Chương 01: Ký ức bị bỏ sót

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 01: Ký ức bị bỏ sót
Edit: Cung Nguyệt Ngư

(Truyện chỉ đăng tại W,a,t,t,p,a,d.com những chỗ khác đều là đồ ăn cắp trắng trợn. Đừng ủng hộ những hành vi sai trái, đọc của chính chủ để ủng hộ tinh thần người edit.)

Lúc Harry xuyên qua một tầng vật chất đen nhánh rồi rơi xuống đất, phát hiện có điểm không đúng, trên thực tế thì ký ức mà cậu tiến vào không phải là cái này.

Nhưng mà xác thật cậu biết đây là đâu, sau đại chiến, cậu đã từng trộm gạt mọi người để đến đây, hơn nữa còn lấy đi không ít sách cùng bút ký, đến nay chúng vẫn còn được đặt trên kệ sách trong phòng ngủ của cậu.

Hiện tại, căn phòng khách nho nhỏ này lại có chút không giống với trong trí nhớ của cậu, bố cục trong phòng thì vẫn không khác là mấy, nhìn chung có vẻ xưa cũ âm u, trên trần nhà được treo một trản đèn bằng nến, ánh sáng mờ nhạt làm cho cả căn phòng trở nên thật áp lực, cái sô pha cách đó không xa đã đổ lông, mấy cái đệm có vài đường hoa văn thoạt nhìn dơ hề hề được đặt tùy ý trên đó, hết thảy vẫn giống như trước, nhưng cũng chỉ giống có một chút, cái vách tường như vách nhà tù trước kia đặt toàn sách là sách trong trí nhớ, hiện tại nó rỗng tuếch, thậm chí dưới ánh sáng le lói đều có thể nhìn thấy bụi bặm nhẹ nhàng bay múa trên đó.

Harry bước về phía trước hai bước, lúc này cậu mới nhìn thấy rõ hai người đang ở cách cậu không xa. Là một người phụ nữ cùng một bé trai, bọn họ mặc kiểu quần áo lỗi thời, chất vải cũng không được tốt lắm, bộ dạng nhìn có chút quen mắt.

Harry dùng sức xoa xoa đôi mắt ngọc lục bảo của mình.

Bé trai trước mặt có một đầu tóc đen như mực giống hệt cậu, khác với mái tóc tổ chim của mình chính là, mái tóc đó mềm mại, gọn gàng, thoạt nhìn hoàn toàn khác xa với bộ dáng đầy dầu sau khi trưởng thành.

Nếu không phải biết đây chỉ là trong ký ức, Harry thậm chí muốn đưa tay sờ mái tóc vẫn chưa biến thành dầu mỡ kia để xem sờ lên sẽ có cảm giác như thế nào. Harry thu lại cánh tay đã vươn ra được một nửa, cậu có chút kinh ngạc với hành động theo bản năng của mình.

Trong trí nhớ có cái gì đó chợt lóe qua. Harry nỗ lực mở to hai mắt, ý muốn nhìn rõ bộ dáng của bé trai trước mặt.

Nhìn thân thể nhỏ nhắn này, thoạt nhìn chỉ tầm 3 4 tuổi, vừa gầy vừa yếu, nhìn qua thật giống cậu lúc bé -- nhưng tại sao bé trai nhỏ gầy như thế, sau khi lớn lên lại cao hơn mình nhiều đến vậy? Harry cẩn thận nhớ lại sự chênh lệch chiều cao giữa hai người, người nào đó sau khi lớn lên với tình huống bình thường thì cậu phải ngửa đầu nhìn lên.

Không thể phủ nhận rằng, hiện tại đứng ở góc độ này làm cậu thấy vô cùng vi diệu.

Nếu không phải do cái mũi ưng đặc thù, thì có lẽ cậu thật sự không nhận ra được bé trai này chính là Snape.

