CHƯƠNG 2: Cuốn theo chiều gió

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có nơi nào trốn thoát cho kẻ tội đồ khi cơn mưa hè đang xối xả dưới bầu trời Anh quốc? Có tiếng cười khe khẽ phát ra từ miệng mái tóc vàng hoe bởi con bé luôn biết rõ câu trả lời.

Dưới làn nước tầm tã, từng tiếng bước chân gấp gáp không ngừng vang lên. Âm thanh chan chát phát ra ngày một nhanh, bàn chân nhỏ nhắn ngập trong biển nước vẫn không có dấu hiệu mệt nhoài. Nó vẫn không ngừng chạy, mặc cho nước đã ngập qua bàn chân trần. Hơi lạnh từ lòng chân khiến con bé choáng váng, trong một thoáng cả người cô bé gần như không trụ vững ngã nhào xuống đất.

Nước mưa cuối cùng đã phát huy hết tác dụng, chúng giúp con bé trở nên tỉnh táo hơn mà đứng dậy tiếp tục cuộc chạy trốn.

Chốc chốc lại có một cái thùng, một lon nước trôi tới, nhưng tất cả đều bị con bé tóc vàng đẩy dạt sang một bên. Trong khu ổ chuột tồi tàn bẩn thỉu, mực nước đã dâng tới cửa cuốn trôi mọi rác thải, mọi hi vọng sống của những kẻ khốn cùng.

Lạnh quá! Cái lạnh thấu xương khiến tôi ôm chặt cơ thể. Bàn tay nhỏ níu kéo tay áo trên vai, ngăn cho bộ váy thùng thình không tuột khỏi người. Vết máu ngày càng lan rộng dưới sự tác động của nước, màu trắng của chiếc váy nay chỉ còn là những chấm nhỏ nổi bật trên nền vải màu rượu. Vạn bông tuyết nhẹ nhàng ẩn hiện dưới bầu trời đỏ rực, đưa tiễn những linh hồn về với đất mẹ.

Nhưng liệu Chúa sẽ đoái hoài đến một kẻ là nô lệ của dục vọng, yếu đuối đến nỗi một tiếng hét cũng đủ làm hắn ngã xuống?

Đè nén nỗi sợ đàn trực trào, tôi xiểng niểng ngồi bệt xuống đất. Hệt như con chim nhỏ mất đi đôi cánh, mọi khát vọng sống dường như biến mất. Tôi thấy tâm trí mình quay cuồng khi dòng nước vẫn đang nỗ lực thức tỉnh mái tóc vàng óng này. Nước mưa dội lên đầu, chảy xuống mắt, trán. Lướt qua cả bả vai gầy guộc rửa sạch mọi vấn bẩn trên mặt. Máu của kẻ thù cũng không còn, thứ duy nhất mà gã để lại cho tôi là một bộ váy đầy máu. Và bộ não muốn nổ tung.

Tôi là ai nhỉ? Là đứa con gái nhà giàu bị thất lạc mà những kẻ khốn cùng thường nói? Hay chỉ là một con nhỏ nô lệ có chút nhan sắc? Thiên Chúa chưa bao giờ trả lời tôi cả, thật đáng buồn. Tôi nuốt xuống làn nước đang chảy trên mặt, những giọt nước làm dịu cơn khát. Những cơn khát cháy bỏng, những hoài niệm xa xôi.

Chúng giúp tôi bình tĩnh rồi lại ôm mộng về một cuộc sống giàu có. Những đứa trẻ bình thường được nuôi dạy thế nào? Tôi tự hỏi khi nghĩ tới nụ cười ngây thơ và đôi mắt sáng như sao của chúng. Sau này lớn lên chúng sẽ trở thành gì? Lại một câu hỏi nữa, nhưng lần này tôi sẽ tự trả lời cho chính mình.

Sau này lớn lên con bé tóc vàng phải chăng sẽ tìm thấy cái gia sản kết xù mà nó đánh mất. Những giọng nói lảng vảng bên tai về mái tóc mượt mà và làn da trắng muốt là minh chứng cho một cuộc sống nhung lụa liệu có tồn tại. Quá nhiều thắc mắc, chẳng có giải đáp nào cho chúng khi tôi vẫn còn sống.

