CHƯƠNG 11: NỖI LÒNG CỦA GIÁO SƯ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

EDITOR: YUKI NGÂN HÀ


【Thích... Thích anh?!】Harry mở to hai mắt nhìn. Những lời này đúng là sét đánh giữa trời quang. Nếu trong tay cậu đang cầm đũa phép, có lẽ sẽ lập tức cho bản thân một cái "Sét đánh nổ mạnh" để biểu hiện tâm tình hiện tại của cậu.

【Đúng vậy. Chính là thích anh】Salazar gật đầu,【Mẹ nói, nếu người không thích hợp, tốt hay xấu không quan trọng. Chỉ khi thích một người, mới có thể đối xử hết lòng lòng với người đó, muốn người mình thích trở thành một con người vĩ đại. 】

Một câu nói đầy triết lý.

Nhưng mà Harry cực kì hoài nghi về câu "đối xử hết lòng" và "muốn cậu trở thành một con người vĩ đại". Cậu không cho rằng Snape sẽ muốn cậu trở thành một con người vĩ đại. Mỗi lần hắn mở miệng đều sẽ nói "Cứu Thế Chủ" hoặc là "Cậu Bé Vàng vĩ đại nhà Gryffindor" linh tinh đó, toàn là châm chọc!

Cậu cảm thấy Salazar có vấn đề rất lớn về nhận thức, nhưng cậu lại không biết nên đáp lại như thế nào với cậu bé. Thái độ của Snape đối với cậu đúng là kì lạ thật. Nếu ở trước mặt người khác, tuy rằng sắc mặt hắn không có gì tốt, nhưng cũng không giống như đối xử với Cứu Thế Chủ như cậu, trào phúng cộng thêm trừ điểm, thậm chí còn lan sang trên người bạn bè của cậu.

Chuyện này rất đáng sợ. Harry muốn nói như vậy, nhưng cậu không thể làm trò nói trước mặt Salazar được. Salazar chỉ là một đứa trẻ, cậu bé không cần biết chuyện đáng sợ này.

Nguyên nhân chính là như vậy, Harry cảm thấy cậu nên nói chuyện rõ ràng với Snape.

"Giáo sư, tôi nghĩ, chúng ta nên nói chuyện với nhau." Cậu bảo Salazar ôm các con thú cưng của mình đi chơi trò gia đình — Tuy rằng trò chơi này hơi ngu ngốc, nhưng Salazar cảm thấy nó rất thú vị, trước đây cậu bé chưa từng chơi trò này, cho nên Harry đã tìm thấy thời gian rảnh rỗi để nói chuyện với Snape.

"Vậy thì, Cậu Bé Vàng vĩ đại nhà Gryffindor muốn nói chuyện gì với giáo sư độc dược hèn mọn của mình? Làm thế nào để nâng cao thành tích độc dược của cậu hả?" Snape nhướng mày, nói với giọng điệu trầm thấp.

"Tôi muốn nói... Nói chuyện... À thì......" Harry suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng cũng tìm thấy đề tài để mở lời, "Có lẽ, giáo sư Snape, tôi nghĩ hiện tại tôi là người giám hộ của Salazar, mà thầy cũng giống như vậy, cho nên chúng ta không nên tiếp tục đối địch......"

"Vậy điều gì làm ngươi tự tin như vậy. "Đối địch", một danh từ rất hay. Tuy nhiên, ta nghĩ sự nhận biết của ngươi đã xảy ra một chút sai lầm?" Hắn cười lạnh, "Có lẽ ta nên nhắc nhở ngươi, Harry Potter — ngươi, là một học sinh, tất cả những gì ta nói và tất cả những việc ta làm, chỉ nhằm vào... ngươi, một học sinh. Chảng hạn như tất cả những trong đầu của ngươi còn chẳng bằng cỏ Mandrake thét chói tai. Ta nghĩ... Ta dường như đã dùng gần ba năm để suy nghĩ về việc ngươi sợ của mấy thứ đó, nhưng ngươi cũng không hề để ý, có đúng không?"

"Trong đầu của tôi không hề là cỏ Mandrake thét chói tai và thầy cũng không có làm chuyện mà một giáo sư nên làm!" Harry lớn tiếng đáp trả, "Được rồi, có lẽ thầy cảm thấy mình đã làm rất đúng!?"