Sau khi trưởng Snape luôn cho người ta cảm giác âm u lạnh lẽo, ánh mắt khi y nhìn người khác không có chút độ ấm nào cả, làm cho người khác e sợ tránh còn không kịp. Không chỉ riêng cậu, mà cậu cũng thấy rất nhiều Slytherin khi nhìn thấy cái áo chùng đen bay múa như một con dơi khổng lồ của Snape, là lập tức trốn vào trong một góc lảng tránh, hoặc là tình nguyện đi đường vòng xa một chút cũng không muốn đi ngang qua trước mặt Snape.

Không biết vì sao, Harry luôn thấy hoài niệm khoảng thời gian đó.

--- có lẽ cậu nên rút ra một ít ký ức bỏ vào Chậu Tưởng ký. Đây thật là một ý kiến hay.

Bé trai trước mặt đang ôm đùi một người phụ nữ nhìn qua có vẻ yếu đuối, nó nhút nhát sợ sệt mà nói cái gì đó với người phụ nữ kia, nhưng bởi vì giờ phút này Harry cảm thấy quá ư là kinh ngạc, lực chú ý của cậu hoàn toàn bị bé trai hấp dẫn, căn bản không nghe được bọn họ đang nói cái gì. Được rồi, có lẽ cũng bởi vì, âm thanh của bé trai hoàn toàn khác hẳn với giọng nói từ tính như đàn violin khi trưởng thành của Snape, à không, Merlin tha thứ cho cậu, âm thanh nãi khí này thật là Snape sao?

Harry đã không tính rõ được là từ khi đến đây cậu đã khinh ngạc bao nhiêu lần rồi.

Tương phản quá lớn, làm Harry thậm chí có chút không biết phải làm sao. Thì ra khi Snape còn nhỏ chính là như thế này sao? Bé trai này thật sự là Snape sao? Nếu không phải do cái mũi ưng đặc trưng kia, thứ cho cậu nói thẳng, thì ra Snape từ nhỏ đã không phải có bộ dạng âm trầm sao?

Không đúng ---

Cánh cửa sau lưng Harry 'kẽo kẹt' một chút rồi mở ra, ngay trong khoảnh khắc đó, bé trai theo bản năng căng chặt lưng, ôm lấy người phụ nữ kia không buông tay, nhưng nhìn kỹ, thân thể gầy yếu kia có vẻ như đang run rẩy, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn đó lại mang theo sự lạnh nhạt và quật cường, có lẽ bé trai cũng không có phát hiện, biểu tình mà nó cố gắng bày ra lại có quá nhiều sơ hở, bởi vì Harry có thể từ trong đó nhìn thấy không ít sợ hãi cùng oán giận. Ít nhất ở lần đầu tiên cậu nhìn thấy giáo sư Độc dược học, Harry cho rằng biểu tình trên mặt y chính là cảm xúc mà y muốn truyền đạt, cậu có thể xác định là do lúc đó cậu còn quá nhỏ, mà sự ngụy trang của nam nhân đã như hòa làm một thể với y, mãi cho đến khi cậu nhìn thấy ký ức của y, cậu mới phát hiện mình đã sai quá nhiều.

Harry theo bản năng quay đầu, người đến là một nam nhân say mèm, quần áo xộc xệch, trên tay còn cầm bình rượu đã uống hết một nửa, cậu chậm rãi lui về sau để chừa một con đường cho người đó đi qua, cho dù biết trên thực tế cậu không thể cản đường nam nhân đó được, nhưng cảm giác bị đi xuyên qua cũng không qua tốt đẹp, nó sẽ làm cậu thấy mình như là một hồn ma.

Nam nhân say rượu kia trực tiếp dùng chân đá cửa, "Phanh ---" một tiếng vang lớn, đồ dùng trong nhà như muốn rung rinh theo, mà một lớn một nhỏ trong nhà tựa hồ cũng bị dọa đến hết hồn hết vía.

Bé trai lôi kéo ống quần đã bị nó nắm thành một cục, tựa như muốn kéo người phụ nữ kia lùi ra phía sau, nhưng mà chân người phụ nữ đó vẫn đứng yên không động đậy, cho đến khi nam nhân kia gào thét "Cút ngay!" rồi hung hăng đẩy mạnh người phụ nữ đang đứng giữa lối đi không nhúc nhích, người phụ nữ lảo đảo một cái, thiếu chút nữa là đạp lên bé trai nhỏ gầy dưới chân.

