33. Đáp án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy bút tích của Fraser trên khế ước giống trong bức thư đe dọa nên Harry đi làm ngay hôm ấy.

Harry xác nhận lần điều tra trước, thần sáng không lấy bút tích ông Fraser kiểm tra đối chiếu. Bọn họ chỉ kiểm tra nhân viên công tác trong khách sạn, đơn nhập hàng của những đối tác, khi đó không có người hoài nghi ông Fraser. Ông ta cũng già rồi, rất nhiều chuyện đều là do cô Fraser xử lý, ký nhận hằng ngày đều qua tay cô Fraser cho nên lần trước điều tra bỏ sót ông Fraser.

Harry lập tức bảo Brown đi kiểm định, mà trước khi có báo cáo giám định, bọn họ còn có rất nhiều chuyện phải làm.

Như Harry tự hỏi, nếu bút tích ông Fraser khớp, bọn họ phải giải thích được mâu thuẫn giữa những lá thư đe dọa và vụ tấn công.

Harry chỉ huy mọi người đi điều tra, trọng tâm là ông Fraser, bao gồm gia tộc Fraser, cô con gái của ông Fraser và vị hôn phu đã qua đời của cô ta.

Harry gửi thư cho Draco nhắc nhở có người bị tình nghi.

Tuy rằng Draco có chút hoài nghi nhưng vẫn hứa hẹn mình sẽ phối hợp yêu cầu của Harry, trước khi có báo cáo giám định bút tích, mình sẽ không đến thung lũng Godric, dù sao báo cáo giám định chỉ mất một tuần, không ảnh hưởng nhiều.

Trong khoảng thời gian này, Draco có thời gian tìm tư liệu về giấc mơ kì lạ của mình.

Draco đi vào phòng sách, tìm kiếm những bộ sách nghiên cứu về giấc mơ. Nhưng đại bộ phận nghiên cứu quan hệ giữa giấc mơ và lời tiên đoán, ví dụ như mơ thấy rắn thì tương lai giàu có, mơ thấy đũa phép, tương lai lên chức linh tinh. Mà giấc mơ phản ánh hoạt động tâm lý không được tính là nghiên cứu pháp thuật mà thuộc loại tâm lý học, là nghiên cứu của Muggle, trong nhà Malfoy, loại sách này rất ít, Draco chỉ có thể tìm được chút giới thiệu. Nhưng quan trọng hơn là những quyển sách tâm lý học đều đưa ra giấc mơ là dục vọng sâu trong tâm hồn. Hiển nhiên Draco không có khả năng nhận, anh không thừa nhận mình có dục vọng gì với Harry, bởi vậy bộ phận này bị loại bỏ. Về phần giấc mơ liên quan đến quá khứ, cũng là bộ phận Draco tìm tích cực nhất thì lại không nói gì đến những gì Draco gặp phải.

Nhưng những quyển sách đó vẫn mở ra một hướng đi cho Draco. Đó là những giấc mơ tự nhiên rất ít khi xuất hiện tuần tự. Draco mơ một chuỗi về năm thứ năm, liên quan quá nhiều, có khả năng không phải tự nhiên mà là đã bị chú ngữ ảnh hưởng.

Draco phát hiện tìm lầm hướng.

Nhưng anh cũng rất kinh ngạc, nếu vậy hiện nay mình đang bị chú ngữ nào đó tác dụng? Cho nên sẽ có những giấc mơ kì lạ kia? Giấc mơ chỉ liên quan đến Harry, chẳng lẽ Harry đã từng dùng chú ngữ kỳ quái nào đó lên người mình?

Harry có những tích cách Gryffindor đặc biệt như vậy làm Draco khó có thể tin kết luận đó, nhưng những quyển sách này lại chỉ có thể cung cấp cho anh manh mối đó.

Anh như đang đứng giữa sương mù, anh cảm thấy khó giải quyết và không thoải mái.

Hai ngày trôi qua, đến buổi chiều ngày thứ ba, Draco quyết định bỏ đó, anh định về phòng nghỉ ngơi xử lý công việc trước rồi lại nghĩ tiếp. Nhưng đúng vào lúc này, trong lúc vô tình anh thấy được một quyển sách dầy đặt ở tầng trên cùng của giá sách trong phòng ngủ.

Nó vốn phải để ở giá sách trong phòng sách vì gáy sách có huy chương gia tộc Malfoy, bên trong còn đánh số. Draco nhíu mày, anh quên mình rút quyển sách này ra đặt ở đây khi nào, anh lấy quyển sách kia, phủi đi một tầng bụi mỏng manh, chỗ đó gia tinh không quét tước mỗi ngày.

