CHƯƠNG 27: ĐỘC DƯỢC MÊ HOẶC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

EDITOR: YUKI NGÂN HÀ


Từ trong lời nói biệt nữu của Snape, Harry như nghe ra được một chút vấn đề. Cậu mở to đôi mắt xanh ngọc lục bảo nhìn Snape, giống như chưa từng quen biết người này vậy.

Có lẽ là cậu nghe lầm ý trong lời nói của Snape? Harry nghĩ mơ màng, sau đó trừng mắt nhìn Snape bằng đôi mắt to màu xanh lục —— không sai, rất có thể là cậu nghe lầm, hoặc là cậu nghĩ sai rồi... Dù sao, trong ấn tượng của cậu, Snape sẽ không làm bất cứ chuyện gì có thể khiến cậu cảm thấy vui vẻ, bao gồm cứu người —— đúng vậy, Snape không phải là một kẻ có thể vươn tay cứu giúp một ai đó!

Nhưng mà Harry hoàn toàn nghĩ sai rồi. Tuy rằng Snape không phải là người thích giúp đỡ mọi người, nhưng hắn cũng không phải là một người hoàn toàn là cái xác không có trái tim không có linh hồn —— tuy rằng rất nhiều lúc hắn trông giống như vậy, nhưng điều đó rõ ràng là không công bằng với hắn.

Đối với Snape mà nói, tuy rằng thích giúp đỡ mọi người linh tinh tuyệt đối không phải là chuyện mà hắn thích, nhưng đối mặt với chuyện một đứa trẻ sắp phải bị giết chết, hắn vẫn không thể chấp nhận được —— để cho hắn không thể chấp nhận chính là lời cầu xin của người mẹ kia. Snape nghĩ đến trước khi chết Lily cầu xin và khóc lóc... Hắn không thể chịu đựng được điều này, tuyệt đối không thể chịu đựng.

Bởi vì không thể chịu đựng, cho nên Snape quyết định muốn vươn một bàn tay của hắn đi cứu mấy đứa trẻ kia, nhưng hành động như thế nào cần phải làm kế hoạch thật tốt —— hắn bắt đầu lục tung mấy chiếc hộp.

"Trực tiếp lao ra giết chết bọn họ thì không phải không có chuyện gì sao?" Lúc Godric nói ra lời này với vẻ mặt kinh ngạc, căn bản không biết rốt cuộc Snape đang làm cái gì, giống như... Không phải là chuyện thú vị, cậu hy vọng có thể có chuyện gì đó thú vị, ví dụ như đao thật kiếm thật vung tay đánh nhau linh tinh.

Harry nuốt nuốt nước bọt không hề tồn tại, cậu cảm thấy thế giới này đều đang sụp xuống —— không phải nói Gryffindor thích Muggle sao? Loại tình huống trước mắt này được xem như là cái gì? Lịch sử lùi lại? À —— không! Hoặc là nói đây là chân tướng của lịch sử?!

Quả nhiên, chân tướng gì đó, là thứ đáng sợ nhất.

Snape hoàn toàn làm lơ hai tên Gryffindor này, với hắn mà nói, chuyện ngu ngốc nhất là chạy nhảy đấu đá lung tung giống như Gryffindor, có lẽ còn tệ hơn.

"Cái đó...là cái gì vậy?" Thấy Snape từ trong túi lấy ra một bao đồ vật, sau khi mở ra thì là một cái hộp gấp —— Snape mở cái hộp ra bốn lần, vốn dĩ cái hộp giống như hộp que diêm lập tức lớn hơn rất nhiều, giống như một cái giá sách vậy.

"Thật đáng tiếc, tuy rằng vừa rồi cậu không có đáp ứng lời nói ngu ngốc kia của Gryffindor, nhưng tôi tin tưởng nếu giữ im lặng đúng lúc thì sẽ cải thiện hình tượng cá nhân của cậu —— ví dụ như, che giấu chỉ số thông minh khuyết tật của mình." Snape tràn ngập ác ý cảnh cáo Harry, "Chẳng lẽ cậu không nhìn ra, đây là quầy độc dược?"

Harry nghẹn một chút, sau đó vẻ mặt xấu hổ nói: "Tôi biết đây là quầy độc dược, nhưng ý tôi muốn hỏi là anh muốn làm cái gì? Hay là anh tính toán lấy ra cái gì?"

"Đối với thành tích độc dược của cậu, tôi tuyệt không sẽ ôm một chút hy vọng nào về việc cậu có một hiểu biết về thường thức chung." Snape lạnh lùng nói, "Có lẽ cậu nên đi sao chép lại một phần một ngàn loại thảo dược và độc dược?"

Thật là một hình phạt khủng khiếp! Harry vội vàng lắc đầu, người cũng lùi lại vài bước, hiển nhiên là bị dọa sợ bởi cái nhiệm vụ sao chép này rồi.

Sau khi thấy Cậu Bé Vàng lùi lại vài bước, Snape ác ý cong khóe miệng mỉm cười, cúi đầu tiếp tục tìm kiếm trong trog ngăn tủ độc dược —— đồ vật hắn cần rất nhiều, rất nhiều!

Rất tốt!

Rất rất tốt!

Vô cùng tốt!

Snape lấy ra mấy lọ độc dược gây tê, lại tìm được một một lọ bột gây ngớ ngẩn, hắn còn cần cái gì nữa? Đúng vậy, cái này thật sự là quá tốt —— có thể cho người khác sinh ra ảo giác độc dược mê hoặc, chỉ cần nhẹ nhàng rải nó vào bên trong đám người, lập tức sẽ xuất hiện cảnh tượng vô cùng thú vị... Rất tuyệt vời.