"Không!" âm thanh nãi khí của bé trai bỗng nhiên vang lên, nó ưỡn ngực như muốn cho mình thêm chút cổ vũ, đôi tay mở ra chặn trước người phụ nữ, người phụ nữ khẩn trương kéo nó giấu ra sau lưng mình, động tác của cô rất nhỏ, giống như sợ chọc giận nam nhân đang say rượu.

"Thằng nhóc thối, ngươi nói cái gì, ngươi cư nhiên dám cãi lời ta..."

Người phụ nữ vội vàng đẩy bé trai sau lưng đi chỗ khác, lại vội vàng nói với nó, "Mau trở về phòng con đi, đừng ra ngoài này..."

Bé trai tuy rằng không muốn đi, nhưng tuổi nó còn quá nhỏ, chịu không được tiếng la hét của nam nhân kia, ở dưới sự thúc dục liên tục của người phụ nữ, nó nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía cửa một căn phòng.

Harry bước đi theo, cậu phát hiện trong đôi mắt của bé trai đã chứa đầy nước mắt như sương mù dày đặc, nó phẫn nộ, sợ hãi, không cam lòng, nhưng rồi lại không thể làm gì cả.

Harry bỗng nhiên phát hiện cậu đang bị Chậu Tưởng ký đẩy ra ngoài, rất nhanh, cậu đã ngả trên mặt đất lạnh băng.

Harry cũng không lập tức ngồi dậy, có lẽ sự lạnh lẽo như vậy, mới có thể làm não cậu càng thêm tỉnh táo.

Đoạn ký ức này cậu chưa từng gặp qua, nhưng cậu cũng không quá xác định, cậu đã từng nhìn thấy hình ảnh cùng loại với ký ức này trong lúc Snape dạy cậu Bế quan Bí thuật, chỉ là khi đó ký ức chỉ chợt lóe qua mà thôi --- cậu thậm chí còn không phát hiện bé gái xuất hiện cuối cùng trong đầu Snape lúc đó có phải là mẹ cậu hay không, thì lần sau khi Snape đến dạy cho cậu, y đã mượn Chậu tưởng ký của Dumbledore rồi rút ra ký ức bỏ vào đó, đem những ký ức mà y không muốn cho cậu thấy bỏ vào trong đó... có lẽ đoạn ký ức này lúc đó đã bị bỏ sót lại?

Harry đã xem qua những ký ức đó không biết bao nhiêu lần, cho nên cậu có thể xác định, trong ký ức Snape để lại cho cậu, cũng không có tồn tại một đoạn này.

Một Snape phiên bản nhỏ bé, trách không được y không muốn người khác nhìn thấy, khóe miệng Harry bất tri bất giác nổi lên một tia ý cười.

Không biết Snape có phát hiện là y đã bỏ quên đoạn ký ức này trong Chậu tưởng ký hay không, hoặc là Dumbledore có phát hiện ra đoạn ký ức này không. Trong Chậu tưởng ký này, vẫn còn những đoạn ký ức khác tồn tại sao?

Harry nhìn nhìn cái đồng hồ đã cũ nát đến không chịu nổi trên cổ tay, thời gian biểu hiện trên đó là 3 giờ rưỡi sáng, có hơi trễ, sáng ngày mai cậu còn có tiết của lớp năm nhất.

Thôi, Harry xoa xoa cái trán đã sớm không còn những cơn đau bất chợt, chậm rãi đứng lên.

Một cơn gió lạnh lẽo thổi qua khung cửa sổ vào phòng, Harry rùng mình một cái, bước tới định khép cửa sổ lại, sắc trời bên ngoài vẫn ảm đạm, sương mù dày đặc, đến một ngôi sao cũng không nhìn thấy, cậu đứng cạnh cửa sổ nhìn thêm chốc lát, lúc này mới chịu đi về phía giường của mình.

