Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lễ Giáng sinh, Draco trở về nhà phát hiện cha mẹ cậu rất kỳ lạ, đối xử với nhau như người thân hơn là vợ chồng. Tuy rằng cậu biết hôn nhân này chỉ vì lợi ích gia tộc nhưng ở trước mặt cậu thì họ luôn diễn cảnh vợ chồng và hiện tại giống như không muốn diễn kịch nữa mà trò chuyện đối xử với nhau như anh trai - em gái. Draco yên lặng ghi nhớ trong lòng, cậu không nói gì tức là cậu không có tư cách quản chuyện này. Vào ngày Giáng sinh, Draco muốn nhanh chóng học lễ nghi gia tộc, còn muốn tiếp khách của gia tộc sau đó thì rảnh rỗi cưỡi chổi bay lòng vòng hoặc có khi cậu sẽ viết thư cho Harry trao đổi về ngày nghỉ này. Cậu lúc đầu có mời Harry về gia tộc Malfoy chơi qua ngày Giáng sinh nhưng Harry từ chối. Cậu biết Harry muốn làm gì, chỉ là cậu ấy không muốn Draco gặp phiền phức mà thôi.

Tiệc tối Giáng sinh trôi qua, Draco bị cha gọi vào thư phòng.

"Draco, lại đây ngồi đi." Lucius ngồi ở bàn làm việc với tư thế lười biếng dựa lưng ghế nhìn cứ như vị Tử thần nhàn nhã, nhìn thấy Draco ngồi xuống ghế thì Lucius bỗng dưng đứng dậy nghiêm túc nhìn Draco làm cậu căng thẳng. "Con bây giờ đã nhập học Hogwarts nên ta nghĩ con đã đủ lớn để biết suy xét thế nào là gánh vác trách nhiệm của gia tộc. Vì vậy, ta muốn nói chuyện với con."

Draco vốn ngồi ngay thẳng trên ghế thấy cha muốn gây áp lực cậu cũng đứng dậy nghiêm túc trả lời. "Vâng, thưa cha."

"Đầu tiên, ta muốn hỏi con về địa vị của gia tộc ta trong giới Pháp thuật, con nghĩ như thế nào ?" Lucius nói.

"Tuy rằng gia tộc chúng ta thuộc dòng dõi huyết thống lâu đời nhưng gia tộc chúng ta luôn bị đem ra làm trò cười nhạo. Những người thuộc Bộ Pháp thuật luôn tìm cách đoạt quyền lực của gia tộc chúng ta, chiếm lấy tài sản của gia tộc đến ngay cả gia đình nhà Weasley cũng dám âm thầm khiêu khích. Gia tộc chúng ta không thể vì thế mà bị đánh bại được." Draco nói hết tất cả những cảm nghĩ mà chính mắt cậu đã chứng kiến, thậm chí cậu không ngần ngại lôi nhà Weasley vào vì cậu ghi nhớ nhà Weasley cả gan điều tra động tĩnh của gia tộc Malfoy.

"Chính xác. Thế, con nghĩ thế nào về cậu bé Cứu Thế chủ ?" Lucius tiếp tục hỏi.

"Harry là bạn của con, nếu bỏ đi cái danh hiệu Cứu Thế chủ thì Harry chỉ là một cậu bé được nuôi dưỡng ở Thế giới Muggle vừa mới tiến vào giới Pháp thuật. Cậu ấy mê học, lý trí bình tĩnh nên rất phù hợp là một Slytherin, đối với học viên thì Harry đối xử bình đẳng, người gặp người thích. Nhưng cậu ấy là Cứu Thế chủ thuộc nhà Slytherin, theo như cách mà cậu ấy đối xử với các học viên thì Harry là một đồng minh hỗ trợ đắc lực. Tính tình ôn hoà và bình đẳng của cậu ấy sẽ dễ thu hút rất nhiều người, với lý trí bình tĩnh và thực lực đáng nể thì có thể cậu ấy sẽ là một nhà lãnh đạo tài ba. Cho nên Harry Potter là một người đáng để làm bạn."

"Theo như những gì con nói, ta cảm thấy chưa đủ. Vậy chúng ta phải làm thế nào để có một quan hệ hòa bình với Harry Potter ?" Xem ra Draco đã thực sự trưởng thành, đối với mọi thứ xung quanh còn có thể nói ra lập trường của bản thân và cũng sẽ phân tích ra những thứ trọng yếu để mang lại lợi ích cho gia tộc.

