Dumbledore hỏi

"Đúng vậy" một người khác nói.

" Rất vui khi gặp ta hả, Dumbledore?"

"Không, ta không thể nói vậy..."

Fenrir Greyback cười, nhe ra những cái răng nhọn hoắc. Máu nhỏ từng giọt xuống cằm và hắn liếm môi từ từ, một cách bẩn thủi.

"Nhưng ông không biết ta thích tụi nhỏ nhiều thế nào đâu, Dumbledore"

"Bây giờ anh lại tấn công cả khi không có trăng tròn ? Cái này thật không bình thường.... anh ăn thịt người mà một lần một tháng không làm anh thỏa mãn sao?

"Đúng vậy" Greyback nói

"Ghê tởm phải không Dumbledore? Nó làm ông sợ à?"

"À, ta không thể giả vờ như nó không làm ta ghê tởm một chút nào nhỉ." cụ Dumbledore nói

" Và, vâng , ta hơi bất ngờ khi Draco đây mời ông, trong tất cả mọi người, vào trường nơi mà tất cả bạn bè của nó đang sống..."

"Tôi không mời" Malfoy thì thào. Gã không nhìn Greyback, gã hình như không muốn, ngay cả, liếc qua Greyback cũng không muốn

" Tôi không biết hắn sẽ đến - " Gã nói với gương mặt tái nhợt.

"Ta không muốn bỏ lỡ cuộc viếng thăm Hogwarts, Dumbledore à" Greyback nói " Không phải lúc nào cũng có những cái cổ bị xé toạt ra.... Ngon, rất ngon..."

Và hắn đưa một cái móng tay màu vàng lên và xỉa những cái răng cửa, trong khi đang liếc cụ Dumbledore.

"Ông có thể làm bữa phụ cho ta, Dumbledore.."

"Không" Tử Thần Thực Tử thứ tư rít the thé. Hắn có một gương mặt lớn, hung ác.

"Chúng ta đã được lệnh. Draco phải làm điều đó. Draco, nhanh lên. "

Malfoy chùn bước, gã trông có vẻ khiếp sợ khi nhìn chằm chằm vào mặt cụ, tái nhợt hơn mọi khi và trầm thấp hơn bình thường, khi cụ trượt quá thấp xuống tường bờ thành.

"Hắn không thiết thế giới này nữa!" người đang ông nghiêng sang một bên nói với chị lão,

"Nhìn hắn lìa - mà chuyện gì xảy ra với chị thế, Dumby?

"Ồ, sự kháng cự yếu hơn, sự phản xạ chậm hơn bình thường mà thôi, Amycus." cụ Dumbledore nói

" Tuổi già, một cách ngắn gọn..... một ngày, có thể, nó sẽ đến với anh... nếu anh may mắn..."

"Ý ông là gì?"

Gã Tử Thần Thực Tử thình lình gào rú.

" Luôn luôn là vậy, phải không, Dumby, nói và không làm gì cả, không gì cả, ta không biết vì sao Chúa tể bóng tối không buồn giết ông! Nào Draco, làm đi."

Gã chần chừ , sự chần chừ thấy rõ, tái nhợt và lùi bước.

"Draco, làm đi, hay cậu không còn ở phía chúng ta nữa" - người phụ nữ rít lên, nhưng ngay đúng lúc ấy, cánh cửa bật tung lên một lần nữa và Snape đứng đó, nắm chặt cây đũa của mình trong tay. Nhưng một người gọi tên của Snape một cách khá nhẹ nhàng và yếu ớt

"Severus..."

Cái âm thanh làm Harry khiếp sợ hơn bất cứ thứ mà nó đã trải qua tối nay. Lần đầu tiên, cụ Dumbledore cầu xin.

Snape không nói gì, mà chỉ bước tới và đẩy mạnh Malfoy. Ba Tử thần thực tử bước lui. Thậm chí gã người sói hình như cũng sợ hãi.

Snape nhìn sững cụ Dumbledore, những nét căm thù hiện ra trên những đường xù xì của khuôn mặt hắn.