Giường lớn mềm mại tốt hơn nhiều so với giường trong ký túc xá lúc cậu còn đi học. Cho dù cậu đã đóng chặt cửa sổ, nhưng trong phòng vẫn vô cùng lạnh lẽo, Harry cũng không đốt lò sưởi lên, bởi vì ngọn lửa càng làm cho cậu mất ngủ thêm. Harry tùy ý cuống chăn, chỉ thiếu điều muốn vùi đầu vào trong chăn luôn.

Rất mau, cậu đã không còn nhúc nhích, thậm chí khi nhìn qua cũng không thấy sự phập phồng của hơi thở.

Sau đại chiến, Harry ở Hogwarts học bổ sung năm thứ bảy, khi tốt nghiệp, cậu cầm thành tích N.E.W.Ts với hai môn O và ba môn E, từ chối lời mời đến làm sở trưởng sở thần sáng của Kingsley, mà mặt dày đến xin hiệu trưởng McGonagall cho làm giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, cho đến hiện tại đã qua ba năm, câu vẫn sừng sững không ngã mà tiếp tục cuộc sống của giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám -- đương nhiên có lẽ là do kẻ nguyền rủa chức vị này đã chết.

Mặc kệ thế nào, cậu ở lại, hơn nữa thành công mượn tài sản chung của Hogwarts là Chậu tưởng ký mang về phòng, đã vậy còn chậm chạp không chịu trả lại.

Lúc cậu xin ở lại Hogwarts làm giáo sư, không chỉ Ron, Hermione, mà ngay cả giáo sư McGonagall cũng cảm thấy khó hiểu, bởi vì trước kia cậu từng thề son thề sắt với giáo sư McGonagall là cậu sẽ trở thành một thần sáng --- khi cậu còn chưa tốt nghiệp đã nhận được vô số lời mời, với thành tích xuất sắc trong môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, chuyện Harry trở thành một thần sáng đã như ván đóng thuyền.

Nhưng không ai biết, Harry ở lại, có lẽ chỉ vì cái Chậu tưởng ký này, đó là do Dumbledore để lại, đã từng chứa đựng ký ức của hai vị hiệu trưởng vĩ đại nhất...

Trước khi tốt nghiệp cậu đã từng thử hỏi giáo sư McGonagall 'mượn' Chậu tưởng ký, nhưng bà đã trả lời cậu rằng Chậu tưởng ký là tài sản chung của Hogwarts nên không thể cho người ngoài mượn.

Dưới ánh mắt nghi hoặc của đối phương, Harry chỉ thẹn thùng cười cười, cũng không có biểu hiện ra sự chấp nhất của chính mình.

Ngược lại, lúc sau này nhờ vào thực lực của cậu bài ra trong đại chiến đã thành công xin được chức giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, khi đó cậu mới một lần nữa hướng về phía giáo sư McGonagall mượn Chậu tưởng ký, giáo sư McGonagall đã nhìn chằm chằm vào biểu tình của cậu, làm cho Harry có cảm giác không dám nhìn thẳng.

Trên thực tế, cậu thật sự cần dùng nó.

"Ta không biết là con dùng nó làm gì, nhưng đừng làm nó ảnh hưởng đến biểu hiện khi lên lớp." Bởi vì Hogwarts có quy định, nên lúc ấy giáo sư McGonagall xụ mặt, có vẻ không tình nguyện mà đem chậu tưởng ký ra.

"Con bảo đảm." được sự cho phép Harry thề son sắt nói.

Trên thực tế, ở năm học thứ bảy, cậu đã từng ghé thăm chậu tưởng ký vô số lần, cho đến khi giáo sư McGonagall dời phòng hiệu trưởng, làm Harry khó có thể xuống tay. Rốt cuộc cũng mượn được đồ, và Harry cũng không nghĩ tới việc là sẽ đem trả lại, cậu đặt nó trong không gian tư mật nhất của mình, làm cho cậu thấy thật an tâm, đôi khi, cậu thậm chí còn cảm thấy mình thật sự không rời được nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net