Bất diệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

BẤT DIỆT - BẢN ĐẦY ĐỦ
(Hoàn thành: 13/7/2020 - Đăng wattpad: 02/11/2021)

(BẤT DIỆT - Bản rút gọn | Hoàn thành và đăng facebook:  13/7/2020 tham gia #fanfic_harry_potter_phép_màu_theo_ý_thích)

-----o0o-----

1.

Harry ôm một bó hoa lily trắng đi vào Thung lũng Godric.

Sau nhiều năm khi chiến tranh kết thúc, nơi đây lại trở về dáng vẻ xinh đẹp vốn có: một ngôi làng nhỏ yên bình. Harry đi trên con đường đá được bao bọc bởi những ngôi nhà cổ kính, ngắm những cửa hàng bán lẻ người ra kẻ vào rồi lại nghĩ đến Hẻm Xéo. Cậu lướt qua quán rượu ầm ĩ tiếng cười to, hương rượu nồng nàn xộc vào khoang mũi mà nhớ quán Ba Cây chổi ở làng Hogsmeade. Harry cười khẽ, bước nhanh chân.

Thung lũng Godric như một bản thu nhỏ của thế giới pháp thuật, có phù thủy, có Muggle, có chổi bay, cũng có xe ô tô chạy vội. Họ sống hòa nhập yên bình tựa như những gì cậu từng mong ước.

Harry tiếp tục đi sâu vào thung lũng, dừng chân trước ngôi nhà hai tầng xưa cũ. Những vách tường đổ nát đã được xây mới, khu vườn nhỏ khô héo bên ngoài cũng đã phủ xanh hoa cỏ. Trong ký ức còn sót lại, căn nhà này từng cho cậu những tháng ngày hạnh phúc nhất, cũng khắc sâu vào linh hồn khoảnh khắc kinh hoàng nhất. Hiện giờ, nó ở trước mắt cậu, khang trang và mới mẻ lại tựa như một cái xác rỗng, khiến cậu không dám bước chân vào cánh cửa đang đóng chặt kia mặc dù người yêu cầu xây mới nó chính là bản thân. Đối với cậu, nơi đây chứa đựng những ký ức quá mức nặng nề.

Đứng lặng một hồi, Harry xoay người rời đi.

Nghĩa trang tại thung lũng Godric xây dựng tại khu đồi phía đông, phía trước dựng lên một tấm bia tưởng niệm rất lớn. Đây cũng là vì sau chiến tranh, mọi người cần một thứ gì đó để gửi gắm cảm xúc khi đã mất mát quá nhiều. Harry đi vào nghĩa trang rồi chậm chạp từng bước đến bia mộ quen thuộc.

"Cha mẹ, con lại đến thăm hai người đây." Harry cúi người vuốt nhẹ tấm hình khắc trên bia đá, một người đàn ông tóc đen bù xù anh tuấn cùng một người phụ nữ tóc đỏ xinh đẹp. "Hôm nay Ginny cùng bọn nhỏ về Hang Sóc, họ muốn đi cùng nhưng con nói không cần, cha mẹ sẽ không để ý chứ?".

Mỗi năm, Ginny đều đề nghị đến thăm cha mẹ trước rồi mới về Hang Sóc, Harry dù vui mừng nhưng vẫn cảm thấy áy náy. Ngày mà mọi người vui vẻ bên gia đình lại là ngày giỗ của cha mẹ cậu, cậu cũng không muốn sự thương cảm này làm ảnh hưởng họ. Hoặc ít nhất, cậu không muốn lại nghe sự an ủi của người khác.

Dù là thiện ý.

Harry đặt bó hoa xuống mộ, bên cạnh một bó hoa lily khác. Cậu không quá bất ngờ, dẫu sao mỗi năm đều có người đến viếng mộ cha mẹ cậu, chỉ không biết lần này là ai thôi. Harry xoay người ngồi bệt xuống đất, tựa người vào bia đá, ngẩng đầu nhìn trời. Đôi mắt màu lục đã sớm mất đi sự trong veo ngây ngô ngày trước, đọng lại chỉ còn niềm tang thương trầm ổn.