Nhìn vẻ mặt của Snape, Harry lập tức nổi da gà khắp người, cậu nuốt nuốt nước miếng, muốn xác định xem chính mình có an toàn không —— thật sự rất đáng sợ, nhìn đi, nhìn vẻ mặt dịu dàng kia của Snape, thật giống như là đang đối xử với cô nàng xinh đẹp nào đó, nhưng trên thực tế kia chỉ là mấy cái lọ độc dược mà thôi! Không sai, cha đỡ đầu của cậu nói rất đúng —— Snape chỉ thích hợp kết hôn cùng với nồi quặng.

Nhưng mà Snape căn bản không thèm để bụng đến suy nghĩ của một con chó ngu ngốc, hắn chăm chú nhìn độc dược ở trong tay mình. Thử nghĩ xem, mọi người chỉ cần đụng tới những độc dược đáng yêu này thì sẽ lập tức mất đi sức chống cự, hắn sẽ có cơ hội cứu những phù thủy nhỏ kia ra, sau đó...... Đem bọn họ ném tới nơi nào...... Đúng vậy, bọn họ hẳn nên bị ném tới nơi nào?

"Làm sao vậy?" Harry hỏi.

"Vậy thì, Cậu Bé Vàng có thể phát huy một chút tấm lòng trách trời thương dân đặc thù của mình —— tôi cho rằng, cậu còn biết đó là phù thủy trẻ con đúng không?"

"Vậy thì lại làm sao?"

"Vậy thì, cậu cho rằng chúng ta có thể mang theo đứa trẻ đó cùng nhau lên đường?" Rất tốt, hắn biết ngay Cậu Bé Vàng chỉ là một tên quỷ khổng lồ xúc động, lỗ mãng và không có đầu óc!

"Chúng ta có thể đem bọn họ đưa trở về —— đưa về Hogwarts. Dumbledore nhất định nguyện ý chăm sóc bọn họ!" Harry lập tức trả lời mà không hề suy nghĩ, "Tôi cho rằng anh cũng nghĩ như vậy? Chẳng lẽ anh tính dẫn bọn họ cùng nhau lên đường?"

Động tác của Snape cứng lại.

"Thật ra cũng không phải không thể, nhưng tôi nghĩ cậu cũng không thích chăm sóc trẻ con —— đương nhiên, không chỉ là trẻ con... Nhưng nhiều đứa trẻ như vậy chắc chắn sẽ không chăm sóc tốt hết được, cậu cảm thấy như thế nào? Tôi nghĩ sẽ có một ít đứa trẻ giống như Saar vậy, dễ dàng chăm sóc lại rất thành thục."

Không thể không nói, đôi khi lời Harry nói ra vẫn rất được niềm vui của Snape. Ví dụ như hiện tại, Snape nghe xong những lời cậu nói, vui vẻ cong khóe miệng lên, rất rõ ràng là hắn đồng ý với ý kiến của Harry.

"Well, tôi nghĩ, chúng ta đồng ý cùng một quan điểm." Snape gật gật đầu, "Vậy thì, hiện tại cậu coi chừng bọn họ —— đặc biệt là tên Gryffindor kia có hiểu không?"

"Uh...... Anh đi một mình?"

"Có lẽ cậu cảm thấy có thể thoải mái đặt hai người bọn họ ở chỗ này?" Snape lạnh lùng liếc mắt nhìn Harry một cái sau đó trực tiếp độn thổ đi rồi.

Cứu người, Snape cũng không giỏi chuyện này lắm. Nhưng hắn biết dùng độc dược như thế nào để khiến mọi người trúng chiêu, càng biết làm như thế nào để hao phí ít nhất mà có thể đạt được lợi ích lớn nhất —— tất cả những thứ này đều phải cảm ơn kiếp sống gián điệp hai mặt nhiều năm của hắn.

Lấy ra hai lọ độc dược mê hoặc, Snape sử dụng bùa bay và bùa xem nhẹ vào nước thuốc, sau đó hắn chuẩn xác mà di chuyển hai lọ độc dược đến chỗ gần cái giá hình chữ thập —— sử dụng một cái "Chia năm xẻ bảy", rồi thêm một bùa nổ mạnh, rồi hai lọ độc dược vỡ nát giống như một cơn mưa nhỏ. Tuy nhiên, cái này cũng không phải là mưa...... Hoặc là nói độc dược cũng không thể hình thành trạng thái giống như giọt mưa được, đó chỉ là vài giọt nước ...... Vài giọt nước rất rất trân quý.

Chỉ cần vài giọt nước cũng đủ để khống chế dám Muggle đang chờ xem đốt lửa này —— Snape suy nghĩ ác độc, sau đó giống như không có gì chuyện gì bất ngờ xảy ra mà nhìn xem những Muggle đó bắt đầu nổi điên. Chuyện này thật sự rất thú vị!

Những Muggle vây quanh cái giá hình chữ thập giống như là bị điên rồi, lúc thì khóc lúc thì cười cho nên làm cho những thôn dân đang đứng bên ngoài lộ ra vẻ mặt kinh ngạc —— những tên Muggle bị điên này chẳng qua là những tên truyền giáo đến từ phương xa, còn có những người can tâm tình nguyện làm nô lệ cho cha xứ, mà bọn họ đối với những thôn dân ở đây cũng không hề...thân thiện.

"Doria, lát nữa chúng ta sẽ làm bộ đốt lửa sau đó đè lại mấy kẻ điên kia, cậu phải nhớ rõ chỉ cần Hans bị cứu ra thì phải túm chặt lấy nó lại về phía bắc." Tên thôn dân lúc trước ngăn cản nhóm người của Snape lại nhỏ giọng nói ở bên tai của người mẹ còn đang khóc lóc kia y.

Snape nghe thấy được giọng nói này, gã...... Giống như hiểu lầm cái gì đó?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net