"Severus...làm ơn..."

Snape đưa đũa lên và chỉ thẳng nó vào cụ Dumbledore "Avada Kedavra!"

Khung cảnh lại biến đổi, xuất hiện là hình ảnh Snape trước khi lìa đời, người đó nhìn chằm chằm Harry, lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng đưa ra lời cầu xin:

" Look at me...." ( Nhìn ta đi....)

Tâm thức Harry vô thức trốn tránh, đôi mắt đen đó ám ảnh anh trong suốt cuộc chiến và cho đến hiện tại, Harry cũng khó quên đi những xúc cảm mãnh liệt đó, những tình cảm mà giáo sư dành cho người mẹ đã khuất của Harry đã được ông thổ lộ cùng sự giải thoát của đôi mắt, vừa là nhẹ nhõm lại là đau khổ.Cảnh vật xoáy tròn, đôi mắt của Snape lại biến thành đôi mắt của Lucius, đôi mắt xám của lão ta khi săm soi vầng trán Harry dưới bùa Chích.

"Có dấu gì đó trên trán nó ," lão nói khẽ.

"Có thể là cái thẹo bị căng ra... Draco, con lại đây, nhìn cho kỹ! Con nghĩ sao ?"

Bấy giờ Harry thấy gương mặt của Draco rất gần, ngay bên cạnh gương mặt ba nó. Hai gương mặt đó cực kỳ giống nhau, ngoại trừ cái điều là mặt người cha thì lộ vẻ phấn khởi không kìm chế nỗi, trong khi mặt người con thì đầy vẻ bất đắc dĩ, thậm chí sợ sệt.Trên gương mặt trẻ tuổi ấy,vẻ tự mãn trong trí nhớ đã biến mất từ lúc nào.

"Con ko biết,"

Draco nói, và quay bước về về phía lò sưởi nơi má nó đang đứng quan sát.

"Chúng ta nên chắc chắn anh Lucius à,"

Bà Narcissa nói vọng ra với chồng bằng giọng trong trẻo lạnh băng.

"Phải hoàn toàn chắc chắn đó là Harry Potter trước khi chúng ta thỉnh Chúa tể hắc ám đến ... chúng nói cái này là của nó ..." bà ta đang xem xét cẩn thận cây đũa phép tầm gai,

"...Nhưng cái này không giống như miêu tả của Ollivander...nếu chúng ta nhầm lẫn, nếu chúng ta gọi Chúa tể hắc ám đến đây chẳng để làm gì. Còn nhớ ngài đã làm gi Rowle và Dlohov không ?"

"Vậy còn tên máu bùn thì sao?"

Greyback gầm gừ. Harry suýt ói xuống chân khi bọn Mẹ mìn đẩy đám tù nhân xoay lại một vòng nữa để cho ánh sáng chiếu vào Hermione.

"Khoan" bà Narcissa đột ngột nói ."Phải ...phải, con bé này là đứa đã vô tiệm Madam Malkin với Potter! Tôi đã nhìn thấy hình nó trên tờ Nhật báo tiên tri! Draco, con nhìn xem, chẳng phải là con bé Granger đó sao?"

"Con ...có lẽ...ừ."

"Nhưng này, kia là thằng Weasley!" Lão Lucius hét, sải bước vòng qua đám tù bị trói gô để nhìn mặt Ron. "Chính là chúng mấy đứa bạn của Potter... Draco, con nhìn thằng này coi, chẳng phải là con trai của Arthur đây sao, tên nó là gì nhỉ...?"

"Ừ." Draco nói, lưng nó quay về phía đám tù nhân.

Không dám đối mặt.

"Có thể."

Không chút chắc chắn.Harry hơi khép mắt, khi mở ra thì khung cảnh biến mất , anh lại thấy một mảng tối đen, âm thanh rít lên của một người phụ nữ.

"Thưa Chúa tể, hãy để em..."

"Ta không cần trợ giúp," Voldermort lạnh lùng nói, và mặc dù không nhìn thấy được, Harry hình dung Bellatrix đang rút lại bàn tay chăm chút.