"Albus ở Slytherin tốt hơn con tưởng, cũng nói nhiều hơn rồi. Có vẻ nó đã tìm được bạn bè cho mình."

"James vẫn nghịch ngợm như thường, thậm chí có phần giống Fred và George. Con đã có thể tưởng tượng ra viễn cảnh một tầm thủ Quidditch cưỡi chổi rải kẹo cười khắp nơi."

"Lily rất ngoan ngoãn, tựa như thiên thần vậy. Chờ tới lúc con bé nhập học, nếu không vào Gryffindor thì cũng là Ravenclaw."

"Công việc Thần Sáng của con vẫn vậy, khá tốt. Ginny đã là chủ biên của mảng Quidditch quốc tế."

"Ron và Mione rất tốt. Mặt dù hai bồ ấy luôn cãi vả chuyện vụn vặt nhưng ai cũng thấy rõ họ rất hạnh phúc."

"Teddy càng lớn càng giống chú Lupin, cũng kế thừa tài năng biến hình của cô Tonks. Nhìn thằng bé ngày một trưởng thành tốt đẹp, con nghĩ hai người họ sẽ an lòng lắm."

...

Harry cứ nói lảm nhảm hết chuyện này tới chuyện khác. Thanh giọng trầm trầm, ấm áp kéo những ký ức đời thường của cậu thành sợi dây liên kết với cha mẹ. Cuối cùng thì, đôi mắt màu lục kia cũng đã thấm nhuộm ý cười hạnh phúc.

Đối với Harry, gia đình luôn là điều cậu mong ước và trân trọng.

Thật lâu sau, Harry xoay người. Nắng gắt đã phủ đầy trên vai cậu.

Harry nói: "Con phải đi rồi. Lần sau con lại..."

Bất chợt, Harry nhíu mày, tức giận ra mặt. Cậu gạt hai bó hoa ra một bên, để lộ một con chuột chết nằm bên dưới. Chết tiệt hơn nữa, đuôi con chuột này được cột nơ ruy băng nối với bó hoa lily ban đầu.

"Thằng khốn nào thế này!"

Harry gầm lên, rút đũa phép chỉ vào con chuột chết, niệm chú.

"Deletrius!" 

Ma lực chuyển động, con chuột lập tức tan biến thành cát bụi. Thu lại đũa phép, Harry đứng bật dậy, "Cha mẹ, con đi đây".

Nhất định phải tìm cho ra tên khốn đã khinh nhờn cha mẹ cậu.

Từ sau vụ việc của Peter, cậu ghét nhất chính là chuột.

2.

Harry ngồi trên ghế ven đường, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo cho lắm. Bên cạnh cậu, à không, cách cậu khoảng giữa cái ghế, ở đầu bên kia, là dì Petunia.

Petunia Dursley.

Lúc này, trong đầu Harry là một chuỗi suy luận quái lạ.

Dì Petunia ghét cha James nên quà thăm mộ là một con chuột chết.

Dì Petunia thương mẹ Lily nên quà thăm mộ là một bó hoa lily trắng.

Suy ra, cha mẹ là vợ chồng, quà thăm mộ là bó hoa nối với chuột chết?

Harry lập tức nghĩ đến: Ý dì Petunia là cha cưới được mẹ giống như 'hoa nhài cắm bãi phân trâu'?! Dù họ hạnh phúc hay đã chết cũng không thay đổi được sự thật này?

"Mày dạo này sống thế nào?"

Bị hỏi, Harry giật mình nhìn sang. Dì không nhìn cậu, chỉ nhìn dòng người đi đi lại lại phía xa. Bây giờ cậu mới phát hiện, dì Petunia đã già lắm rồi.

Harry đáp: "Đều tốt. Còn dì? Dudley thế nào?".

"Lấy vợ, sinh con, khá tốt." Dì Petunia đáp gọn lỏn.