Những đớn đau đã trải qua, thiết nghĩ tôi nên ước mình có một cuộc sống bình yên và hạnh phúc. Nhưng không, con bé tóc vàng thề với Chúa dù nó có phải xuống địa ngục. Con bé cũng phải bán mình cho tiền bạc. Con bé không bao giờ chấp nhận một cuộc sống bình thường, sẽ không bao giờ tôi chấp nhận đâu... Hàng ngàn lần bật khóc vì nỗi sợ hãi chính bản thân, và rồi sau một đêm tất cả lại quay về như ban đầu. Hệt như những giọt lệ hôm qua chỉ là giả vậy...

Sau tất cả tôi chưa từng thấy những suy nghĩ ấy sai lầm. Sai lầm duy nhất trong cuộc đời tôi là được sinh ra. Tôi sẽ không hối hận, nếu có thì bọn họ sẽ xẻo thịt tôi mất.

Lũ trẻ tại tầng cao nhất khu ổ chuột luôn sống cùng nhau, làm mọi thứ cùng nhau. Và thậm chí suy nghĩ của chúng cũng giống nhau. Những kẻ lạc đàn chưa từng sống nổi qua hai mùa hạ. Bọn chúng chia sẻ cho nhau những suy tính ích kỉ, từng chút từng chút nhiều lên. Nhào nặn thành những đứa trẻ ngoan đạo nhưng lại vờ như không nghe thấy lời Chúa.

Ngắm nhìn mảng trời tối mịt, tôi đưa tay vẽ lên đó một vì sao. Cái lắc trên tay bỗng toả sáng lạ thường. Người ta có thể thấy được chữ Scarlett được in rõ nét và kì công trên đó, xung quanh miếng vàng khắc cái tên ấy là những viên ngọc trang trí khác, có viên tròn vo như hòn bi, lại có viên có hình bông hoa, một số viên khác còn rũ xuống những sợi dây vàng.

Ánh sáng của báu vật, ánh sáng của tình mẫu tử. Ánh sáng không bao giờ bị phá hủy, ánh sáng không bao giờ có thể mở ra.

Cuốn theo chiều gió gió, tên tôi tượng trưng cho sự tươi đẹp ấy. Sự tươi đẹp chẳng bao giờ tồn tại trong đời con bé tóc vàng. Chi ít thì nó cũng tự trưng cho màu đỏ - màu của sự may mắn. Tôi thầm nhủ, khi tất cả đã sụp đổ.

Giết người rồi, tôi giết người trong một căn hẻm bẩn thiểu và bàn tay tởm lợm của gã đàn ông quanh quẩn bên người. Có nỗi sợ, nỗi sợ bị phát hiện và không có chút tội lỗi nào cả. Không có, tôi lại khóc vì sự tệ hại của bản thân.

Tôi đã từng giết người trước đây chưa? Dòng suy nghĩ thoáng qua rồi bị dập tắt bởi một nụ cười khổ. Tôi nghĩ là có, nhưng bản thân chẳng nhớ gì cả. Tôi không tin một đứa trẻ ở nơi hỗn loạn nhất thế gian chưa từng giết người. Nhưng sự thật luôn khiến con người ta bị thôi miên về một cuộc sống mình mơ ước. Rồi tôi sẽ đi về đâu? Tôi lại hỏi trước khi tầm nhìn chỉ còn lại một màu đen tuyền, với cái đầu đau như búa bổ.

Con bé tóc vàng ngủ rồi, cơn buồn ngủ ập đến che phủ những kí ức đang dần trở lại. Con bé lại quên mất lí do nó không sợ hãi, quên cả cái lí do nó chạy thục mạng để rồi chút nữa mái tóc vàng hoe của nó bị vấy bẩn. Nó quên đi, quên đi tất cả và nụ cười sẽ lại nở trên môi.

Giật mình tỉnh giấc, tôi đảo mắt nhìn xung quanh. Sự hoài nghi về giấc ngủ sau khi phạm tội khiến tôi tỉnh táo một cách nhanh chóng.

Lạy Thiên Chúa là Cha toàn năng, xin soi sáng cho kẻ tội đồ. Để nó bớt ám ảnh về cái chết của một gã đàn ông...

Nhớ lại cảnh tượng từng thớ da, thớ thịt của hắn trải lăn lóc dưới chân. Máu bắn bê bết dính lên cả bồ đồ rách rưới của tôi khiến nó thấm đẫm máu như đoá hoa hồng trơ trụi cố gắng tồn tại nơi địa ngục sống, con ngươi gã mở to nhìn chằm chằm tôi đầy kinh hãi như chứng kiến một con quái vật ghê tởm.

Tin tôi đi nếu có một triệu đô trong tay, việc đầu tiên tôi làm là đi khám bác sĩ tâm lí. Thật đấy, nếu có tiền tôi sẽ làm ngay và luôn.