"Thằng nhãi... nó chết chưa?"

Im lặng hoàn toàn ngự trị trảng trống. Không đứa nào đến gần Harry, nhưng nó cảm thấy cái nhìn chòng chọc của bọn chúng tập trung vào nó; cái nhìn đó dường như ép nó chặt hơn xuống mặt đất, và nó hãi hùng lo một ngón tay hay một mí mắt co giật.

"Mi," Voldermort nói, và một tiếng nổ đùng đùng vang lên cùng một tiếng thét nhỏ đau đớn. "Kiểm tra nó. Cho ta biết nó chết chưa."

Harry không biết ai bị phái đi kiểm tra. Nó chỉ có thể nằm đó chờ bị kiểm tra, tim nó dộng ình ình một cách phản trắc, nhưng đồng thời nó nhận thấy, tuy chỉ là một an ủi nho nhỏ, rằng Voldermort sợ đến gần nó, rằng Voldermort nghi ngờ mọi chuyện đã không diễn ra theo đúng kế hoạch...

Bàn tay chạm vào gương mặt Harry dịu dàng hơn điều nó chờ đợi, kéo một mí mắt nó lên, lần xuống dưới lớp áo sơ mi của nó, rồi xuống đến ngực và sờ trái tim nó. Nó có thể nghe tiếng thở nhanh của người đàn bà, mái tóc dài của bà ta cọ vào mặt nó. Nó biết là bà ta có thể cảm nhận được tiếng dập vững vàng của sự sống dộng vào be sườn nó.

"Draco còn sống không? Nó có ở trong lâu đài không?"

Tiếng thì thầm khó mà nghe được, môi bà ta chỉ cách tai nó một phân, đầu bà ta cúi xuống thấp đến nỗi mái tóc dài của bà che khuất gương mặt nó khỏi tầm mắt của những người đang theo dõi.

"Có," nó thì thào đáp lại.

Nó cảm thấy bàn tay trên ngực nó co lại: móng tay của bà ta cấu vào nó. Rồi bàn tay thu lại. Bà ta đã ngồi lên.

"Nó chết rồi!" Bà Narcissa Malfoy nói to với những người đang quan sát.

Và giờ chúng hét lên, và giờ chúng gào lên trong chiến thắng, giẫm chân rầm rầm. Qua mí mắt, Harry thấy những tia sáng đỏ với trắng bạc bùng nổ và phóng vút lên không trung để ăn mừng.

Vẫn giả bộ chết, trên mặt đất, nó hiểu. Bà Narcissa biết rằng cách duy nhất để bà được phép vào trường Hogwart và tìm con trai là tham gia đoàn quân chinh phục. Bà ta không còn bận tâm nữa chuyện Voldermort thắng hay bại. Bóng bà Narcissa mờ dần, hiện lên trước mắt Harry lần nữa là hình ảnh Voldermort thở phập phồng gấp gáp, và Harry có thể cảm nhận lời nguyền sắp phát ra, cảm thấy lời nguyền đang hình thành bên trong cây đũa phép chĩa vào mặt nó.

"Chủ nhân thực sự của cây Đũa phép Cơm nguội đã là Draco Malfoy."

Gương mặt Voldermort hoàn toàn sửng sốt mất một lúc, rồi qua đi.

"Nhưng chuyện đó có gì là quan trọng?" Hắn nói nhẹ nhàng. "Ngay cả như mi nói đúng, Potter à, thì chuyện đó cũng không thay đổi được gì giữa ta và mi. Mi không còn cây đũa phép phượng hoàng nữa: chúng ta chỉ đấu nhau bằng tài năng... và sau khi ta giết mi, ta sẽ chăm sóc tới Draco Malfoy..."

"Nhưng ông đã quá trễ," Harry nói. "Ông đã để vuột mất thời cơ. Tôi đã đến trước ông. Cách đây một tuần tôi đã khuất phục Draco. Tôi đã đoạt cây đũa phép của nó."

Harry siết mạnh cây đũa phép táo gai, và nó cảm thấy con mắt của mọi người trong Đại Sảnh Đường đều hướng về cây đũa phép đó.