Harry nghe xong cũng chẳng biết phải tiếp chuyện thế nào, cũng chẳng nghĩ ra được chuyện gì để nói. Đối với cậu, gia đình Dursley đã là quá khứ xa xăm. Không chán ghét, không căm hận, cũng chẳng trông đợi, tất cả đã kết thúc từ trước khi chiến tranh xảy ra. Họ đi đâu, làm gì, sống thế nào, cậu không biết cũng không cần phải quan tâm. Nếu không phải hôm nay dì Petunia xuất hiện, có lẽ Harry đã quên mất bản thân còn một người thân thuộc là dì.

Đúng lúc này, một ý nghĩ chợt lóe trong đầu Harry. Cậu buộc miệng thốt lên: "Làm sao dì vào được mộ của cha mẹ con?".

Nghĩa trang tại Thung lũng Godric đã được ếm bùa che mắt với Muggle. Họ chỉ có thể nhìn thấy bia tưởng niệm chứ không thể nào thấy được bia mộ.

Lúc này, Petunia mới quay đầu nhìn đứa cháu trai ruột thân-đến-mức-chẳng-khác-nào-người-lạ, nói: "Nhờ nó".

Dì đưa cho Harry một chiếc huy hiệu bạc.

Harry nhận lấy. Ngay lúc các ngón tay của cậu chạm vào huy chiếc huy hiệu, một đường nứt dài xuất hiện chia nó làm đôi. Cậu giật mình buông tay, chau mày nhìn chiếc huy hiệu rơi trên ghế, rồi lại ngẩng đầu nhìn người phụ nữ ở đối diện. Petunia quả thật không ngờ tới sẽ xảy ra chuyện thế này, trong tích tắc hiện rõ sự lo lắng nhưng rồi lại hoá thành sự khinh thường trên nét mặt.

Bà nói: "Sống tốt của mày chính là vậy à?"

Harry không hiểu được sao dì Petunia lại đột nhiên giở chứng khó ưa, chỉ liếc bà một cái rồi cẩn thận cầm chiếc huy hiệu lên. Nó mang hình khiên khắc hình thanh kiếm của kỵ sĩ, xung quanh còn đầy chữ tí ti chẳng khác Cổ ngữ Rune là bao. Cậu kiểm tra hồi lâu, thậm chí dùng cả ma lực dò xét, chẳng thấy gì khác lạ. Đây... hẳn là một huy hiệu bình thường.

Đúng lúc này, dì Petunia cất lời.

"Lily đã kể rất nhiều về phù thủy, tao cũng từng tìm đọc truyền thuyết về chúng mày. Do Muggle viết, tụi mày gọi tụi tao như vậy, đúng chứ? Phù thủy từng bị săn giết bởi giáo đình bởi vì chúng tàn ác, thích giết hại và hủy hoại con người."

"Không phải như vậy!" Harry lập tức ngắt lời.

Petunia chỉ liếc nhìn cậu một cái, không để tâm mà nói tiếp. "Thế theo mày phù thủy đều tốt? Giống như kẻ mà mày đã giết?".

Harry không thể phản bác.

Petunia nói: "Tao từng muốn trở thành phù thủy, giống Lily, nhưng Dumbledore từ chối tao. Sau này, ông nội biết Lily đi học ở Hogwarts, mày có biết ông đã nói gì với tao không?".

Harry không đáp, Petunia cũng chưa từng kỳ vọng cậu có thể trả lời. Dù sao thằng lỏi con này cũng chẳng biết ông cố ngoại nó là ai.

"Dòng họ Evans không phải quý tộc danh giá, càng không là phù thủy, thậm chí chỉ như dân đen sống hèn mọn ở Anh quốc rộng lớn này. Nhưng dòng họ Evans từng thề sẽ kế thừa sức mạnh ý chí và cung phụng tín ngưỡng của thánh kỵ sĩ: căm ghét hắc ám, tránh xa quỷ dữ. Bởi vì từ thời xa xưa, rất nhiều người vô tội đã bị lũ phù thủy chúng mày giết hại thảm thiết."

Petunia vừa nói vừa nhìn thẳng vào Harry, kiêu ngạo nâng cao đầu tựa như trước đây khi cậu còn nhỏ.