"Harry Potter là người coi trọng tình cảm nhưng cũng là người biết nắm bắt thời cơ sẽ cố gắng để hoàn thiện bản thân. Cậu ấy chỉ giống như một con chim non rời khỏi tổ chưa đủ khả năng để thực hiện tư tưởng của bản thân, chúng ta có thể vì điều này mà lợi dụng cậu ấy nhưng cậu ấy là người nặng tình nặng nghĩa tất nhiên sẽ mang lại cho gia tộc ta nhiều lợi ích. Cứu Thế chủ này có thể giúp chúng ta nhiều hơn sau này." Draco bình tĩnh đưa ra quan điểm của bản thân về Harry, sau đó bèn nhịn không được nói với Lucius. "Nhưng Harry dù sao vẫn là bạn của con, con hy vọng sau này chúng ta sẽ không làm gì phải tổn thương cậu ấy."

"Ừm ? Xem ra con coi trọng mối quan hệ với Harry Potter, như vậy con biết nên làm gì rồi phải không ? Tương lai của gia tộc Malfoy đều nằm trong tay của con." Lucius trầm tư một lát rồi nói. "Ta hy vọng cậu bé đó sẽ không làm cho chúng ta thất vọng. Được rồi, con ra ngoài đi !!"

Draco rời khỏi thư phòng, Lucius ngồi xuống ghế thầm suy nghĩ, đưa tay mở ngăn kéo tủ hé ra một ảnh chụp - chính là ảnh chụp Harry vào ngày Halloween thể hiện rõ ràng nét mặt ngượng ngùng của cậu ấy làm Lucius phải mỉm cười. Đối với người bạn đời nhỏ bé thế này, Lucius không có lên tiếng kháng cự nhưng cũng khó chấp nhận bởi vì khoảng cách tuổi tác của hai người rất lớn, Harry vẫn chỉ là một cậu bé, sau này sẽ có một tương lai tươi sáng mà hắn là người đứng đầu của gia tộc Malfoy - hơn Harry hai mươi tuổi, là cha của bạn Harry. Hắn và Harry trong lúc này còn phải trải qua một con đường dài, thậm chí tương lai sau này chắc gì họ có thể đứng cạnh nhau hay không. Hắn bây giờ chỉ còn cách tiếp tục quản lý gia tộc sau đó chờ đợi Harry lớn lên.

Đột nhiên, một cảm giác quen thuộc ập tới. Cơ thể Lucius bắt đầu xảy ra biến hóa, máu từ từ sôi trào, xương cốt co rút đau đớn. Chuyện gì đang xảy ra ??

Lucius vội vàng ngẫm nghĩ rồi gọi gia tinh: "Dobby, mang ta xuống tầng hầm sau đó gọi Cissy đến bảo cô ấy mang độc dược đến cho ta." Gia tinh mang hắn xuống tầng hầm rồi "bụp" đi làm theo lời của Lucius.

Nhưng còn chưa chờ đợi Narcissa đến, Luciua đã không ngăn chặn được quá trình biến hóa, một đôi cánh trắng to lớn vươn ra như muốn xé rách tấm lưng khiến hắn đau đớn, Lucius chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Cuối cùng, sau khi chuyển hóa xong, huyết thống của Luciua đã thức tỉnh với mái tóc bạch kim dài trải rộng sàn nhà, đôi cánh khẽ vỗ nhẹ, ngón tay thon với móng dài sắc bén, trên người không còn mảnh vải che thân để lộ làn da trắng sáng, trước ngực là dấu ấn hình phượng hoàng đỏ thẫm như muốn lan ra khắp cơ thể của Lucius. Đầu óc hắn trống rỗng, toàn thân vô lực nằm trên giường. Narcissa lệnh cho gia tinh mang Lucius về phòng ngủ, sau khi đem hắn lên giường rồi giúp hắn uống độc dược

Narcissa nhìn thấy cảnh tượng này liền hốt hoảng mang áo choàng khoác lên cho Lucius, nhìn hắn yếu ớt với đôi cánh và cơ thể trần trụi đầy dấu ấn toát ra vẻ yêu mị động lòng người thế này. Narcissa lệnh cho gia tinh mang Luciua về phòng ngủ, đem hắn lên giường an toàn sau đó Narcissa giúp hắn uống độc dược rồi ngồi bên giường trông chừng hắn. Narcissa không bảo gia tinh đi kêu Draco bởi vì bà và Lucius chưa thể nói cho cậu biết được, khi nào Draco lớn hơn chút nữa hiểu thấu đáo mọi chuyện thì họ mới dám nói cho cậu biết.

........

