Chương 6: Chờ ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Harry nhủ thầm, chờ em.

Mấy tháng này, xung đột giữa Hội Phượng Hoàng cùng Death Eater ngày càng diễn ra thường xuyên hơn. Hội Phượng Hoàng trước đó luôn trong tư thái phòng thủ, nay mở đầu chủ động xuất kích.Mà ngày hôm nay, vị Bạch Phù Thủy được công nhận là vĩ đại nhất, ước định quyết chiến cùng Dark Lord, địa điểm là ở Hogwarts. Tất cả mọi người đang chờ đợi, chờ đợi một cái kết.

Trận chiến bắt đầu. Hầu hết mọi người đều ra khỏi phòng nghỉ, chạy tới hành lang, hoặc ở bên ngoài lâu đài. Riêng Snape lại an tĩnh chờ đợi trong phòng nghỉ của Slytherin __ ngoài kia có lẽ đang diễn ra một thời khắc đáng giá được chứng kiến, mang tính lịch sử, thành hay bại, đều được quyết định bởi lúc này đây___ Mặc kệ nó, Snape nghĩ, Harry đã nói mình nên đợi ở đây.

Sau đó, dường như cũng không lâu lắm, bên ngoài truyền đến tiếng hoan hô che trời lấp đất ___ và, có người nào đó đẩy cửa bước vào.

Đây là lần đầu tiên Snape thấy Harry, hắn đã mong đợi thời khắc này từ lâu, cuối cùng cũng gặp được. Dù nó cũng không quá giống như trong tưởng tượng, nhưng cũng không có gì là không tốt ___ người ấy, một đầu tóc đen lộn xộn, bên dưới đôi kính mắt tròn tròn, là một đôi mắt màu xanh tràn đầy ôn nhu.

Từ rất lâu trước kia, Snape đã cảm giác, trong lòng hắn có một con chim nhỏ vào ở. Một con chim non vừa mới ra khỏi vỏ. Bộ long vàng nhạt, cái miệng nho nhỏ, nó vừa mảnh mai lại vừa đáng yêu, làm người ta không dám chạm vào, chỉ sợ hơi dùng chút lực sẽ làm nó bị thương. Nó chọc người trìu mến như vậy, không giống mình, chỉ khiến người ta ghét bỏ. Snape cẩn thận phủng (nâng niu, chiều chuộng, thương yêu...) chim nhỏ, đặt nó ở góc mềm mại nhất trong tim. Khi nó kích động vỗ cánh, tạo nên một dòng khí nhỏ,lại cuốn lên thành trận bão gió trong lòng hắn.

Ngay lúc mà hắn rốt cuộc cũng thấy được Harry kia, trong lòng hắn, con chim nhỏ cất lên tiếng hót, uyển chuyển mà triền miên.

Harry đi về phía hắn. Snape cảm thấy chính mình nên nói cái gì đó, dù sao đây cũng là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, nhưng hắn lại không biết nên mở lời như thế nào. Lần đầu tiên trong đời, Snape vì chính mình không biết ăn nói mà cảm thấy ảo não (buồn bực, chán nản...).

Sau đó, một cái hôn ập tới.

Toàn thân Snape đều cứng đờ, trong thời gian ngắn chưa thể phản ứng lại ___ Harry thế nhưng lại chủ động hôn hắn, nhiệt tình, không màng tất cả mà hôn hắn. Kịch liệt đến phảng phất như đang là tận thế. Snape chần chờ. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc này, hoặc có thể do hắn sợ sẽ bị cự tuyệt. Phải, trong tiềm thức, hắn luôn sợ hãi, sợ đối phương chỉ coi hắn là một đứa trẻ, hoặc một người bạn bình thường (không có ai đi hôn bạn bình thường đâu gs... trừ bạn giường ra). Không có một kẻ nào sẽ yêu một Snape, hắn nghĩ vậy. Lại không tưởng tượng được rằng, Harry thế nhưng so với hắn càng thêm chủ động, giống như anh đã chờ đợi giây phút này thật lâu. Hắn có thể cảm nhận được bản thân đang bị vây bởi tình cảm nóng bỏng của anh.

Gryffindor_hắn thầm than, cuối cùng rốt cuộc cũng nhắm hai mắt lại, hé miệng đáp lại anh.

Tiếng ca tuyệt đẹp của phượng hoàng vang vọng bên tai. Xung quanh, chiến đầu hình như còn chưa kết thúc, thỉnh thoảng vẫn còn vang lên những thanh âm đứt quãng. Snape lại đắm chìm trong cái hôn ôn nhu này, mọi thứ xung quanh dường như đều trở nên thật xa xôi. Đầu lưỡi đối phương xẹt qua giữa hàm rang hắn, mang đến từng trận rung rẩy. Bàn tay anh nhè nhẹ vỗ về sống lưng hắn, làm người say mê. Thời gian giống như đã qua cả thế kỉ, lại gần như mới chỉ là một cái chớp mắt, Snape cảm giác được bọn họ đã tách nhau ra, cánh tay ôm lấy hắn cũng rời đi. Snape mở to mắt, muốn nói gì đó, lại phát hiện trước mặt không một bóng người.

Dumbledore chiến thắng, tất cả mọi người đều đắm chìm trong niềm vui sướng Dark Lord chết đi (chỗ này ta hơi bí từ, ai có ý tưởng không, giúp ta với?), không ai chú ý đến một người đột nhiên xuất hiện rồi biến mất.

Harry biến mất. Từ trước đến giờ luôn là Harry chủ động cùng hắn trao đổi, Snape không biết anh đã đi nơi nào. Hắn chỉ có thể đợi, vì Harry mà hắn đợi. Hắn nghĩ, hắn còn nợ Harry một câu.

Snape là một quái vật, từ nhỏ cha đã nói với hắn như vậy. Hắn luôn luôn cô độc, đối với náo nhiệt xung quanh, hắn có vẻ không hợp. Chưa từng có một ai yêu hắn, cho nên hắn nỗ lực bắt lấy tia sáng mỏng manh kia. Chỉ là tầng cô độc của hắn quá dày, ánh sáng kia mỏng manh vậy có thể nào xuyên thấu sao? Hắn cảm thấy thực lạnh, giống như cả đời đều không thể ấm áp lên. Hắn quyết định sẽ chờ ở chỗ này, chờ đợi Harry tới. Chờ đợi hơi ấm thuộc về hắn, hắn biết, so với cô độc cùng hắc ám trước kia thì chờ đợi như thế này không đáng là gì.

Ta ở trong bóng đêm lâu như vậy, cũng chỉ vì em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net