"Đến giờ lời thề đó đã không còn thực hiện được, nhưng ít nhất trong chúng ta chưa từng có ai là phù thủy. Lily chính là sự bội ước." Petunia lại nhìn về nơi khác, "Dùng sức mạnh mỏng manh của thánh kỵ sĩ trở thành phù thủy để rồi nhận lấy nguyền rủa như một sự trừng phạt vào người. Sau đó, chết".

Harry siết chặt huy hiệu trong tay, sắc mặt âm trầm. Cậu sẽ không hét lên giận dữ như lúc còn nhỏ, mà hiện tại sẽ nhẫn nại nghe hết câu chuyện này.

Petunia nhướng mày nhìn cậu. Thằng nhóc này khác xưa quá rồi. Bà nói tiếp.

"Tao ghét cha mày, không chỉ vì đó là thằng vô lễ xấc láo, kiêu căng ngạo mạn mà còn vì hắn đã hại chết Lily. Tao từng hâm mộ phù thủy bọn mày để đổi lại chỉ là vài bức thư của Lily cùng lời báo tử của Dumbledore. Tao ghét mày vì mày làm xáo trộn gia đình tao, cũng vì mày rồi cũng mang theo nguyền rủa mà chết như Lily." Chợt, Petunia cười khẽ, "Nhưng ít ra mày may mắn lắm, còn sống tốt tới giờ".

Lúc này, Harry mới nói: "Không phải thánh kỵ sĩ đều tốt".

Petunia nói: "Có tốt thì có xấu, ai cũng vậy thôi".

Harry hỏi: "Nguyền rủa là thật sao?".

Petunia đáp: "Thật hay giả thì có ý nghĩa gì? Thánh kỵ sĩ gặp phù thủy, cuối cùng con bé vẫn lựa chọn trở thành phù thủy, lại đem hy vọng trao cho mày".

Thấy Harry đần mặt, Petunia khó được cười mỉa một cái. Cuối cùng thì bà lại thấy được thằng nhóc chết tiệt của ngày trước. Bà nói tiếp: "Mày đúng là không biết chút gì về kẻ thù khi xưa của phù thủy cả. Khi một vị thánh kỵ sĩ kết thúc hành trình của mình, sự đảo ngược sẽ lập tức tiến hành. Mày là tín ngưỡng mãnh liệt nhất của Lily, là người kế thừa duy nhất của nó, đương nhiên sẽ chính là người hoàn thành những gì mà nó chưa thực hiện được."

Harry cảm thấy cổ họng đau rát đến kỳ lạ. Cậu cất lời run rẩy, "Con... đã từng là người kế thừa sức mạnh ý chí của thánh kỵ sĩ sao?"

"Ờ, sau đó Lily chết, mày kế thừa rồi lại chết, cuối cùng hành trình bị đảo ngược." Petunia tiếp lời một cách đắng chát.

Bà biết về Lời nguyền tử vong của phù thủy. Nếu Lily không thể trốn thoát thì chỉ có chết. Cho nên, con bé trao toàn bộ sức mạnh cho đứa con mới một tuổi của mình, khiến dòng máu lai tạp của nó trong khoảnh khắc cận kề tử vong hoàn thiện thành người kế thừa thánh kỵ sĩ. Chiến đấu với hắc ám trở thành bản năng, kéo theo kẻ thù cùng chết, hoàn thành sứ mệnh vốn có. Cuối cùng còn sót lại chính là thứ ma lực của dòng họ Potter chảy trong huyết quản hậu duệ của nó.

Thật... nực cười.

Mang trong mình sứ mệnh bất hạnh lại dùng chính sức mạnh của mình đảo ngược hậu quả tàn khốc đã gây ra, nếu nói phù thủy là kẻ bị nguyền rủa thì thánh kỵ sĩ cũng chẳng khác là bao.

Harry cúi gằm mặt, hai tay siết chặt. Cậu luôn biết chính mình còn sống là vì được mẹ bảo vệ, quả nhiên không sai chút nào. Nghĩ tới đây, Harry ngã đầu ra sau thành ghế, dùng cánh tay che khuất đôi mắt. Giọng cậu cất lên mệt mỏi: "Lúc nãy dì nói thế là biết chuyện gì rồi sao?"