Tiếng bao tử kêu inh ỏi trong con hẻm nhỏ, mưa cũng đã thưa dần. Báu mạnh chiếc bụng trống rỗng, tôi cố gắng nhấc đôi chân gần khẳng khiu của mình dậy. Những bước chân lảo đảo khiến tôi bật cười chán nản.

Tâm lí gì chứ, đến ăn tôi còn chưa lo được, mà muốn sống như người bình thường ư?

Bầu trời hôm nay không trăng cũng chẳng có sao. Không có tia sáng nào cứu rỗi tôi cả, vậy chính tôi sẽ là ánh sáng rực rỡ nhất.

Một dãy nhà giống nhau như đúc ở đường Privet Drive khiến mọi sức lực tôi như bị sự tốt lành của chúng hút cạn. Số bốn, tôi chọn đại một con số yêu thích rồi ngã khuỵu trước nhà họ. Và cơn buồn ngủ chết tiệt lại một lần nữa khiến đôi mắt tôi nặng trĩu.


Cuối cùng ánh sáng cũng chiếu xuống ánh nhìn xanh biếc. Mở mắt, một hành động đau khổ sau giấc ngủ mệt mỏi đã hoàn toàn trói chặt tôi trên chiếc giường êm ấm. Mân mê tấm chăn mềm mại, tôi thầm đánh giá tình hình trước mặt. Xem ra bản thân trúng số rồi...

Tao yêu mày số bốn ạ!

Đến bây giờ tôi mới ý thức được, có mùi gì rất thơm. Như món ngỗng quay mỗi đêm Noel nhà nhà đều quay quần bên nhau, vui vẻ cười đùa. Còn tôi chỉ có thể đứng một mình ở ngoài đó, trong đêm đông giá rét, cơ thể lạnh buốt. Thèm muốn dù chỉ là miếng thịt nhỏ....

Nhấc lưng khỏi giường, tôi đưa mắt nhìn ngó xung quanh một lượt. Căn phòng này như mới được sắp xếp lại, đồ đạt vẫn còn khá lộn xộn. Tôi bước xuống giường cầm đống giấy báo trên đầu tủ lên xem, chỉ là một ít bức vẽ mà bọn con trai hay thích. Nhìn căn phòng này tôi lại càng nghĩ đến khả năng chủ nhân nó đã không còn. Đồ đạc vẫn còn ở đây nhưng trên bàn đã bám một lớp bụi mỏng, điều ấy chứng tỏ chủ nhân nó đã không ở đây một thời gian.

Tôi thở dài, chắc có lẽ mình đã ngã vào một gia đình mất con. Trên kệ tủ đầu giường có một bức ảnh đã cũ. Người phụ nữ tóc đỏ đang yêu kiều dựa vào chàng trai có mái đầu tổ quạ, hai người đang hết sức hạnh phúc mà khiêu vũ. Ủa?

Đến lúc này tôi mới tá hỏa nhận ra tấm hình này chuyển động, trừng mắt nhìn tấm ảnh trước mặt tôi thấy đầu mình hơi choáng. Vậy ra nãy giờ tôi suy luận như thánh đều sai tỏng hết à?

Quái đãng thiệt chứ. Tôi hít một hơi thật sâu điều chỉnh lại tâm trạng, đưa tay nhấc khung ảnh ấy lên. Lật nó ra đằng sau, tôi nhanh chóng tháo rời bức ảnh. Nó vẫn chuyển động, phía sau thì hoàn toàn trống rỗng không có một cơ quan nào hết. Quả nhiên ngôi nhà này có tồn tại phù thuỷ, một kẻ có cùng giống loài với tôi.

Tôi biết bản tân mình là một phù thuỷ, và lũ trẻ ở đó cũng biết. Bọn chúng chưa bao giờ xa lánh tôi cả vì tất mọi người ở đó có ai bình thường đâu? Tôi bật cười bởi chính suy nghĩ của mình. Cái suy tưởng chừng non nớt nhưng lại toàn cạm bẫy.

Ánh mắt tôi khẽ trùng xuống, một kế hoạch đã được vạch ra trong đầu. Nụ cười trên môi cũng hiện lên, tôi lắp lại tấm ảnh rồi đặt nó về vị trí cũ. Thật thú vị làm sao, sinh vật thối nát như tôi sao có thể để lỡ cơ hội ngàn vàng này. Cơ hội lần này phải được tôi triệt để khai thác, đúng không Harry Potter?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net