"Vậy thì... Ta không cho rằng, một học sinh không biết cây mũ thầy tu và cây bả sói đều là cùng một loại thực vật, có tư cách gì để... gầm rú?" Snape lạnh lùng mà cong khóe miệng lên, lộ vẻ mặt giễu cợt, điều này khiến Harry càng thêm tức giận hơn, cậu thực sự rất tức giận! Nhưng Harry không thể đáp trả lại hắn — ít nhất không thể dùng Voldemort để đáp trả hắn... Đúng vậy, cậu đương nhiên nhớ rõ, tên khốn đầy dầu mỡ và đen như mực trước mặt này là thuộc hạ của Voldemort, thậm chí vẫn là trợ thủ đắc lực! Nhưng cậu không thể nói chuyện này — tuyệt đối không thể nói!

Không phải đột nhiên Harry trở nên bao dung và nhẫn nhục như vậy, mà là cậu nghĩ tới rất nhiều chuyện... Hiện tại không thể nói trước mặt Snape, sẽ khiến hắn cảnh giác, nếu bọn họ quay trở lại tương lai thì cậu sẽ mất đi ưu thế khi chiến đấu với Voldemort — Chưa kể, loại chuyện này vẫn là chuyện mà Dumbledore giỏi nhất.

"Được rồi, bây giờ, Potter, ngươi lập tức viết đầy những tấm da dê đó, nếu không, ta không ngại cho ngươi cảm nhận một chút... hương vị độc dược." Snape xoay người rời khỏi phòng, mà Salazar vẫn còn tập trung chơi trò chơi thuộc về lứa tuổi của mình cùng với những con thú cưng.

"Đây mà là thích tôi sao?" Harry tự giễu mà trợn trắng mắt, sau đó ngồi vào bàn và bắt đầu phiên dịch thứ xà ngữ kia. Cậu không thể mắc lỗi, không thể xảy ra sai lầm dù là nhỏ nhất. Lúc trước viết sai mấy chỗ bị Snape tìm ra rồi sau đó bị hắn chế nhạo rất nhiều, khiến Harry cảm thấy lạnh hết cả sống lưng.

Thật ra, Harry hy vọng có ai đó thích mình.

Tuy rằng Sirius thích cậu, nhưng rất nhiều lúc Sirius trông giống một đứa trẻ hơn cả bản thân cậu. Còn Remus... Chú ấy quá ôn hòa, điều này khiến cho Harry cảm thấy rất thích người sói này nhưng lại không cảm nhận được cảm giác được thích. Hermione và Ron thì... Cậu đương nhiên thích bọn họ và cũng được bọn họ thích, nhưng bọn họ lại không thể cho cậu cảm giác như được bậc cha chú thích. Dumbledore... Ồ, không cần như vậy, giáo sư Dumbledore không phải cha là mà ông nội!

Cây bút lông chim của Harry đã viết một chuỗi ký tự trên tờ giấy da dê, điều này khiến cậu cảm thấy rất vui vẻ, đương nhiên là ngoại trừ mấy thứ cậu đang viết — độc dược, cái này cũng rất đáng sợ!

Chỗ tốt duy nhất khi tới thời đại này là cơn đau đầu của cậu không hề tái phát, buổi tối càng không có nằm mơ thấy loại ác mộng đáng sợ đó — Gặp Voldemort trong giấc ngủ.

Cơn ác mộng đó khiến cậu cảm thấy ghê tởm. Đôi khi cậu sẽ cảm thấy bản thân mình có lẽ chính là Voldemort hoặc là Voldemort sẽ chiếm thân thể cậu, thay thế cậu... Chuyện này khiến cậu cảm thấy rất đau khổ. Giờ cậu đã thoát rồi, đương nhiên sẽ cảm thấy rất vui vẻ. Cũng vì như vậy, nên cậu cũng quá quan trọng chuyện Snape là người của Voldemort. Nhưng mới vừa rồi, cậu thiếu chút nữa là đã buột miệng nói ra! Chuyện này cũng khiến cậu bắt đầu cảnh giác, cậu không thể tùy tiện nói chuyện. Harry cảnh báo bản thân như vậy, sau đó cúi đầu tiếp tục phiên dịch sách độc dược.

Trong lúc này Snape đang suy nghĩ cề việc tìm một người nào đó để hỏi một chút về vấn đề giáo dục và trưởng thành của trẻ con.

Dù sao Salazar Slytherin cũng là một Slytherin chân chính, hơn nữa còn là người sáng lập Slytherin. Hắn không hi vọng vị sáng lập - công tước điện hạ tôn kính này sẽ là một người giống như hắn - "tên khốn đầy dầu mỡ và đen như mực".

Ít nhất, Slytherin nên là một người khiến cho người ta thích. Cho dù không phải giống như Dumbledore được lòng toàn bộ Gryffindor, nhưng cậu bé cũng có thể khiến cho người bình thường thích... Sẽ không bị người khác chán ghét.

Lòng trung thành và ý thức trách nhiệm đối với học viện khiến Snape không thể không suy nghĩ nhiều một chút.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net