Draco phát hiện một cái kẹp sách hình rồng, cũng nhận ra đó là hình mình hay lựa chọn nhất. Anh mở ra, một hàng chữ quen thuộc ánh vào mắt.

Trước mắt Draco tối sầm, anh không giữ được quyển sách trong tay.

Hai ngày sau, trong phòng sách nhà Malfoy.

“Draco, cậu có khỏe không?” Blaise ngồi trên sô pha, nhìn kĩ Draco rồi hỏi, “Cậu có chút tái nhợt.”

Draco ngồi sau bàn học, nhìn báo cáo tổn thất vận chuyển đá phục tinh Blaise mang tới.

“Không có việc gì. Hai ngày nay có chút đau đầu, không ngủ ngon.”

“Cậu không phải mới nhẫn tâm áp bức tớ sao, cậu rất nhàn mới đúng.” Blaise oán giận rồi cười xấu xa, “Sao, Potter yêu cầu cậu rất nhiều sao?”

Draco ngẩng đầu nhìn Blaise rồi lại cúi đầu,

“Là bình thường cậu quá rảnh rỗi. Đàn rồng thế nào?”

Blaise chớp mắt, thấy ngoài ý muốn khi Draco lạnh lùng, “Bên quận đã liên lạc với người quản lí đàn rồng, bọn họ đã thành công dẫn đàn rồng đến phía bắc ngọn núi từ tuần trước, cách xa nơi người ở, hoàn cảnh cũng thích hợp.”

Draco gật đầu hỏi, “Công nhân bị nghỉ việc thì sao?”

“Thần sáng tìm ra một tổ trưởng, đã từng làm cán bộ. Anh ta cho rằng mình bị cách chức là vì giúp thợ mỏ tranh thủ ích lợi, không cho là mình vi phạm kỉ luật. Anh vẫn cho rằng là bị chúng ta hãm hại nên tổ chức tập hợp công nhân. Còn có một người mật báo cho, may mắn Potter liên lạc thần sáng trước, tên kia thấy vậy đã trộm trốn đi.”

Blaise vừa trả lời vừa chú ý Draco, phát hiện Draco nhìn báo cáo không để ý.

Anh nhịn không được hỏi, “Cậu và Potter làm sao vậy?”

“Vì sao cậu hỏi như vậy?” Draco ngẩng đầu, lần này anh nhìn Blaise.

“Lúc trước quan hệ của hai người cũng không tệ lắm.” Blaise nhún vai, “Nhưng cậu không có phản ứng gì khi tớ nhắc đến anh ta.”

Khi Harry nằm viện, Blaise cũng từng đến phòng bệnh an ủi. Anh trêu chọc Draco không ít, anh rất vui khi Draco thả lỏng hơn nhiều.

“Cậu tin những gì Harry nói trên báo?” Draco nhướng mày. “Tớ nghĩ cậu biết nhiều hơn người khác, cậu không phản đối?”

Blaise nhíu mày, “Cậu có ý gì?”

Draco nhìn xuống,

“Cậu biết nhiều hơn những những người khác… trước kia tớ và anh ta không thích nhau, không phải sao?”

“A, cái này a.” Blaise cười trêu tức. “Cãi nhau nhiều là yêu nhiều nha, giống như yêu sâu đậm hận cũng sâu vậy.”

“Tớ không nghi ngờ cái này.” Draco nhìn Blaise trong chốc lát, tựa hồ đang tự hỏi những gì người bạn thân mới nói rồi anh chậm rãi gật đầu. “Đúng vậy, đương nhiên, luôn là như vậy.”

Sau đó anh cúi đầu chuyên chú nhìn văn kiện, giống như trở lại những ngày chỉ có công việc.

Blaise nghe Draco nói thì có chút hồ đồ.

“Draco, cậu làm sao vậy? Là có người nói gì làm cậu lo lắng? Là Lucius sao?”

Draco nhún vai, nhưng mắt không nhìn Blaise, “Tớ không sao.”

Sau đó anh chọn mấy vấn đề trong báo cáo dời sự chú ý của Blaise.

Mà Draco nghĩ thầm,

Không sao cả. Mình nợ anh ấy.

Nếu Harry muốn mình trả, với cách Harry hy vọng, mình sẽ trả lại, toàn bộ.

Nhưng lần này mình có thể giữ lại một ít cho mình.   

Hiện tại, quá khứ.

Không có người nào khác biết, chỉ là của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net