"Vậy là chung cuộc đã rõ rồi, phải không?" Harry nói khẽ. "Cây đũa phép trong tay ông có biết vị chủ nhân cuối cùng của nó đã bị tước khí giới không? Bởi vì nếu nó biết thì... tôi chính là chủ nhân chân chính cuối cùng của cây Đũa phép Cơm nguội."

Một luồng sáng đỏ đột nhiên bừng lên trên bầu trời pháp thuật phía trên đầu mọi người khi mép mặt trời rực rỡ nhô lên trên bệ cửa sổ gần nhất. Ánh sáng soi tỏ gương mặt cả hai người cùng một lúc, khiến cho gương mặt Voldermort bỗng nhiên trở nên một vết ố chói lọi. Cùng lúc Harry chĩa cây đũa phép của Draco ra và thét lên niềm hy vọng ngất trời của nó, nó nghe một tiếng rít the thé cùng cất lên:

"Avada Kedavra!"

"Giải giới!"

Tiếng nổ vang to như tiếng đại bác, và ánh lửa vàng chóe bùng lên giữa hai người, ở ngay chóc cái tâm của vòng tròn mà hai người đã vờn bước nhau, đánh dấu chỗ hai lời nguyền đụng nhau. Harry thấy tia sáng xanh lè của Voldermort chạm phải thần chú của chính nó, thấy cây Đũa phép Cơm nguội bay lên cao, nổi bật trên nền trời bình minh, xoay tít qua vòm trần được ếm vùa như cái đầu rắn Naginni, xoay tít qua không gian, bay về phía vị chủ nhân mà nó không muốn giết, vị chủ nhân rốt cuộc đã sở hữu nó hoàn toàn. Và Harry, với kĩ năng tuyệt đối chỉnh xác của bậc Tầm thủ, đã bắt được cây đũa phép bằng bàn tay trong không trung khi Voldermort bật ngửa ra sau, hai cánh tay dang rộng, hai vạch đồng tử của đôi mắt đỏ quạch trợn ngược. Tom Riddle ngã xuống sàn bằng một động tác phàm tục cuối cùng, cơ thể hắn mềm nhũn và co quắp, bàn tay trắng bệch trống trơn, gương mặt hắn như mặt rắn trống rỗng và vô tri. Voldermort đã chết, đã bị giết bởi lời nguyền phản phé của chính hắn, và Harry đứng đó cầm hai cây đũa phép trong tay, ngó xuống cái vỏ ngoài của kẻ thù.

Một giậy im lặng ớn lạnh. Cơn chấn động của khoảnh khắc ngưng đọng: thế rồi một cơn hỗn loạn bùng ra chung quanh Harry khi những tiếng la hét và tiếng hò reo cùng tiếng gào rống của những người đứng xem xé tan không khí. Mặt trời mới mọc hăm hở chói lòa những khung cửa sổ khi mọi người rần rần chạy về phía nó, và người đầu tiên đến bên nó là Ron với Hermione. Và chính vòng tay của hai đứa đã ôm kín lấy nó, tiếng thét không thể hiểu nổi của hai đứa bạn làm nó điếc cả tai. Rồi Ginny, Neville và Luna có mặt, và rồi tất cả người nhà Weasley cùng bác Hagrid, và chú Kingsley và cô McGangall và thầy Flitwick và cô Sprout, và Harry không thể nghe ra một lời nào của bất cứ người nào hét to, đừng nói chi chuyện phân biệt bàn tay ai với tay ai đang níu nó, kéo nó, cố gắng ôm lấy phần cơ thể nào của nó, hàng trăm người ép vào nó, tất cả đều quyết tâm chạm cho kỳ được Đứa Trẻ Sống Sót, cái lý do để rốt cuộc mọi việc đã kết thúc... trong giấc mơ, Harry vô thức quay đầu, trong đôi mắt xanh rực rỡ phản chiếu những bước đi cô độc đầy ảm đạm của Draco Malfoy và gia đình gã.

Harry tỉnh giấc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net