Harry sau khi được uống dược liền lâm vào giấc ngủ say với số dược từ từ tiêu hóa trong cơ thể. Trong lúc ngủ mơ, Harry thấy một khung cảnh kỳ lạ xuất hiện, dần dần những hình ảnh thay phiên nhau hiện ra. Thời kì cậu còn nhỏ ba mẹ cậu hay thay tã cho cậu, xung quanh còn có nhiều người lạ vây quanh nhìn cậu, và một con chó lớn hay đuổi theo cậu mà ve vẩy đuôi - một người đàn ông dịu dàng mỉm cười ngồi bên cạnh người đàn ông khác mà vui đùa ầm ĩ. Có một người mặc đồ đen giết chết ba mẹ cậu sau đó một chùm ánh sáng lục bay về phía cậu. Harry ở nhà dì Petunia bị bà ta bắt đi nhổ cỏ rồi làm việc nhà, khi tới trường thì bị Dudley cùng bạn bè của nó ức hiếp. Có cảnh cậu đi mua sắm ở Hẻm Xéo, có cảnh cậu xuất hiện ở nhà ga, cậu học tập ở trường Hogwarts, còn cùng Hogwarts đi dạo ban đêm, cuối cùng là huyết thống thức tỉnh. Tất cả đều là ký ức của cậu đây sao ? Tại sao cậu có cảm giác là sắp quên đi vậy ?

Harry giật mình, trước mặt cậu là một mảnh sương mù đen. Cậu tò mò bước tới kết quả là bị thứ gì đó bắt lấy rồi xuất hiện những hình ảnh kỳ lạ. Bên trong là một người tên là "Tom Riddle" sau đó là ký ức của "Voldemort", ký ức mơ hồ chỉ toàn âm mưu độc ác và máu cùng những kế hoạch tàn bạo. Harry cố gắng thoát khỏi làn sương mù đen, cậu có ý đồ muốn dùng bùa chú để thoát khỏi đây thì đột nhiên xuất hiện những ngọn lửa phượng hoàng muốn thiêu đốt làn sương mù đen. Cuối cùng làn sương mù tan đi, phượng hoàng tiến vào trong thân thể cậu rồi biến mất.

Harry vô ý tiếp nhận những ký ức cùng sức mạnh kỳ lạ của phượng hoàng sau đó tất cả dần yên tĩnh và kết thúc.

Lúc này, Harry nằm trên giường phát ra ánh sáng dịu nhẹ, vết sẹo trên trán chảy ra chất lỏng màu đen, ánh sáng tắt lịm, vết sẹo trên trán của Harry bây giờ chỉ để lại dấu vết có thể trị liệu. Dumbledore và bà Pomfrey đứng cạnh giường canh chừng chứng kiến cảnh tượng này, Dumbledore lắc đầu. Chuyện này đã xảy ra ngoài tầm kiểm soát của ông, ông không hiểu cái gì đã khiến cho Harry trở nên như vậy.

Vài tiếng sau, cơ thể của Harry trở lại bình thường, mái tóc đỏ đã đổi sang mái tóc đen dài, đôi cánh biến mất, xương bả vai để lại vết bớt của đôi cánh nhưng sau đó mờ dần đi để lại làn da trắng nõn. Bà Pomfrey giúp Harry tắm rửa sạch sẽ rồi ngồi cạnh giường chờ cậu tỉnh lại. Dumbledore tuổi cao, sau khi Harry trở về nguyên dạng thì liền bị bà Pomfrey đuổi về.

Cùng lúc đó ở Trang viên Malfoy, Lucius khôi phục nguyên dạng rồi dần tỉnh lại, xương cốt còn đau nhức làm hắn húp một ngụm khí lạnh, uống hết lọ độc dược, Lucius bắt đầu tìm ra nguyên nhân vì sao. Nếu hắn không có động chạm gì để huyết thống thức tỉnh....vậy thì chỉ có Harry. Chẳng lẽ Harry đã xảy ra chuyện gì ??

Sáng sớm ngày hôm sau, Severus đem độc dược cho Lucius rồi kể cho hắn nghe hết tất cả mọi chuyện xảy ra vào tối hôm qua. Lucius trong lòng nóng nảy suốt ruột, Harry còn nhỏ như vậy phải trải qua lần huyết thống thức tỉnh đau đớn, Lucius không biết Harry có chịu đựng được không. Lucius đành phải nhờ Severus xem xét chú ý tình huống của Harry nhưng không tránh khỏi nghe những lời châm chọc đầy khinh bỉ của Severus.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net