Petunia không nhìn Harry, dường như rất không muốn trả lời vấn đề này. Thật lâu sau, ngay lúc Harry cho rằng bà sẽ im lặng mãi như thế, câu trả lời lại vang lên.

"Dù gì cũng từng là người thừa kế của thánh kỵ sĩ, mang theo dấu vết của ác quỷ chẳng phải là chuyện rất sỉ nhục sao?"

Harry cười nhẹ, siết chặt chiếc huy hiệu trong tay. Cậu rất muốn hỏi thêm nhưng biết rõ dì Petunia sẽ không đáp nữa. Giống như lời của dì, mọi chuyện đã không còn liên quan tới cậu bởi vì cậu là Harry Potter kế thừa dòng máu phù thủy. Dòng máu Evans mà cậu mang trong người đã không còn thánh lực của thánh kỵ sĩ, nó đã kết thúc theo cái chết của mẹ từ lâu.

Hôm nay dì nói cho cậu biết sự thật, vậy về sau, bí mật này sẽ bị chôn vào dĩ vãng. Không có thánh kỵ sĩ, không có phù thủy, tất cả đều xem như chưa từng tồn tại. Mà giữa Harry Potter và Petunia Dursley, hai người họ xem như chính thức là người xa lạ.

Trời chập choạng tối, Harry chống tay đứng dậy. Dì Petunia đã sớm rời đi. Harry biết, đây là lần cuối cùng họ gặp nhau.

Bất chợt, Harry đảo mắt. Cậu cúi người cầm lên một bức ảnh trên ghế. Bức ảnh chụp hình ba đứa trẻ: hai cô gái nhỏ với mái tóc màu đỏ cười rạng rỡ cùng một cậu bé tóc đen với chiếc mũi ưng to tướng.

Nét mặt Harry dãn ra, khóe miệng cong lên. Cậu cất tấm ảnh vào túi áo, rời đi.

3.

Harry vừa đi vừa nhìn chằm chằm chiếc huy hiệu nứt đôi trên tay, ý muốn nghiên cứu nó một cách triệt để. Cậu có thể khẳng định, thứ này vẫn còn hoạt động được, đáng tiếc rằng ma lực lại không dò xét ra bất cứ dao động sức mạnh nào cả. Chờ tới lúc bỏ cuộc, Harry giương mắt nhìn lên mới phát hiện bản thân đã đi đến Ngã Tư Vua.

Hôm nay đúng là một ngày để ôn lại ký ức cũ.

Harry lững thững đi vào, đến trước lối vào sân ga 9¾ thì dừng lại. Hiện tại, Hogwarts đã khai giảng, sân ga khẳng định sẽ vắng tanh. Dù biết thế, Harry vẫn cứ đi đến lối vào, nghĩ muốn nhìn xem chiếc xe lửa hơi nước kia còn tốt không. Sau chiến tranh, mọi người đều đề nghị thay một chiếc xe lửa mới cho nên chiếc xe lửa màu đỏ từng theo cậu thời đi học đã trở thành vật trưng bày. Nếu đã muốn hoài niệm, chi bằng làm hết trong ngày hôm nay.

Harry tự ếm cho bản thân một Bùa Ẩn rồi bước vào lối vào. Đáng tiếc, ngay khi cậu tiến tới một bước, toàn bộ Ngã Tư Vua chợt chấn động mãnh liệt.

Ma lực bạo phát hủy hoại khắp không gian.

"Aaaaa!"

"Chạy mau!"

"Động đất!!!"

...

Tiếng thét vang lên inh ỏi, người người hoảng loạn lao nhanh ra ngoài.

Ầm! Ầm! Ầm!

Vách tường bắt đầu sụp đổ, cát bụi mù mịt che lấp lối đi.

"Chết tiệt!" Harry nghiến chặt răng trụ vững giữa trung tâm bạo loạn, tay phải nắm chặt đũa phép liên tục niệm chú.

"Protego!"

Màn chắn ma thuật xuất hiện bao bọc Harry nhưng rất nhanh lại bị sức mạnh bạo loạn kinh hồn đánh nát.

"Lạy Merlin, chiếc huy hiệu chết tiệt! Dì Petunia cần mày giúp chứ tao thì không! Đừng phá nhà người khác!" Harry bắt đầu cáu.

"Protego Maxima!"

"Fianto Duri!"

Lại một màng chắn ma thuật xuất hiện. Lần này dưới sự gia cố, nó miễn cưỡng cong cong quẹo quẹo trước sức tàn phá của ma lực bạo động. Harry thở ra một hơi, bắt đầu tập trung khống chế ma lực đang thoát ra từ lối vào cùng thứ sức mạnh mới đang điên cuồng phá hủy vách ngăn không gian giữa hai thế giới. Cậu từng chút một dùng ma lực chữa trị vách ngăn rồi lại thăm dò cách ly chiếc huy hiệu. Vào lúc tưởng chừng sắp hoàn thành ngăn cản sự bạo động, vài tiếng "răng rắc" nhỏ vang lên, chiếc huy hiệu nhanh chóng vỡ vụn trên tay Harry.

Còn chưa kịp làm ra phản ứng, Harry đã bị một nguồn sức mạnh kinh khủng đè nặng, không thể kháng cự được mà khụy người xuống đất. Cảm giác từng tế bào đang căng cứng rồi vỡ vụn, Harry đè nén cơn đau ập tới, chuyên tâm chống cự thứ sức mạnh nóng bức như mặt trời rực lửa.

"Đây chính là... thánh lực?"

Harry nắm chặt đũa phép, khó nhọc niệm chú: "Repello Inimigotum!"

Ma lực bất tận tuôn trào như muốn rút cạn sức lực của Harry nhanh chóng hình thành thêm một màn chắn ma thuật cỡ lớn. Toàn bộ sức mạnh bạo động liên tục đánh sâu vào lớp màng đều bị triệt tiêu, đảm bảo an toàn nhất định cho nhà ga Ngã Tư Vua. Đồng thời, dưới sự ảnh hưởng của hai nguồn sức mạnh to lớn, toàn bộ Ngã Tư Vua đã trở thành khu vực bị phong bế kín kẽ.

Ánh mắt Harry dần mờ, cảm giác tay trái biến hóa, cậu đưa mắt nhìn sang, sau đó cười không nổi nữa. Lòng bàn tay chứa đầy bột mịn, khỏi nghĩ cũng biết là tro cốt của đứa nào. Mất đi vật chứa, thánh lực điên cuồng thoát ra mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Một tiếng chấn động mạnh, màng chắn ma thuật rốt cuộc vỡ nát.

"Protego!"

"Protego Tatalum!"

Giây phút này, Harry rất biết ơn người đã ếm cho bản thân một cái bùa bảo vệ, nếu không chắc chắn cậu sẽ vào St. Mungo's mất. Chỉ là giọng nói này sao nghe quen quen?!

Chờ thánh lực hao hết, toàn bộ lớp bảo vệ cũng tan xương nát thịt, Harry mới có cơ hội thở dốc một hơi. Cậu vừa loạng choạng đứng lên đã nghe được tiếng bước chân dồn dập đến gần, sau đó là một cánh tay giữ lấy cậu đứng vững. Chưa kịp nói lời cảm ơn, Harry đã bị mỉa mai một cách khắc nghiệt.

"Harry Potter vĩ đại của chúng ta rốt cuộc cũng muốn trở thành Hắc Ma Vương đời thứ ba à? Nếu còn không muốn chết thì lập tức rời đi chỗ này, còn lại để cho mấy lão già bên Bộ xử lý."

"Dra... Draco?!"

Draco Malfoy nhướng mày, buông tay đang giữ Harry mà chuyển sang cổ áo rồi kéo xềnh xệch người nọ độn thổ rời đi, vừa kịp lúc tránh thoát sự dò tìm của Thần Sáng được cử đến xử lý sự cố. Ngay khi cả hai vừa đứng vững ở một góc phố cách Ngã Tư Vua cả trăm dặm, anh lập tức nhìn chằm chằm Harry bằng ánh mắt giết người.

"Cậu tốt nhất là giải thích cho tôi nghe lọt tai, nếu không liệu hồn mà chờ Granger giáo huấn."

Harry vội phản bác: "Chuyện này không liên quan tới tớ, là do..." Harry vừa đưa tay lên thì tức khắc đứng như trời trồng, chẳng có bằng chứng cũng như không biết giải thích làm sao cho ngài quý tộc đối diện biết được sự thật. Đầu sỏ gây tội đã nát thành cám heo rồi.

"Sao? Do cậu bạo động ma lực à?"

Nhìn nụ cười khinh khỉnh của thanh niên tóc bạch kim, Harry mở miệng muốn nói lại thôi, cuối cùng đành ngậm đắng nuốt cay cam chịu.

Khốn khiếp!

Draco khoái chí nhìn Harry thua trận, "Đi thôi, cậu cũng không muốn ngày mai Nhật Báo Tiên Tri sẽ có tiêu đề nổi cộm là: Đấng cứu thế Harry Potter tấn công Muggle – Khởi đầu cho Hắc Ma vương đời thứ ba chứ?".

Dứt lời, anh xoay người bước đi thong dong. Harry bực bội xoa rối mái tóc, mắng nhỏ vài câu rồi theo sau.

Bây giờ cả hai đang ngồi trong một quán cà phê sang trọng. Dù đến thế giới Muggle, Malfoy vẫn luôn kén cá chọn canh. Trải qua nhiều năm, Harry đã có thể bình thản ngồi cạnh nói chuyện với Draco Malfoy, không xung đột, không chửi đổng, không động tay động chân động đũa, thậm chí còn gọi tên thánh của nhau. Một chuyện mà quay ngược về thời còn đi học, Harry sẽ trợn mắt hô to không tin.

Draco đan tay, bắt chéo chân, ngã người ra sau ghế, cằm hơi nâng cao rồi bắt đầu ngân nga: "Như vậy, Cậu bé Vàng của chúng ta có thể cho tôi biết cậu lại chơi ngu điều gì với vật phẩm luyện kim hay không? Thiết nghĩ với đầu óc đầy cỏ lác như cậu thì muốn huênh hoang trước Muggle chẳng khác nào Lockhart thứ hai".

Harry bắt đầu cáu. Nghe xem, đây là tiếng người sao? Dù vậy, cậu vẫn bình tĩnh hỏi lại: "Vật phẩm luyện kim?".

Draco đảo mắt, "Ngoài nó còn thứ gì cộng hưởng với ma lực to lớn vĩ đại của cậu để làm ầm lên như vậy. Nghe, tôi không cần biết cậu lượm ở ống cống nào thứ tốt đến thế nhưng đừng đắc ý. Dù nó hư hỏng lỗi thời cũng có khả năng kéo theo cậu chết cùng. Muốn chơi ngu cũng phải ngu có trình độ. Lúc trước cậu thoát chết chính bởi vì người kia chơi ngu đấy".

Harry gầm lên: "Malfoy!".

Draco cười nhếch mép không nói nữa. Anh biết thằng Đầu Sẹo đã nghe lọt tai. Vậy là đủ.

Hiểu rõ bản thân luôn nóng máu khi gặp thằng đối diện, Harry nhanh chóng hít thở sâu, dùng kinh nghiệm mười mấy năm qua để dằn xuống lửa giận. Cuối cùng, cậu cười được một cái như chưa có gì xảy ra. Harry chợt hỏi bâng quơ: "Cậu biết gì về thánh kỵ sĩ không?"

"Hm?" Draco nhướng mày, thầm nghĩ: Xem ra đây là nguyên nhân cho vụ lùm xùm ban nãy của Đầu Sẹo. Ngã người ra sau ghế, anh đáp: "Thánh kỵ sĩ hiếm như bốn nhà sáng lập Hogwarts

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC